Cổ Thược chơi cùng một đám trẻ con rất vui vẻ, thuận
tiện luyện quyền cước cùng bọn chúng, phát tiết toàn bộ buồn bực trong lòng đã
mấy ngày ra ngoài sau đó mới vui vẻ vẫy vẫy tay với huấn luyện viên.
“Ông già, chiều mai em sẽ đến, lần này mang riêng cho
thầy hai bình rượu ngon, thầy còn uống được hay không?” Cổ Thược lau lau mồ
hôi, hất hất mấy lọn tóc rủ xuống trước trán.
Huấn luyện viên hừ một tiếng, “Có muốn thử một lần hay
không? Xem ai hơn ai?”
Tạm biệt huấn luyện viên, cô đi dạo trên đường lớn,
hai bàn tay cắm túi quần đi về phía nhà mình.
Nói nhà mình, thật ra cũng chính là nhà bố mẹ Chân.
Năm ấy nhà bọn họ đối diện, tình cảm giữa mẹ Chân và
mẹ Cổ tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa, ngay cả khi ăn cơm cũng bê bát
chạy lung tung, Chân Lãng và Cổ Thược lại càng tới nhà đối phương như đi dạo.
Sau này mua được nhà mới, hai nhà vẫn léo dài truyền
thống, chỉ là mỗi tầng chỉ có một nhà, bọn họ đành phải phân ra tầng trên tầng dưới,
nhà họ Chân ở trên, nhà họ Cổ ở dưới.
Mấy ngày nay Cổ Thược nằm lỳ trong nhà không dám ra
ngoài, còn đặc biệt dặn dò cha già mẹ già không được nói chuyện mình trở về cho
bố Chân mẹ Chân, nhưng qua ba ngày, chính cô cũng không nhịn được, quyết định
lên thăm một chút.
Xách cái túi trong tay, Cổ Thược bừng bừng khí phách,
từng bước đạp cầu thang đi về phía nhà họ Chân. Vừa bò đến cửa nhà mình lại
đụng ngay mẹ Cổ đi đổ rác.
“Nha đầu!” Mẹ Cổ ngoắc ngoắc tay với Cổ Thược, “Lại
đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Dừng bước chân, Cổ Thược khó hiểu nhìn mẹ già nhà
mình, “Chuyện gì ạ? Con đi thăm dì chú Chân, có chuyện gì buổi tối nói.”
“Về đây.” Mẹ Cổ rất kiên định gật đầu, “Bây giờ mẹ có
chuyện muốn nói với con, việc gấp.”
Cổ Thược ôm túi đồ trong lòng, giơ đến trước mặt mẹ
Cổ, “Con không lên nữa, mẹ cầm lấy mà ăn.”
Mẹ cổ phập phồng cái mũi, hai mắt trừng lớn, toàn thân
rụt lại, dùng sức một cái, “rầm!!!”
Cửa lớn đã đóng chặt trước mặt, Cổ Thược cười cười, ôm
cái túi lại, vui vẻ ngâm nga ấn chuông cửa.
“Tới đây…” Bên trong cửa truyền tới giọng nam trả lời,
trên mặt Cổ Thược tràn đầy nụ cười, giơ cao cái túi trong tay.
“Chú Chân, đoán xem con mang cái gì cho chú…” Giọng
nói bỗng nhiên ngừng lại, nụ cười Cổ Thược cứng nhắc trên mặt, không thể tin
vào mắt mình.
Bóng người cao lớn che mất một mảng ánh đèn phía sau,
bóng tối đập vào mặt Cổ Thược, một luồng khí lạnh nồng đậm tràn từ dưới chân Cổ
Thược lên.
“Tôi cứ nghĩ là em không được lên đây chứ.” Giọng nói
nam tính mang theo ý cười, khoan thai nghiêng người tránh đường, “Bọn họ đang
nói em về đã ba ngày mà không nhìn thấy mặt, đang rất đau lòng nha.”
Cổ Thược thật hối hận nha, hận không thể tự cho mình
hai cái tát.
