Ngoài cửa phòng cấp cứu, rất nhiều người, nhìn kỹ thì
những người này phân chia vô cùng rõ ràng.
Màu trắng và màu đen.
Màu trắng là bác sĩ, màu đen là cảnh sát, tình cảnh
bận rộn hoàn toàn không phù hợp với ban đêm yên tĩnh.
Đội trưởng Tôn, đội cảnh sát hình sự rất khó xử, buổi
tối, khi xuất cảnh, đuổi tới hiện trường đã thấy đầy máu và dấu vết đánh nhau,
đương sự bị thương vào viện, anh đương nhiên cũng đi theo. Chỉ là, đương sự vừa
mới vào phòng cấp cứu, y tá đã hoảng hốt bối rối gọi điện thoại, sau đó…
“Chuyện này nhất định phải lập tổ điều tra, không, tổ
chuyên án.” Ông già khí chất nho nhã trước mặt đã bộc phát thành tức giận, ánh
mắt lóe sáng trừng mắt nhìn anh, “Xã hội thối nát như vậy, cảnh sát các anh
đang làm gì?”
“Viện trưởng, đừng kích động.” Một ông già khác lên
tiếng an ủi mới làm cho ông già nho nhã kia dần dần bình tĩnh lại, nhưng đội
trưởng Tôn còn chưa kịp thở phào một hơi, ông già vừa mới lên tiếng cũng trừng
mắt nhìn anh, “Chuyện này phải lập tức điều tra, không thể tha.”
Viện trưởng hít sâu một hơi, “Chủ nhiệm, anh cũng đừng
kích động.”
Hai người nhìn nhau một cái, đồng loạt hướng về phía
đội trưởng Tôn, “Còn không đi điều tra?”
Vẻ mặt đội trưởng Tôn tràn đầy khó xử, “Người không
phải còn ở trong phòng cấp cứu sao? Tôi còn đợi lấy khẩu cung.”
Anh giải thích, hai ông già kia hoàn toàn không thèm
chú ý mà quay sang thảo luận với nhau, “Anh xem xét tình hình chưa?”
“Còn chưa, tôi đã sai chuẩn bị tất cả dụng cụ kiểm tra
toàn diện, bây giờ còn đang chụp X quang.”
“Mọi người đến chưa? Đưa phim cho tôi xem.”
“Hy vọng sẽ không có vấn đề gì quá lớn, chủ nhiệm khoa
ngoại, khoa thần kinh, khoa chỉnh hình đều đã đến, đang đợi kết quả.”
Hai người bàn luận với nhau, hoàn toàn không đếm xỉa
đến sắc mặt cổ quái của đội trưởng Tôn.
“Viện trưởng, phim ra rồi.” Y tá vội vàng hô một câu,
mấy bác sĩ và chủ nhiệm đều chạy tới, không thấy một chút bình tĩnh quen thuộc
của người theo ngành y.
Từ kinh nghiệm trải qua nhiều sóng gió của mình, đội
trưởng Tôn cũng không thể nào nghĩ ra người trẻ tuổi mình vừa đưa đến có gì đặc
biệt, làm cho nhiều bác sĩ nổi tiếng hoảng hốt thành bộ dạng này.
Anh có chút thấp thỏm, mà một cô gái nào đó ở căn
phòng phía sau anh lại càng thấp thỏm sợ sệt, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, Cổ
Thược thấy một đám áo blouse trắng loáng qua trước mắt, tim không khỏi nảy lên
đến cổ họng.
Trên đường tới đây, Chân Lãng còn đỡ lấy cô, an ủi cô
rằng không có chuyện gì. Cô rõ ràng nhìn thấy tay anh có thể động đậy, vậy có
lẽ không bị thương đến thần kinh, nhưng…
Cô không nhìn thấy Chân Lãng, tâm trí bắt đầu hoảng
loạn, nhìn đám người náo loạn bên ngoài, cô lại càng không dám chắc phán đoán
của mình.
“Có thể không kích động sao?” Ông bác sĩ già nắn chân
cô, làm tư thế cong lên xoay vòng, “Cậu ta là bác sĩ ngoại khoa chủ lực, nếu
tay cậu ta có vấn đề gì, cả đời sẽ không cầm dao mổ được nữa.”
