Tràn ngập đầu óc Cổ Thược đều là những câu nói ấy, khi
nghe thấy giọng nói tỉnh táo của Chân Lãng, cô chạy đi theo ý thức, chưa từng
có cảm giác làm chuyện xấu, cho đến khi nhảy bổ vào sofa, tim vẫn còn đập thình
thịch.
Cô hồi hộp cái gì? Không phải cũng chưa cầm vào cái gì
sao? Có gì đáng lo đâu.
Vậy tim cô đập vì cái gì?
Chìm người vào trong sofa, cô tức tối đấm vào sofa mấy
cái, thật buồn bực.
Cô nhắm mắt lại, tràn ngập đầu óc là cảnh tượng vừa
mới nhìn thấy, cảnh tượng Chân Lãng trần nửa người, cảnh tượng mê hoặc dẫn dụ,
mặc kệ cô lắc đầu thế nào cũng không rũ ra được.
Xoa xoa ngón tay, dường như còn có mùi vị lưu lại, Cổ
Thược khụt khịt ngửi, dây thần kinh khứu giác căng ra.
Còn hương vị, trộn lẫn giữa mùi rượu và mùi nước hoa
nam tính nhàn nhạt, lây dính trên người, đặc biệt tỏa ra.
Xem ra hôm nay lại phải đóng quân ở sofa, người nào đó
đau thương nghĩ.
Uể oải bò dậy, cô dường như không có sức lực thu dọn
tàn rượu trên bàn, trong lòng mắng Chân Lãng xấu bụng.
Tích nhiều rượu như vậy cũng không sợ đau dạ dày, cầu
cho hắn thủng ruột đi!
“Ọc ọc…” Bụng kêu rất rõ ràng, nhắc nhở một sự thật là
cô chưa ăn tối, cơm nước trên bàn gần như chưa động tới, phát ra mùi thơm ngào
ngạt.
Gắp lên một miếng bò nấu nấm đưa vào miệng, trong vị
mềm có hương vị ngọt ngào, Cổ Thược hài lòng gật gật đầu.
Mặc dù người kia rất thất đức nhưng tay nghề không tệ.
Đầy bàn đều là những món cô thích, Cổ Thược đang gặm
chân giò, bỗng nhiên dừng lại.
Không đúng, theo tính cách Chân Lãng, nhất định sẽ chế
nhạo cười cợt cô, vì sao lại không có chút phản ứng?
Trong lòng lờ mờ cảm giác không đúng, Cổ Thược bỏ
chiếc đũa xuống, lặng lẽ mò tới trước cửa.
Trong phòng không chút tiếng động, Chân Lãng dựa vào
đầu giường, một cái đèn nhỏ chiếu xuống những tia sáng vàng mờ mờ, nhìn không
rõ vẻ mặt.
Hình như không làm sao.
Cổ Thược rụt rụt cổ, chuẩn bị rời khỏi.
Lúc này Chân Lãng bỗng nhiên chuyển động, co co người,
một tay ôm bụng, vươn về phía ngăn kéo đầu giường.
Bên má, từng giọt mồ hôi trượt xuống, sắc mặt tái
nhợt, tay vừa sờ vào ngăn kéo lại rút về, lông mày không khỏi nhíu chăt, nhìn
về phía cốc nước trên bàn.
Cổ Thược đẩy cửa ra, “Thú y, anh làm sao vậy?”
Chân Lãng lặng lẽ dời tay, dựa vào đầu giường mỉm
cười, “Hôm nay muốn ngủ giường không? Chúng ta đổi chỗ, tôi ngủ sofa.”
Cổ Thược không nói gì, chỉ bước chân lại gần.
Khoảng cách gần nên nhìn rõ ràng hơn, trên trán anh
dầy đặc mồ hôi, vạt áo sơ mi ẩm ướt, thời tiết như thế này dĩ nhiên là không
nóng.
“Anh…” Cô từ từ nhích tới bên giường, cắn môi, “Anh
khó chịu à?”
“Không sao.” Chân Lãng giãn lông mày ra, giọng nói
bình tĩnh, vẫn cười nhạt, “Đi ôm chăn lại đây, tôi ra ngoài.”
Cô thẳng thắn, chứ không ngốc!
Giống như một con mèo nhỏ bò lên trên giường, Cổ Thược
đưa tay lên trán anh, ánh mắt chợt lóe lên, “Thú y, anh lừa người.”
Chạm tới đầy mồ hôi hột, vẻ mặt cô nhất thời hết sức
khó coi, mãnh liệt với lên tay Chân Lãng, “Anh không bị bệnh đấy chứ?”
“Không có gì.” Cổ tay Chân Lãng dùng sức kéo cô đến
trước mặt, “Uống nhiều rượu quá mà không ăn gì, dạ dày bị kích thích thôi, muốn
tìm thuốc lại không có ở đây.”
“Chúng ta đi, đi bệnh viện.” Cô đột nhiên quyết định,
trong lòng đang hò hét loạn xạ.
Không chính xác như vậy chứ, cô vừa mới nói đã linh
nghiệm rồi?
“Không cần.” Chân Lãng nhéo nhéo cằm cô, “Cho tôi cốc
nước sôi là được rồi.”
Cô nhảy ngay xuống đất, trong bếp truyền tới một loạt
âm thanh lộn xộn, Chân Lãng dựa vào đầu giường, khóe môi có nụ cười nhàn nhạt.
Không bao lâu sau, Cổ Thược bưng nước sôi, nhẹ nhàng
để đầu giường, ánh mắt ngây ngốc, đứng ngẩn người.
