Đứng trước cửa cục dân chính, hồn phách Cổ Thược không
vì mặt trời chói chang trên cao mà quay về, nhìn tờ giấy đỏ chói mắt trong tay,
không thể tin được chuyện vừa rồi là sự thực.
Mới mười phút trước, cô ký tên mình trong một nhóm
người ồn áo, mới năm phút trước, cô bị vô số bàn tay đặt trên ghế, chụp ảnh
cùng Chân Lãng.
Nhìn tên mình trên tờ giấy, cô có một loại cảm giác
khóc không ra nước mắt, hai mươi lăm năm, tới hôm nay cô mới hiểu được rõ ràng
ký tên là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Chân Lãng trong hình, anh tuấn suất khí, đồ tây thanh
mảnh. Cô bên cạnh, lôi thôi chật vật, áo phông nhăm nhúm, chỉ sợ đây là dôi vợ
chồng cọc cạch nhất từ trước đến nay của cục dân chính, bộ dạng cô quá xấu.
“Bẹp!” Cổ Thược giơ tay lên cho mình một cái tát.
Nghĩ cái gì vậy, cô còn nghĩ mình có xinh đẹp hay
không? Còn tính toán mình trong hình có hợp với Chân Lãng hay không, cái cô nên
nghĩ là làm thế nào mới có thể giải quyết tờ giấy đỏ này.
“Trên mặt có ruồi nhặng sao?” Giọng nam bình tĩnh bay bên
tai cô, tay nhẹ khoác lên vai cô, đè xuống hồn phách đang bay lượn của cô, “Xe
ở bên trái.”
“Ừ.” Cô vô thức trả lời, còn trừng trừng nhìn giấy
chứng nhận kết hôn trong tay, ảo tưởng hóa thân thành siêu nhân, phia ra hai
tia laze thiêu rụi tờ giấy này, coi như không có gì xảy ra là được.
Tiếng cười lanh lảnh vẫn đang quanh quẩn, “Em để quên
cái gì rồi.”
Để quên cái gì?
Cô cúi đầu nhìn trên người mình một lượt, một cái áo
phông, một đôi dép đểu, ví tiền nhét trong túi quần, chẳng những không ít đi
thứ gì mà còn nhiều hơn một tờ giấy đỏ và một cái hộp tinh xảo.
“Không thiếu.” Cô gắt lại, rồi tiếp tục trừng mắt nhìn
giấy chứng nhận kết hôn trong tay, hung thần ác sát, mặt đầy sát khí.
Từng trận cười, thật giống như tiếng cười của Chân
Lãng, truyền tới, “Con trai, mẹ không cần con nữa.”
“Ô… Oa… Nha…” Ngôn ngữ sao hỏa lên sàn.
A! Baby.
Cổ Thược cuống quýt quay đầu, thấy Chân Lãng một tay
ôm đứa bé, đứa bé cọ đầu vào vai hắn, thích thú nắm lấy cúc áo sơ-mi của hắn
ngiên cứu, vui quên trời đất.
“Đưa tôi.” Cô muốn ôm đứa bé, ngón tay vừa đụng và
thân thể mềm mại, cái lưng đứa bé lại xoay một cái, túm chặt lấy cúc áo Chân
Lãng, mặt mũi mếu máo, dáng vẻ chực khóc.
Tay Chân Lãng vòng qua eo cô, cực kỳ tự nhiên cúi đầu
mỉm cười, “Vẫn để anh đi.”
“Để mặc hắn đi, hiếm khi hắn chịu thay đổi, chịu trách
nhiệm cho mẹ con cô, cứ để hắn thân thiết với đứa con nhiều một chút.”
“Đúng nha, đúng nha, nhìn bố con bọn họ thật thân
thiết, như vậy thật tốt ha.”
“Đúng vậy nha, biết chịu trách nhiệm là đàn ông tốt,
coi như lần này chúng ta đã làm được một việc tốt.”
Cổ Thược đờ đẫn quay người, khóe miệng co giật, “Các
người, vẫn còn ở đây?”
Một nhóm người phía sau dường như lấy nghi thức xếp
hàng tập thể, đứng suốt một hàng dài từ bàn đăng kí tới bậc thềm, cảnh tượng
rất hoành tráng.
“Nhìn hai người kết hôn còn vui hơn cả chính mình kết
hôn.”
Cổ Thược lại choáng váng lần nữa, ánh mắt chuyển qua
khuôn mặt cặp vợ chồng sắp ly hôn, hai người đang ôm ôm ấp ấp, “Bà xã, chúng ta
đừng ly hôn nữa được không?”
“Vậy anh đưa thẻ ngân hàng, bất động sản và tất cả cổ
phiếu cho em có được không?”