Cả đời sẽ không cầm dao mổ được nữa…
Cổ Thược như bị đấm cho một đấm thật mạnh, không thể
hô hấp trong chốc lát, suy nghĩ cũng ngừng lại trong nháy mắt, chỉ có một cảm
giác duy nhất, giọng nói của ông bác sĩ già truyền tới, “Trước đây chẳng phải
có một nghệ sĩ dương cầm mua bảo hiểm cho hai bàn tay của mình với giá trên
trời sao, người ta sợ hai bàn tay bị hủy sẽ không thể mang tới nghệ thuật cho
người nghe hưởng thụ nữa. Nếu tay của bác sĩ Chân bị hủy, đó không còn là vấn
đề hưởng thụ nữa, đó là vấn đề của rất nhiều mạng người.”
Tay Chân Lãng, sẽ bị hủy?
Cổ Thược mãnh liệt nhảy lên, “Chân Lãng ở đâu? Anh ta
ở đâu?”
Lâu như vậy không xuất hiện, chẳng lẽ thật sự bị
thương rất nặng, cho nên trực tiếp vào phòng phẫu thuật?
Cô không phải là người suy nghĩ cực đoan, nhưng tình
hình hiện giời làm cô càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ trong lòng càng lạnh.
Động tác của cô rất nhanh, ông bác sĩ già căn bản chưa
kịp phản ứng, cô đã nhảy xuống, xông về phía cửa phòng.
Chân vừa chạm đất, một trận đau cứng người vọt lên từ
mắt cá chân, thân hình cô lung lay, cả người nhào về phía cửa.
Một cánh tay rất tự nhiên đỡ được eo cô, đón được cô,
đồng thời giọng nói quen thuộc cũng vang lên, “Mặc dù anh rất vui vì em nhớ
thương anh như thế, nhưng nhiều người đang nhìn, anh sẽ xấu hổ.”
“Chân Lãng…” Cổ Thược ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt
đầy ý cười, cô vội vàng đứng lên, ánh mắt dán chặt trên tay phải của anh, “Tay
anh thế nào rồi?”
Vết máu loang lổ, sau khi khô lại biến thánh màu nâu
đen, nhuộm hơn một nửa tay áo, nhìn tới rất nhức mắt.
Trái tim cô, lại nhói lại nhói, có chút cảm giác hít
thở không thông.
Thương tích cô nhìn đã nhiều, máu cũng đã thấy không
ít, nhưng cái cảm giác tim đập nhanh, nặng nề như chìm vào biển sâu không đáy
này lại chưa bao giờ có.
“Vết thương ngoài da, rất nông.” Chân Lãng dùng tay
trái vuốt tóc cô, cúi đầu nói bên tai cô, “Sau khi lên xe không phải đã cho em
nhìn sao?”
“Nhưng…” Cổ Thược bĩu môi, ánh mắt nhìn mấy người đang
đi đi lại lại ngoài cửa, rồi cúi đầu xuống.
“Bọn họ chỉ việc bé xé ra to.” Chân Lãng nhẹ nói một
câu, nhìn vẻ mặt Cổ Thược, anh cười cười, “Thế nào, em đang lo lắng cho anh?”
Cổ Thược không nói gì, cũng là ông bác sĩ già đã im
lặng một lúc lâu mở miệng, “Đừng vui mừng quá sớm, nói không chừng là vì tôi
nắn quá ác độc nên con bé mới chạy trốn.”
Chân Lãng kéo Cổ Thược trở về ghế một lần nữa, cười
cười với ông bác sĩ già, “Chủ nhiệm Vạn, quấy rầy chú.”
Ông bác sĩ nhìn Cổ Thược một chút, rồi lại nhìn Chân
Lãng một chút, “Cậu muốn tôi xem cho không? Dù sao viện trưởng cũng đã gọi hết
chủ nhiệm của các khoa tới, tôi cũng không có việc gì làm, thuận tiện xem giúp
cậu một cái?”
Chân Lãng cười khổ, mở mở tay, “Cháu rất khỏe, chú cứ
xem cho cô ấy đi.”