Không nghe lời bề trên, thất bại ngay trước mắt.
Vừa rồi vì sao cô không về nhà? Vì sao không nghe mẹ già
nói, vì sao nhất định muốn đến thăm bố Chân mẹ Chân?
Nhảy về sau hai bước Cổ Thược nhìn chằm chằm người
trước mắt, “Vì sao anh lại ở đây?”
Người trong cửa áo cuộn đến khuỷu tay, bên dưới nhàn
nhã giắt một nửa trong thắt lưng, trong nháy mắt nở nụ cười tuấn tú, “Nghỉ phép
giữa năm, trở về thăm nhà một chút. Thế nào, em về lại không để cho tôi về
sao?”
Nghỉ giữa năm cái rắm ấy! Cô sao có thể không biết
khoảng thời gian này trong năm anh ta rất bận rộn sao, còn có thời gian nghỉ
phép?
Giống như nhìn thấu tâm tư cô, Chân Lãng cười, “Dạ dày
tôi không được tốt phải nhập viện, đây là chuyện ai cũng biết, cho nên lãnh đạo
đặc biệt để tôi về nghỉ ngơi hai ngày, em không biết sao?”
Cô sao mà biết được? Hôm đó cứng rắn rót cháo cho hai
người uống xong, cô đóng hành lý suốt đêm trở về, còn nghĩ là Chân Lãng sẽ phải
ở trong bệnh viện mấy ngày, anh ngờ thân thể anh ta tốt như thế, mới ba ngày đã
về đến đây.
“Bát cháo kia không giết chết anh sao?” Cô cắn răng hừ
lạnh.
Chân Lãng cười rất vô tâm, “Mùi vị quả thật không tệ,
nhưng nếu muốn tôi chết lần sau nhớ bỏ thêm thạch tín.”
“Tôi sẽ.” Cô cắn răng, “Lần sau tôi sẽ nhớ mà mua
thuốc diệt chuột.”
Chân Lãng cúi đầu xuống, vươn đến bên tai cô, giọng
nói nhẹ nhàng như mang theo một chút cuốn hút, “Ba ngày không gặp, nhớ tôi không?”
“Nhớ!” Cô cười cười, siết chặt nắm tay, “Tôi nhớ anh
muốn chết!!!”
“Vậy có phải nên ôm hôn một cái biểu đạt mong nhớ của
em hay không?” Ngón tay Chân Lãng đặt lên môt cô, thuận tiện lướt qua môi mình,
chậc chậc thành tiếng, “Tôi không ngại ngay bây giờ biểu đạt ra đâu.”
Cô giơ nắm tay lên, “Muốn hôn nó không?”
Tay Chân Lãng khẽ nâng lên, với lên cổ tay cô, nhẹ
nhàng nhận lấy túi quà, nói với căn phòng bên trong, “Bố, nha đầu mang tới thứ
bố thích nhất.”
“Ai nha, nha đầu đến rồi?” Trong phòng truyền tới
tiếng cười, “Mau tới đây, tới đây, lát nữa cùng ăn.”
Cổ Thược đẩy Chân Lãng ra, cởi giày chạy vào, “Chú
Chân, dì Chân, nhớ muốn chết.”
“Nhớ muốn chết mà không thấy con lên thăm, đã về đến
ba ngày rồi.” Mẹ Chân ngoắt ngoắt tay với Cổ Thược, Cổ Thược thuận theo chìm
vào trong sofa, ngả lên vai mẹ Chân, mềm mại cọ cọ.
Bố Chân nhìn túi quà Cổ Thược mang đến, cười đến mức
mặt mày đều cong lên, “Vẫn là nha đầu hiểu chú thích gì, nếu không phải A Lãng
nói con trở về cần nghỉ ngơi, chú sớm đã xuống kéo con ra ngoài tìm đồ ăn.”
