Ô ô, sao có thể bất động nha, bất động chính là đứa đầu đất!

Nhìn tiểu thân thể càng gần sát chính mình bất an vặn vẹo “Như thế nào, Đồng nhi gấp gáp như vậy?”

“Ngươi! Ngươi hỗn đản!” Muốn đẩy ra hắn, đáng tiếc tay chân đã mềm nhũn mất hết khí lực.

Lưỡi người nọ khai ân buông tha tiểu vành tai, lại bắt được nắm tay nhỏ của hắn. Thân thể cúi xuống, hai người lại song song ngã xuống giường lớn.

Nghiêm Tín Triệt cũng không nóng nảy làm cái gì, chóp mũi chạm chóp mũi nhìn Thanh Đồng, Thanh Đồng đầu chuyển đi đâu, hắn liền truy ở đó, cười xấu xa, “Như thế nào, Đồng nhi lần này không chê ta nặng?”

“Ngươi, ngươi như thế nào đáng ghét như vậy…” Thanh âm ủy khuất như sắp muốn khóc lên.

Thật tình hắn không biết, động lòng người nhất bất quá chỉ là một cái cúi đầu thẹn thùng, lồng ngực phập phồng, còn có không dám nhìn thẳng ánh mắt của người kia…

Nghiêm Tín Triệt cảm giác mình ở nơi này đùa giỡn Thanh Đồng, quả thực là tra tấn chính mình!

Môi dán lên môi, “Đồng nhi hôm nay ý định câu dẫn ta như thế nào.” Trong ánh mắt lộ vẻ mị hoặc.

Thanh Đồng như là bị Nghiêm Tín Triệt đầu độc, run rẩy, thẹn thùng vươn đầu lưỡi.

Nghiêm Tín Triệt xem như triệt để biến thân thành người sói ( Cũng không phải trăng tròn ah – . -) Không giống vừa rồi hung mãnh, lần này là bá đạo! Là tỉ mỉ nhấm nháp, đảo qua khoang miệng Thanh Đồng từng ngóc ngách, mút lấy cái lưỡi của hắn.

Thanh Đồng hiện tại chỉ còn biết thở gấp, còn thỉnh thoảng nức nở nghẹn ngào vài tiếng, tiếp tục như vậy thật muốn nghẹn chết người đi được! Nhưng đầu óc choáng váng lại hi vọng nhiều thêm nữa….

Lòng bàn tay chuyển qua eo trên bụng, kéo ra dây lưng hình nơ con bướm tinh xảo, tìm được khe hở, tham tiến vào…

“A… ” Thanh Đồng run rẩy.

Bạn đang �

Bàn tay ấm áp chạy qua bụng nhỏ lành lạnh, đầu ngón tay dừng lại tại địa phương nổi lên nào đó, nhẹ nhàng ấn xuống!

“Ah!” Cơ hồ là ngồi sụp xuống! Hai tay vịn bả vai Nghiêm Tín Triệt, thân thể cũng vặn vẹo lợi hại hơn.

“Đồng nhi nhạy cảm như vậy sao?” Hôn lên cần cổ trắng trẻo mảnh khảnh, chính mình dưới bụng cũng đã trướng đau không chịu nổi.

“Đồng nhi nóng quá…” Vặn vẹo.

Môi lưỡi dời xuống, đẩy ra vải vóc khinh bạc, tại trên ngực phập phồng lưu lại ấn ký.

Tiểu nhũ đầu dị thường phấn nộn đã sớm chật căng nhô lên, há miệng, ngậm lấy!

“Ah! Không được!” Nhưng lại không thể đẩy ra.

Vươn lưỡi ra liếm, hút, khẽ cắn!

Thanh Đồng nhắm chặt hai mắt, cắn môi dưới, khó nhịn vặn vẹo.