“Không cần.” Cổ Thược bướng bỉnh lên tiếng, “Cứ khám
cho anh trước đi, tôi không có việc gì.”
Mắt cá chân của cô bị đau, đó chỉ là vết thương cũ,
không mất mạng. Nhưng anh thì khác, làm nhiều kiểm tra như vậy, mới chỉ cầm máu
bước đầu, băng bó cũng chưa, nếu càng nghiêm trọng hơn thì làm thế nào?
“Vết thương của anh chú ấy không khám được.” Chân Lãng
nói một câu làm sắc mặt Cổ Thược rất khó coi.
Ngay cả bác sĩ cũng không khám được, chẳng lẽ thật sự
nghiêm trọng.
Nhìn thấu cái đầu ngốc ngếch của cô, Chân Lãng đưa tay
nhẹ nắm cằm cô, “Đứa ngốc, chú ấy là bác sĩ khoa chỉnh hình, anh bị ngoại
thương, chú ấy đương nhiên không khám được.”
“A…” Cổ Thược lo lắng một lúc lâu, không ngờ lại nhận
được một đáp án như vậy, cô mãnh liệt ngẩng đầu trừng mắt nhìn Chân Lãng.
Cô còn chưa kịp lên tiếng, ông bác sĩ đã dùng sức ở
tay, một cơn đau nổi lên từ mắt cá chân, Cổ Thược chưa kịp chuẩn bị, đau kêu ra
tiếng.
Chân Lãng ôm lấy Cổ Thược, đứng bên cạnh cô, nhìn vẻ
mặt hung ác của cô, không nhịn được mà cười ra tiếng.
“Bác sĩ Chân.” Y tá nhỏ giọng nhắc nhở, “Tay anh còn
phải khâu, đừng chần chừ nữa.”
Tay Chân Lãng để trên vai Cổ Thược, xoay người nhìn y
tá ở bên cạnh, “Khâu luôn cho tôi ở đây được không?”
Y tá cầm lấy cây kim cong cong, ánh sáng lóe lên dưới
ánh đèn, nhất thời Cổ Thược quên mất cái chân đau của mình, ánh mắt nhìn chằm
chằm cây kim sắc bén đang đâm vào da thịt, khâu ra những đường màu đen.
Mỗi một mũi kim, khóe miệng Cổ Thược lại hạ xuống, nhẹ
hít một hơi, đôi mắt to ngày càng nhíu chặt lại nhưng không hề rời khỏi tay
Chân Lãng.
Nghe thấy tiếng của cô, Chân Lãng cũi đầu, dịu dàng
hỏi, “Đau?”
Buồn bực lắc lắc đầu, Cổ Thược nhìn tay anh, “Anh
đau.”
Chân Lãng ha ha cười, “Không đau, có thuốc tê.”
“À.” Cô đáp lời, đau đớn mơ hồ trong lòng lại không hề
giảm đi nửa phần, còn có chút cảm giác ê ẩm, không nói lên lời.
Quen biết anh nhiều năm như vậy, cô chưa từng thật sự
nhìn thấy anh bị thương, lại còn là bị dao chém như vậy, vệt máu trên áo sơ mi,
mỗi một lần nhìn thấy lại là một lần khó chịu.
Hoảng sợ trong lòng, cô cúi đầu căn môi, vẫn luôn yên
lặng, ngón tay Chân Lãng chạm lên hai má cô, im lặng chà sát.
Tay ông bác sĩ rất mạnh, cô chịu đựng không kêu ra
tiếng nhưng chân vẫn vô thức lẩn trốn, toàn thân cứng nhắc. Hai bàn tay nắm
chặt gấu váy, vải bị cô nắm thành một đoàn, nhăn nhúm như một cái khăn lau.
Anh vỗ vỗ hai má cô, “Anh tới phòng làm việc thay bộ
quần áo, nhìn thế này quá dọa người, ngoan ngoãn một chút, chờ anh về.”
“Anh…” Cô nhìn một lớp vải rất dày trên tay anh, mặc
dù không còn nhìn thấy vết thương kia nhưng vẫn chọc vào mắt người ta.