“Chú Chân, con còn chưa cảm ơn chú.” Cổ Thược chợt nhớ
ra cái gì đó, “Lần trước…”
“Bác trai, bác gái.” Tiếng gọi dịu dàng uyển chuyển từ
nhà bếp truyền tới, một bóng người xuất hiện cạnh bàn ăn, trong tay bê đĩa thức
ăn, “Có thể ăn cơm rồi.”
Cổ Thược nhìn chằm chằm bóng người dịu dàng bên cạnh
Chân Lãng, toàn thân đột nhiên chấn động.
“Bạch, Bạch Vi?” Cổ Thược hơi giật mình, nhìn bóng
người bên cạnh bàn thản nhiên mỉm cười với mình, trong lòng có loại cảm giác kỳ
quái, nhả ra không được nuốt xuống không trôi.
“Có ăn còn không mau tới đây?” Chân Lãng để bát đũa
xuống, “Coi như em có phúc khí ăn ngon, gặp được Bạch Vi xuống bếp, nếu sớm hai
ngày chỉ có thể ăn cơm mẹ tôi nấu.”
Cơm mẹ Chân nấu…
Cổ Thược run lên, kỹ thuật kia có thể so sánh với chính
mình, cũng may là chưa thiêu rụi nhà bếp mà thôi, có lúc Cổ Thược không khỏi
hoài nghi mình mới là con của mẹ Chân, nếu không sao có thể có kỹ thuật nấu cơm
thần kỳ giống nhau như vậy?
Vì vậy, bố Chân và Chân Lãng vì muốn cứu cái dạ dày
của mình mới luyện được một tài nghệ nấu cơm xuất quỷ nhập thần.
Bạch Vi e thẹn cúi đầu, trong chốc lát đã dịu dàng đến
mức làm Cổ Thược rung động một lần nữa, lại cảm thán khí chất cao nhã, mị lực
chấn động trong người cô ấy.
Cái bát, bị gõ một cái không nặng không nhẹ, “Nếu em
đói thì ăn cơm, không cần chảy nước miếng ròng ròng như vậy.”
Cổ Thược liếc mắt xem thường, “Có thể trách tôi sao?
Tôi là nhiếp ảnh gia, đây là phản ứng rất bình thường khi nhìn thấy con gái
đẹp, nếu Bạch Vi chịu để tôi chụp, tôi không lấy tiền.”
Bạch Vi chỉ lễ độ cười nhạt, má khẽ hồng, im lặng ăn
cơm.
“Nha đầu, A Lãng nói lần trước con bị bệnh?”
Lời mẹ Chân nói làm bố Chân cũng phải ngạc nhiên ngẩng
đầu. Hai mắt hoàn toàn kinh ngạc nhìn cô. “Nha đầu cũng có thể bị bênh? Quá kỳ
quái.”
“Quá mệt mỏi sao?” Mẹ Chân thở dài, “Ngày mai con tới
đây, mẹ Chân đun canh cho con uống.”
Điểm khác biệt lớn nhất trong kỹ thuật nấu cơm giữa mẹ
Chân và Cổ Thược chính là, Cổ Thược tự biết rõ, còn mẹ Chân — không biết.
Người quanh bàn, ngoại trừ Bạch Vi không hiểu chuyện
và mẹ Chân rất đắc ý, toàn bộ đều thần sắc bi tráng, vẻ mặt cung kính, trang
nghiêm cúi đầu.
Cổ Thược cố gắng không để khóe miệng mình co giật, “Mẹ
Chân, con đã hẹn ngày mai đi thăm huấn luyện viên, ăn cơm với thầy ấy.”
“À.” Mẹ Chân có chút thất vọng, trên gương mặt hiện
lên vẻ cô đơn, Cổ Thược lập tức nhận được vẻ mặt cực kỳ “yêu thương” của bố
Chân, “Nha đầu, tối ngày kia tới đây ăn cơm.”
Cổ Thược nào dám nói chữ không, nhanh chóng gật đầu.
“Nhưng…” Bố Chân nhìn mẹ Chân, “Cao thủ không cần tự
mình xuống bếp, em muốn đun canh gì chỉ cần để lại nguyên liệu, nói một tiếng,
anh sẽ ra tay.”
