́n rồi

Liên tiếp vài ngày, Nghiêm Tín Triệt đều đem Thanh Đồng như lão Phật gia mà đối đãi, cái gì bóp eo đấm chân gọt hoa quả, chu đáo cẩn thận. Ai bảo chính mình đem người ta giày vò thành như vậy.

Thanh Đồng mấy ngày nay đều cảm giác mình mập lên, mặc quần áo đều có điểm hơi chật.

“Ah, ” Đưa vào một khối dưa “Ăn ngon ăn ngon.”

“Ah, ” Đưa vào hai quả nho “Rất ngọt rất ngọt.”

“Ah, ” Quay đầu “Không phải ! Muốn cái kia, không phải rồi, cái kia!”

Ân ~ Đây mới gọi là nhân sinh chứ!

“Triệt Triệt, thật nhàm chán ah.” Bụng nhỏ tròn vo.

Ha!” Vậy…” Làm bộ muốn hướng bên trên đè lên.

“Ách, tiếp tục ăn đi.” – . –

Vào thu, trời cũng lạnh dần, Nghiêm Tín Triệt dặn dò Thanh Đồng không có việc gì đừng có chạy lung tung, đi dạo quanh viện cũng được, nếu lại bị bắt đi không phải lại để cho hắn gấp chết!

Tam nương bên kia cũng đưa mấy bộ trang phục mùa thu cho hắn, chỉ có điều đều là nam trang, lại để cho hắn hồi tưởng lại bộ dạng nữ trang trước kia. Không chỉ hắn không được tự nhiên, thời điểm vừa đổi về nam trang người ở bên trong lâu đài cũng có ảo giác hắn là nữ giả nam trang…

Ngày hôm nay thời tiết không tệ, đẩy cửa ra gió liền thổi tới, thích ý!

Nghiêm Tín Triệt đứng ngoài sân gương mặt đen thui, Thanh Đồng chạy đến, lay lay y phục của hắn.

“Triệt Triệt làm sao vậy? Không vui?”

Từ sau lưng Nghiêm Tín Triệt thò ra cái đầu, vẻ mặt kiềm chế không nổi mừng rỡ: “Thanh Đồng!”