“Yên tâm đi.” Chân Lãng nâng cánh tay lên, “Khâu rất
đẹp.”
Khâu rất đẹp, đây là cái loại câu gì?
Cô Thược kéo khóe môi, miễn cưỡng kéo ra một cái mỉm
cười, nhìn còn khó coi hơn cả khóc.
Ngay sau khi bị ánh sáng làm chói mắt, cô đã nhìn thấy
con dao trong tay đối phương, thậm chí biết mình sẽ bị thương, nhưng cô không
có một chút sợ hãi. Nhưng bây giờ, chỉ nhìn thấy vết thương trên tay Chân Lãng,
cô lại sợ sệt.
Sợ hãi nhìn y tá, dường như cô muốn nhận được một đáp
án, “Tay anh ấy có thể có di chứng gì không?”
Y tá nháy nháy mắt, mỉm cười, “Nếu có di chứng, cô
nghĩ là viện trưởng sẽ bình tĩnh như vậy sao? Miệng viết thương không nông,
thiếu chút nữa đã bị thương đến thần kinh, nếu muốn khép lại nhanh, trong thời
gian này nhất định không thể dùng tay quá nhiều. Nhưng một vết sẹo cũng không
tránh được.”
Nói đến đây, y tá chống hai bàn tay vào cằm, hai mắt
mông lung nhìn trần nhà, giọng nói mơ màng, “Bác sĩ Chân thật là anh hùng hoàn
mỹ, không chỉ đẹp trai, tính cách tốt, khi nguy hiểm còn đỡ dao cho người yêu,
nếu có người nào đỡ dao cho tôi, tôi lập tức gả cho người đó.”
Cổ Thược đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chỉ ghi nhớ
một câu nói của y tá.
Thiếu chút nữa là tổn thương đến thần kinh…
Thiếu chút nữa từ giờ trở đi anh không thể cầm dao
phẫu thuật được nữa…
Thiếu chút nữa sự nghiệp của anh sẽ bị hủy hoại vì
mình…
Một cái áo phủ lấy cô từ phía sau, là áo vest của anh,
“Ở đây lạnh, khoác thêm đi.”
Lúc này cô mới phát hiện, độ dài của cái áo vừa vặn
tới chân cô, che cẩn thận làn da trắng như tuyết kia.
Ông bác sĩ đưa tay nắn, toàn thân Cổ Thược rụt lại, mồ
hôi lạnh trên trán thấm ra, nhưng cô cắn răng không kêu một tiếng.
Vẻ mặt Chân Lãng nhíu chặt, giọng nói cũng không khỏi
trầm xuống, “Chủ nhiệm Vạn, cô ấy có nghiêm trọng không?”
“Nếu nói đơn thuần về vết thương, chỉ bị bong gân,
không tính là quá nghiêm trọng.” Ông bác sĩ tháo kính xuống, chậm rãi lên
tiếng, “Nhưng nếu giống như hai người nói, trước đây thường xuyên bị bong gân
như vậy, tôi đề nghị cố định bằng thạch cao, tu dưỡng một thời gian, không nên
lại tùy tiện tăng thêm áp lực lên cái chân này.”
“A!” Cổ Thược nhìn mắt cá chân đã sưng lên, sắc mặt
đen kịt, nhìn về phía Chân Lãng cầu cứu, “Tôi không sao, trước kia vẫn vậy, đã
quen rồi.”
Đáng tiếc, cách thuyết phục của cô cũng không mang lại
cho cô vận may, ánh mắt Chân Lãng lóe lên, “Trước giờ vẫn vậy? Vì sao em không
nói?”
“Không quan trọng mà.” Cô cúi đầu xuống.
“Bó, nhất định là phải bó.” Chân Lãng không chút lưu
tình chặt đứt hy vọng cả cô, “Chú xem cô ấy còn phải làm trị liệu gì nữa không,
có gì cứ nói cháu, cháu sẽ đưa cô ấy đến.”
Thế là, Cổ cô nương vạn lần không mong muốn đã bị đắp
lên một lớp thạch cao thật dày, chân còn to hơn cả đầu, cô khóc không ra nước
mắt.