Vẻ mặt Cổ Thược lúc này mới thả lỏng trong nháy mắt,
còn chưa đợi cô thả lỏng hoàn toàn, mẹ Chân lại ném xuống một quả bom hạng
nặng.
“Ngày kia?” Bà nhìn sang Chân Lãng, lại nhìn Bạch Vi,
“Không phải ngày kia các con muốn đi cục dân chính công chứng sao?”
Cục dân chính? Công chứng?
Cổ Thược kinh ngạc nhìn Chân Lãng, đôi đũa không biết
vì sao nới lỏng, xương sườn trên tay rơi vào trong bát.
“Vâng.” Chân Lãng thản nhiên trả lời, ánh mắt như có
như không lướt qua Cổ Thược, “Bọn con về đây chính là muốn làm chuyện này, bên
kia còn bận rộn chờ con về, vì vậy làm xong rồi sẽ đi.”
“Không ở thêm hai ngày được sao?” Mẹ Chân lại buồn
rầu, hít hít cái mũi.
Bố Chân đặt bát xuống, “A Lãng, ở lại ba ngày nữa.”
Vẻ mặt Chân Lãng không thay đổi, giống như còn có chút
đắc ý, “Được, ba ngày.”
Anh ta căn bản là đã chuẩn bị ở lại ba ngày, cố ý sao?
Nếu là lúc trước, Cổ Thược nhất định sẽ cười nhạt vạch
trần anh ta, nhưng hôm nay cô đang hoảng hốt, hoàn toàn không có tâm tư vạch
trần kỹ xảo của anh ta.
Hắn và Bạch Vi đi công chứng? Công chứng cái gì?
Một nam một nữ có thể công chứng cái gì?
Một nam một nữ ở cục dân chính có cái công chứng gì
cần làm?
Ngay trong lúc suy nghĩ của cô đang rối như tơ vò,
Chân Lãng không lạnh không nóng tặng thêm một câu, “Mẹ, lát nữa nhớ đưa sổ hộ
khẩu cho con.”
Sổ hộ khẩu?
Lỗ tai Cổ Thược lại nhạy cảm bắt được một từ nữa.
Một nam một nữ, cần sổ hộ khẩu mới có thể công chứng,
cô còn cần nghĩ nữa sao? Đồ ngu cũng biết là cái công chứng gì.
Thật không ngờ, ba ngày trước, Chân Lãng và Bạch Vi
vẫn còn gặp lại sau mấy năm xa cách, chỉ ba ngày sau, bọn họ đã đăng ký kết hôn
sao?
Cổ Thược a một tiếng, ngốc nghếch cười, “Vậy thì tốt,
cuối cùng tôi cũng không cần hối hận về ngày trước nữa.”
“Ngày trước hối hận cái gì?” Bạch Vi khó hiểu hỏi.
Cổ Thược đang muốn trả lời, chân bỗng nhiên bị người
ta dẫm một cái không nặng không nhẹ, quay đầu nhìn, Chân Lãng chỉ chỉ bên chân
cô, “Nhặt giúp tôi chiếc đũa.”
Nhặt cái gì mà nhặt, nhặt lên chẳng lẽ anh ta còn ăn?
Không biết đi lấy đôi khác sao?
Trong lòng mặc dù bất mãn nhưng cô vẫn ngoan ngoãn cúi
đầu xuống, nhặt chiếc đũa lên đưa qua.
“Cảm ơn.” Chân Lãng khẽ mỉm cười, nhón tay lướt qua mu
bàn tay cô, có chút nóng, có chút ngứa.
Cổ Thược nhanh chóng rụt lại, toàn thân chuyển động
không được tự nhiên, “Con, con ăn no rồi, chú Chân, con đi bổ dưa hấu cho chú.”
“Em còn chưa ăn mà.” Cô còn chưa kịp đứng lên đã bị
Chân Lãng dùng một tay đè chặt vai, “Có phải em không cho mẹ tôi thể diện hay
không, cố ý không ăn?”