“Có thì lập tức cho em, dù sao hiện tại anh cũng không
có.”
Hai con người vui vẻ ân ái, nhìn qua đều hết sức hài
hước, ai ai cũng vui vẻ, chỉ có Cổ Thược có một loại cảm giác muốn chửi bậy.
“Bà xã, về nhà thôi.” Một câu nói của Chân Lãng làm Cổ
Thược run rẩy, buổi trưa tháng năm mà thậm chí cô có cảm giác bị ném vào núi
băng.
Bà xã, cô thế nào lại trở thành bà xã khốn kiếp này,
trời xanh không có mắt nha…
“Cái này!” Cô túm chặt quần áo Chân Lãng, giơ lên tờ
giấy chói mắt kia, “Cái thứ này, phải thủ tiêu thế nào.”
“Thủ tiêu!?”
Còn chưa đợi Chân Lãng lên tiếng, một tiếng hô vang
phía sau làm lỗ tai Cổ Thược chấn động
“Được rồi.” Cổ Thược rất bất đắc dĩ, “Thú y, chúng ta
ly hôn.”
“Ly hôn!!!???”
Tiếng hô của đám người phía sau lại càng lớn, Cổ Thược
không tự chủ được ngước nhìn mấy chữ vàng trên biển của cục dân chính, rất sợ
mấy chữ kia vì tiếng hô mà rơi xuống.
“Em không nói đùa chứ.” Vẻ mặt Chân Lãng rất uất ức,
“Em vừa cầm nhà đất của anh, thẻ ngân hàng của anh, cổ phiếu của anh, lập tức
giơ chân đạp anh ra, rất không chung thủy.”
“Đúng vậy nha, rất không chung thủy!” Lại một trận
đồng thanh.
“Tôi…” Đầu Cổ Thược ong ong, rất bất lực, “Tôi nào có
cầm thẻ ngân hàng của anh.”
Chân Lãng nhanh chóng móc ví tiền ra, một loạt thẻ
vàng thẻ bạc sáng lấp lánh, nhanh như chớp nhét vào tay Cổ Thược, “Cho em.”
“Cô gái à, mặc dù cậu ta bắt đầu xin lỗi cô nhưng cũng
là biết hối lỗi, cho dù cô không tha thứ, giận dỗi một chút cũng được, nhưng ly
hôn không phải chuyện đùa.”
“Đúng vậy, đúng vậy, lúc này mới chưa kết hôn được
mười phút, ly hôn làm gì.”
“Bây giờ hai người nhanh chóng nắm tay vui vẻ về nhà
đi.”
Vừa rồi mấy người này không phải còn nói cô phải cứng
rắn dạy dỗ gã đàn ông không tuân thủ lời nói sao? Làm thế nào mà trong nháy mắt
toàn bộ đã đổi hướng?
Nhìn một đám người rất “nhiệt tình”, Cổ Thược hiểu rõ
bây giờ cô không có cách nào nói rõ ràng với Chân Lãng, tức giận trừng mắt nhìn
Chân Lãng, không nói một lời.
“Bà xã…” Người nào đó lại dài giọng, một tay ôm vai
cô, “Chúng ta có phải nên tìm một chỗ thật tốt tổ chức tiệc mừng không?”
Tiệc mừng? Coi như là nghĩ biện pháp giải quyết thù cũ
hận mới chăng?
Trong cái vẫy tay và mỉm cười của mọi người, Cổ Thược
tâm không cam tình không nguyện lên xe Chân Lãng, mang theo đầy một xe chúc
phúc và hâm mộ, bỏ đi.
Xe dừng lại trước một nhà hàng cao cấp, Chân Lãng nhìn
thời gian một chút, tắt máy, nắm lấy một tay cô, “Đi, ăn cơm thôi.”
“Có quỷ mới chúc mừng với anh.” Cổ Thược buột miệng.
Nụ cười dần dần lớn, Chân Lãng ôm lấy đứa bé từ trong
lòng cô, “Buổi trưa, ăn cơm trưa.”
“Tôi phải về nhà ăn cơm.” Hiện tại, cô không muốn ở
cùng hắn thêm một giây nào nữa, trong đầu là một mối tơ vò, rối rắm thành một
cục.
“Được.” Chân Lãng nói rất vui vẻ, “Chúng ta về thông
báo tin vui này cho bố mẹ và bố Cổ mẹ Cổ.”
Cổ Thược cứng lại, yên lặng đẩy cửa xe ra, thành thành
thật thật xuống xe.
Trở về khai báo, vậy cả đời này chỉ sợ cô không thể đá
Chân Lãng ra được nữa. Không được, cô phải khuyên nhủ Chân Lãng, giải quyết trò
khôi hai này mà người lớn hai bên không hay biết.