Trên cửa truyền tới tiếng gõ, một người đàn ông trung
niên đừng ở cửa gật đầu với bọn họ, vẻ mặt trầm tĩnh không nhìn ra suy nghĩ gì,
nhưng trong ánh mắt có một chút nghiêm trọng, “Cậu Chân, cô Cổ.”
Cổ Thược theo tiếng gọi nhìn lại, có chút ngạc nhiên,
“Ơ, chú Tạ.”
Người đàn ông trung niên đi vào, nhìn lớp vải dày trên
tay Chân Lãng một chút, lại nhìn cái chân đắp thạch cao của Cổ Thược, lông mày
nhíu thành hình cũng Xuyên, “Sao lại thế này?”
(Chữ Xuyên: 川)Chân Lãng gật đầu với ông, hai người lặng lẽ đi tới
bên cạnh, nhỏ giọng nói chuyện, trong lúc đó thấy ông lấy di động ra gọi mấy
cuộc điện thoại, rồi lại cúi đầu nói chuyện tiếp.
Cổ Thược vẫn im lặng, hoàn toàn ngược lại với vẻ linh
động thường ngày, một mình buồn bực ngồi trên ghế, ngay cả đầu cũng không nâng.
“Cậu Chân, nếu cậu không có việc gì, có thể lấy khẩu
cung được không?” Đội trưởng Tôn có chút mất kiên nhẫn, khẩu khí cũng không
tốt, “Nếu như ai cũng để người ta phải đợi như các cậu, chúng tôi cũng không
cần xuất quân nữa, toàn bộ cứ xoay quanh một mình cậu?”
Chân Lãng còn chưa lên tiếng, người đàn ông trung niên
đã nói, “Đội trưởng Tôn phải không? Tôi là luật sư của cậu Chân, anh cứ gọi tôi
là Tạ Trường, tất cả mọi chuyện tôi sẽ nói với anh.”
Tạ Trường? Đội trưởng Tôn có chút quen thuộc với cái
tên này, nhưng nhất thời cũng chưa nhớ ra được.
“Anh có thể nói rõ ràng sao?” Đợi lâu như vậy lại để
một luật sư ra thay, đây là kiểu gì?
Tạ Trường khẽ mỉm cười, “Nếu anh cảm thấy tôi không
đúng, tôi sẽ hỏi cấp trên của anh xem có được hay không? Thuận tiện hỏi thêm,
vì sao điện thoại báo cảnh sát, khoảng cách có 500m mà nửa giờ vẫn chưa thấy
tới.”
Lời của ông làm đội trưởng Tôn rất bất mãn, vẻ mặt đen
kịt, “Không được, theo quy định phải lấy khẩu cung của đương sự, anh có thể đi
cùng.”
Đang giằng co, một chiếc xe dừng lại bên ngoài bệnh
viện, một người đàn ông trung niên uy nghiêm bước xuống, ánh mắt của ông lóe
lên, đi về phía bọn họ.
Đội trưởng Tôn run lên một cái trong lòng, cuống quýt
nghênh đón, “Cục trưởng.”
Ông hùng hăng trừng mắt lườm đội trưởng Tôn, vươn tay
về phía Chân Lãng, “Cậu Chân, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, tôi nhất
định sẽ sai bọn họ lập tức lập án điều tra.”
Chân Lãng cười nhạt, nắm lấy tay ông ta, “Vừa rồi luật
sư Tạ đã nói đại khái với ngài, tôi nghĩ trong đầu ngài cũng đã có tính toán,
chỉ sợ ở đây liên quan đến cướp bóc, bắt cọc, thù oán, hoặc là xã hội đen, ngài
nhìn bộ dạng của tôi hiện giờ, ngày mai phải đến hội nghị thương mại, nếu có
phóng viên hỏi, tôi phải nói thế nào mới tốt?”
“Chuyện này…” Vẻ mặt cục trưởng khi đỏ khi trắng, quay
đầu, ngón tay chỉ đội trưởng Tôn, “Còn không nhanh đi lập án?”