Trên mặt mẹ Chân lại tràn ngập vẻ thương tâm, mặt Cổ
Thược đen kịt, yên lặng cầm bát lên, hung hăng trừng mắt với anh ta, dùng sức
và cơm.
Món bố Chân nấu luôn luôn làm cô thèm thuồng đến mức
hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi, nhưng lần này cô nhai trong miệng lại không
cảm nhận được hương vị.
Đối với người sau khi vận động có thể ăn hết hai bát
cơm như cô, một bát cơm hôm nay ăn thật khó khăn, cổ họng giống như bị túm
chặt, một lúc lâu cũng nuốt không trôi.
Cô dùng sức và cơm, gần như chỉ bằng hai cái và đã
tống một bát cơm vào trong miệng.
Để bát xuống, Cổ Thược lại đứng lên lần nữa, “Chú
Chân, con đi bổ dưa cho chú…”
Mà bả vai cô lại bị một đôi tay đè lại lần nữa, “Em ăn
nhanh như vậy nhất định là chưa no, ăn thêm một bát nữa.”
“Anh!” Tất cả công kích sau khi gặp ánh mắt mong đợi
của mẹ Chân đều hóa thành tro bụi, Cổ Thược yên lặng nhận lấy bát cơm Chân Lãng
đưa, tiếp tục yên lặng và cơm.
Ngây ngốc ăn một cách vô vị, mông như ngồi trên bàn
châm, Cổ Thược chỉ muốn ăn xong nhanh một chút, rời khỏi đây sớm một chút, từng
câu nói giống như phi tiêu lóe lên găm vào trong đầu.
Chân Lãng sắp kết hôn….
Chân Lãng sắp kết hôn với Bạch Vi…
“Tôi đã nói em quả nhiên đói đến hỏng rồi.” Chân Lãng
cười thản nhiên, “Một bát cơm, ngay cả một miếng thức ăn em cũng không gắp, đã
ăn xong rồi.”
Lần này, cô không nói gì, trực tiếp ôm lấy quả dưa hấu
dưới đất đi vào nhà bếp, đưa tay rút dao ra, nhìn quả dưa cười một tiếng quỷ
quái.
“Cạch!” Dao phi ra, băm một cái thật mạnh lên chiếc
thớt gỗ, vỏ dưa cứng nhắc kêu một tiếng, hương vị kỳ lạ ngập trong nhà bếp.
“Vì sao tôi cảm giác như em đang chặt đầu tôi vậy?”
Một đôi tay từ phía sau đưa tới, thân thể ấm nóng áp sát vào lưng cô, “Sao vậy?
Không vui?”
“Không có!” Tóc gáy phía sau đồng loạt đứng nghiêm
chào, Cổ Thược bỗng nhiên xoay người, dao bổ dưa còn cầm chặt trong tay.
Cổ tay bị một bàn tay lớn nắm lấy, ánh mắt Chân Lãng
giống như có thể xuyên qua lòng người, “Tôi cứ nghĩ là sau khi em bị tôi trêu
chọc sẽ rất hận tôi, lại không phải không vui, thế này không giống em nha…”
Bị lời nói của anh làm nghẹn họng, Cổ Thược giờ mới
nhận ra cô nên tiếp tục căm hận anh mới đúng.
“Thật lòng?” Chân Lãng cúi đầu xuống, khoảng cách gần
đến mức làm cô cảm nhận được áp lực rất lớn.
“Đương nhiên không phải thật lòng…” Cổ Thược quỷ quái
cười một tiếng, “Thật ra tôi rất hy vọng anh cả đời không lấy được vợ, không
sinh được con.”
Cô bê cái khay đi ra cửa, đầu vẫn quay quay, chỉ cảm
thấy trong lòng hỗn hợp đủ vị.
Chân Lãng và Bạch Vi, năm ấy chính là cô phá hoại, nay
người ta hòa hợp, tiêu tan tội lỗi trong lòng cô, cô nên vui vẻ.
Nên vui vẻ…
Nên
vui vẻ…