“Ăn cơm, ăn cơm.” Cô ha ha cười ngây ngô, “Tôi mời
anh.”
“Không cần.” Ngón tay Chân Lãng nâng cằm cô, khẽ trượt
xuống, cô rõ ràng nhìn thấy nụ cười tuấn lãng kia tràn ngập tà khí, “Bữa cơm
đầu tiên của hai vợ chồng, dù sao cũng nên để anh mời.”
Cô không tiếp tục dây dưa vấn đề này với hắn nữa mà
dùng toàn bộ sức lực phát tiết vào đồ ăn trước mắt, không ngừng ai oán, vì sao
mọi chuyện lại biến thành thế này, vì sao lại biến thành thế này?
“Tướng ăn của em còn dọa người hơn cả trẻ con.”
Cô hoảng hốt ngẩng đầu, phát hiện Chân Lãng đang một
tay cầm bát canh, một tay cầm cái thìa, đứa bé ngồi bên cạnh đang thích thú
uống canh cá hắn đút.
Còn trước mặt cô, cơm nước văng lung tung, trên người
còn dính mấy hạt cơm.
“Anh, vì sao lại bẫy tôi!?” Cô dừng chiếc đũa trong
tay, đột nhiên lên tiếng, “Đừng tưởng tôi không biết, anh cố ý.”
Chân Lãng thổi thổi thìa canh, cẩn thận đút cho đứa
bé, trả lời mà đầu cũng không ngẩng. “Không phải.”
“Tôi không tin!”
Hắn dừng động tác lại, trong mắt tràn đầy ý cười, “Thật
sự không phải.”
“Vậy anh lừa tôi là đi công chứng với Bạch Vi?” Cô tố
cáo.
“Bạch Vi mua được một căn phòng nhỏ ở đây, là bạn học
của cô ấy, anh có phải nên giúp cô ấy một chút hay không?” Chân Lãng có chút vô
tội, “Công chứng nhà đất cũng là công chứng.”
Công… chứng… nhà… đất…
Một lần nữa, cô lại cháy đen, “Vậy anh cần sổ hộ khẩu
làm gì? Còn nữa, công chứng nhà đất sao lại làm ở nơi đang kí kết hôn?”
“Khi chuyển nhà, chúng ta vẫn ở vùng khác, chưa chuyển
hộ khẩu, có anh về đương nhiên phải làm cho xong. Em cũng vậy, mẹ Cổ nói mẹ bận
rộn, bảo anh thay mặt mẹ, một chút bản lãnh này người nhà họ Chân vẫn có, không
cần mẹ Cổ tự mình ra mặt.” Vẻ mặt Chân Lãng hoàn mỹ, không tìm ra một tia sơ
hở, “Bạch Vi chưa kết hôn, phòng ốc trước khi kết hôn là tài sản cá nhân, cô ấy
đang khai một tờ chứng nhận chưa kết hôn, không đi tới nơi đăng kí kết hôn để
điền giấy tờ thì làm sao chứng nhận được?”
Chứng… nhận… chưa… kết… hôn…
Lại một cột sét đánh lên đầu Cổ Thược, Cổ Thược bốc
khói.
“Cô ấy không có quan hệ gì với anh, vì sao lại chạy
tới đây mua nhà?” Bạn học vĩ đại từ ngàn dặm xa xôi tới chào hỏi, chạy tới quê
của người ta mua nhà, nói giữa bọn họ không có gian tình, ai tin?
Chân Lãng bỗng nhiên bị sặc, trong một trận ho khan,
hắn lau lau khóe mắt, “Bạch Vi là bạn học với anh hồi cấp hai, cùng khối nhưng
không cùng ban, sinh ra ở đây, chẳng nhẽ em không biết?”
Bạn học cấp hai? Người ở đây?
Cô gãi gãi đống rơm rạ trên đầu, vẻ mặt đen kịt, “Hồi
cấp hai, tất cả con gái đều bị anh lừa sạch, tôi luôn luôn vò võ một mình, sao
có thể chú ý đến việc này?”
Bạn gái cùng lớp cũng thấy mình là vòng sang hướng
khác chứ đừng nói là nữ sinh lớp khác, ngay cả trong lớp có mấy người là con
gái cô còn chẳng rõ, làm gì có chuyện để ý tới lớp khác?
“Vậy sao cô ấy lại xuất hiện ở nhà anh?” Cổ Thược sống
chết không buông tha, thề phải đào ra bí mật bên trong.
Chân Lãng để bát xuống, lau miệng cho đứa bé, lại dùng
động tác nhàn nhã quen thuộc ôm lấy đứa bé vỗ vỗ lưng, “Anh giảm phần trăm cho
cô ấy, cô ấy đến nhà cảm ơn bố mẹ, sau đó bố mẹ giữ cô ấy lại ăn cơm tối.”