Chân Lãng cười cười, “Chuyện này làm lớn nên ảnh hưởng
sẽ không tốt, hội nghị thương mại ngày mai tôi sẽ không xuất hiện, nếu không sẽ
khiến mọi người trong thương hội bất an, ảnh hưởng đến các ngài kêu gọi đầu tư.
Tôi sẽ cử đại diện tới, phóng viên cũng sẽ không biết.”
Cục trưởng vẫn căng thẳng, “Cậu Chân…”
Chân Lãng gật gật đầu, hạ giọng nói với Tạ Trường,
“Chuyện hôm nay không nên nói với nhà tôi, một chút cũng không được tiết lộ.”
Tạ Trường có vẻ khó xử, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
Vẻ mặt cục trưởng cuối cùng cũng thả lỏng, “Có muốn
tôi phái người hộ tống hai người về nhà không?”
“Không cần.” Chân Lãng lắc đầu, ngoắc tay với Cổ
Thược, “Chúng ta về nhà.”
Cổ Thược ngồi trên xe lăn, vẫn cúi đầu, không nói một
lời.
Chân Lãng đẩy xe lăn bằng một tay, cúi đầu nói bên tai
cô, “Nha đầu, làm gì mà vô tình như vậy?”
Cổ Thược nhìn anh, rồi lại cúi đầu xuống.
“Đói sao? Anh bảo chú Tạ sai người mua đồ ăn về nhà
được không?”
Đói? Cô căn bản là chẳng muốn ăn bất cứ cái gì!
Vẫn lắc đầu.
“Có phải cảm thấy gây thêm chuyện cho anh hay không?”
Trả lời anh vẫn là cái đỉnh đầu lắc lắc.
Chân Lãng mỉm cười, thổi hơi vào lỗ tai cô, “Có phải
cảm thấy không bảo vệ tốt cho anh, thấy mình rất vô dụng?”
Cổ Thược cứng người, không động đậy.
Nhiều năm như vậy, đều là cô đánh nhau vì anh, cho tới
giờ chưa từng thua, cho tới giờ chưa từng để anh bị người khác ức hiếp, nhưng
hôm nay, không những mình oanh liệt hy sinh một cái chân, Chân Lãng còn chảy
máu, một ưu điểm duy nhất của mình để khoe ra cũng hoàn toàn không còn.
“Thật ra có rất nhiều chỗ anh cần em giúp.” Chân Lãng
trầm ngâm, “Nếu em không giúp, anh sẽ rất thảm.”
Một câu này là cái đầu đang cúi gằm cũng ngẩng lên,
yên lặng nhìn anh.
“Anh…” Chân Lãng ho nhẹ một cái, “Cánh tay bây giờ
không thể cử động, anh không có cách nào để tắm, cũng không thể đánh răng, thậm
chí vào nhà vệ sinh cũng không thể cởi thắt lưng hay cởi cúc áo. Trừ em ra, chỉ
sợ không ai có thể giúp anh, em có đồng ý không?”
Đôi mắt hạnh nhân to tròn cuối cùng cũng có chút ít
ánh sáng, cô gật đầu thật mạnh, “Được!”
Xem lăn chuyển động, hai người biến mất ở cửa trước
bệnh viện, Tạ Trường dẫn mọi người đi xa xa phía sau, nghe thấy trong gió
truyền tới một giọng nói nhẹ nhàng.
“Vậy toàn bộ đều nhờ em giúp a.”
“Được, tôi đảm bảo sẽ làm thật tốt.”
“Tới đây, cười một cái.”
“Không cười, Dáng vẻ của anh ngốc muốn chết, thiên
tàn.”
“Em còn ngốc hơn, địa khuyết!”
~~~*~~~
Bạn phải suy nghĩ mãi mới hiểu “thiên
tàn địa khuyết” là thế nào.Là thế này, hai người, một người băng
tay, một người bó chân, bạn Thược chê bạn Lãng là đồ “tàn” (trong tàn phế ấy),
bạn Lãng chọc bạn Thược là “khuyết” (ý là khuyết tật đấy ạ)Nhưng vấn đề ở đây là, thiên tàn và địa
khuyết luôn đi thành đôi, vâng, thành đôi đấy ạ.Sweet a ~~~~:X~~~~