“Cô ấy nấu cơm ở nhà anh!” Đây cũng là việc khách nên
làm sao?
Đứa bé nấc một cái, lúc này Chân Lãng mới thả bảo bảo
lại vào trong ghế, để bé tự chơi, “Cô ấy học được mấy món ăn nước ngoài, nói
muốn để bố mẹ nếm thử chút mới mẻ, em không phải không biết tính cách bố mẹ
anh, là hai đứa bé rất tò mò, đương nhiên là mặc kệ cô ấy.”
Giải thích hợp lý như thế, kết cục hợp lý như thế, bảo
cô làm sao chịu nổi?
“Ý của anh là, tất cả chỉ là trùng hợp?” Cổ Thược đã
hoàn toàn nghẹn lời, cái gì gọi là ông trời chọc ghẹo, cái gì gọi là toan tính
trêu ngươi, số cô sao lại khổ như vậy a.
“Không…” Ngón tay Chân Lãng lắc lắc, rất chân thật
nhìn cô chằm chằm, “Cái này gọi là tự gây nghiệt, không thể sống.”
Tự gây nghiệt, không thể sống.
Ai bảo cô muốn chọc ghẹo hắn? Ai bảo cô muốn phá hoại
người ta kết hôn? Kết quả thì sao, giao nộp chính mình?
Chân Lãng cầm bát cơm lên, thanh nhã ăn. Đôi mắt Cổ
Thược đảo nhanh như chớp, hmmm một tiếng, “Thú y, chúng ta thương lượng chuyện
này được không?”
Chân Lãng vui vẻ ăn cơm, giống như những món ăn trước
mặt là mỹ vị chưa từng nếm qua, vẻ mặt rất hạnh phúc.
Cổ Thược ngồi bên cạnh như có nhọt mọc dưới mông, bất
an vặn vẹo, thỉnh thoàng nhìn Chân Lãng một chút, vẻ mặt tràn đầy mong đợi.
Thật vất vả mới chờ được Chân Lãng ăn no, đặt bát
trong tay xuống, cô lên tiếng lần nữa, “Thương lượng…”
Ngón tay nhấc lên, Chân Lãng lau miệng, “Những thứ
khác có thể thương lượng, nhưng đời này anh không tính ly hôn.”
Một câu nói, phá hủy tan tành hy vọng của cô.
“Em cầm toàn bộ tài sản của anh, lại còn muốn đá anh?”
Cô vội vàng cầm lấy một đống thẻ và tờ giấy công
chứng, “Trả lại cho anh, trả lại toàn bộ cho anh.”
Chân Lãng liếc mắt đi, không có ý nhận lại, “Đồ ra
khỏi cửa, không còn đường lùi.”
Ý hắn là, hắn vào cửa nhà cô, cũng không có ý định bị
đá ra ngoài?
“Nhưng…” Cô vẫn đang bi ai vùng vẫy, “Chúng ta thật sự
không hợp.”
“Không hợp?” Chân Lãng nhướng mi, “Diện mạo anh khó
coi sao?”
Cổ Thược dùng sức lắc đầu, hắn mà nói khó coi vậy chín
mươi chín phần trăm số đàn ông còn lại đáng đưa vào sở thú.
“Anh nghèo sao?”
Lại dùng sức lắc đầu lần nữa, cái gì gọi là Vương lão
ngũ, chính là chỉ người như hắn, sao có thể nghèo?
“Anh không biết làm việc nhà sao?”
“Biết! Vô cùng biết.” Nấu cơm ngon đến nỗi mỗi lần cô
đều không muốn rời mắt, trong nhà dọn dẹp sạch sẽ, hắn tuyệt đối là người đàn
ông hạng nhất về việc nhà.
“Anh có ham mê bất lương sao?”
Cái gì gọi là tự hạn chế, cái gì gọi là định lực, cái
gì gọi là nghiêm túc đối với bên ngoài, chính là để chỉ người này. Cổ Thược lắc
đầu đến mức đầu óc có chút choáng váng.
“Anh vừa rồi còn chăm sóc trẻ em không tệ đi?”
Cổ Thược liếc nhìn đứa bé ngây ngô đùa nghịch trong
ghế, vô lực gật gật đầu.
“Anh có được coi là ông chồng tốt người người tuyển
chọn không?”
Cô nghiêng đầu, phát hiện ra mình không thể tìm lấy
một điểm yếu của hắn, “Coi như vậy!”
“Vậy thì được rồi.” Chân Lãng gọi phục vụ lấy hóa đơn,
đứng dậy vỗ vỗ cô đang trầm tư suy nghĩ, “Sau này sẽ sống những ngày thật tốt,
bà xã!”
Cổ
Thược: “A…”