Trong ký ức của cô, Chân Lãng chưa bao giờ thất bại,
là người mạnh mẽ đến mức không tìm ra nổi một điểm yếu, như thế này làm cô
không biết làm thế nào mới tốt.
Chân Lãng vỗ vỗ mép giường, Cổ Thược ngoan ngoãn ngồi
xuống, không nói một lời tiếp tục ngẩn người.
Nhấp một ngụm nước nóng, lòng bàn tay ấm áp đặt lên má
cô, “Em còn chưa ăn cơm, đi ăn đi.”
A! Ăn cơm.
“Anh không phải vì chưa ăn cơm mới đau dạ dày đấy
chứ?” Cô như bị đấm cho một đấm, tỉnh cả người, “Tôi đi lấy cơm lại đây cho
anh.”
Cô mới đứng dậy đã bị ngăn lại, “Không cần, đây là
bệnh nghề nghiệp thôi.”
Bệnh nghề nghiệp!?
“Hàng năm tinh thần vội vàng, sẽ có lúc phẫu thuật
không kịp ăn cơm, bình thường chú ý một chút thì sẽ không có chuyện gì.” Mấy
chữ rõ ràng bay tới lại càng làm Cổ Thược cúi thấp đầu hơn.
“Vậy…” Cô sợ hãi giương mắt, “Không phải tôi mời rượu
làm anh phát bệnh đấy chứ.”
Anh vỗ vỗ má cô, để cô nằm úp sấp trên chân mình cách
cái chăn, “Thân thể tôi đối với cồn phân giải không tốt lắm, có thể bị kích
thích, nhịn một chút là không có chuyện gì.”
Tội lỗi nổi lên trong lòng, cô sờ lên bụng anh, ngón
tay nhẹ nhàng xoa xoa, nhẹ nhàng ấn ấn, động tác kia làm Chân Lãng cười nhẹ.
“Nha đầu, động tác này của em làm tôi nhớ lại ngày
xưa.”
Ngày xưa? Cổ Thược bỗng nhiên ngây ngô cười, phồng má
thổi thổi, “Đau đau bay đi, Chân Lãng không khóc, Thược Thược xoa xoa.”
Động tác của cô làm Chân Lãng cười lớn tiếng hơn, còn
Cổ Thược cũng nằm trên đùi anh, cười khanh khách vui vẻ.
“Ngày xưa anh bị người ta bắt nạt, đều là tôi đuổi
chạy.” Cổ Thược nhăn nhăn lỗ mũi, nhẹ hừ, “Còn phải dỗ dành một người đầy mặt
nước mắt nước mũi.”
“Sao nữa?” Chân Lãng âm thầm cười, ngón tay chỉ chỉ
má, ném một ánh mắt cho cô.
Cổ Thược bò dậy, cong môi, thơm lên hai má thật mạnh,
“Đau đau bị Thược Thược thơm chạy mất, không được khóc nữa.”
(*bạo hãn* Từ nhỏ anh đã dùng kế ăn đậu
hủ của chị, thật là cao nhân)Tiếng cười của Chân Lãng càng tăng, khóe miệng cong
lên một vòng cung, “Còn gì nữa?”
Cổ Thược suy nghĩ một chút, quỳ lên trên giường, hai
tay mở rộng, vòng lên cổ Chân Lãng ôm chặt, “Thược Thược bảo vệ Chân Lãng cả
đời, có được không?”
Ánh đèn màu vàng rơi trong mắt Chân Lãng, lấp lánh
sáng ngời, “Được.”
“Vậy Chân Lãng phải cho Thược Thược kẹo que.” Cổ Thược
cười rất vui vẻ, “Cả kem nữa.”
(Trời ơi, bán mình vì kẹo que và kem. _
_”)Nhớ lại ngày còn bé, cô bỗng nhiên có chút kinh ngạc,
trong ký ức mông lung kia, bọn họ yêu thương che chở lẫn nhau, thân thân yêu
yêu.
So với hãm hại đặt bẫy lẫn nhau bây giờ, ký ức ngược
lại càng rõ ràng hơn.
“Đều cho em, đều cho em.” Hai tay kéo ra, kéo Cổ Thược
ngồi trên đùi, “Tôi không sao, em nhanh đi ăn cơm đi.”
Cổ Thược dùng sức gật đầu, “Tôi mang một bát cơm đến
đây cho anh.”
Chân Lãng lắc lắc đầu, “Quá cứng, dạ dày tôi không
chịu được.”
“Vậy…” Người nào đó làm chuyện xấu nên muốn cố gắng bù
đắp, “Tôi đi nấu cháo cho anh!”
“Em biết sao?”
Một câu hỏi của Chân Lãng làm đầu cô rũ xuống, rồi lại
kiên quyết ngẩng lên, “Sẽ biết.”
“Được.” Chân Lãng vỗ vỗ mông cô, “Nếu em nấu được
cháo, tôi sẽ tha thứ cho lần chuốc rượu này của em.”
“Vậy anh dạy tôi nấu thế nào.” Cổ Thược thẳng lưng,
mang theo chút không xác định, giọng nói cũng nhỏ dần.”
“Dùng thế này gạo.” Ngón tay Chân Lãng phác họa, “Lại
cho thế này nước, em dùng nồi áp suất nấu đi, chuẩn bị xong tôi sẽ bảo em cách
chỉnh lửa.”
Cổ Thược ngoan ngoãn gật đầu rồi chạy đi.
Nắm lấy nổi gạo, còn chưa xác định mang đi cho Chân
Lãng nhìn một cái, rồi cô mới yên tâm đặt nồi lên bếp.
Ánh mắt đảo quanh, nhìn thấy hai quả trứng muối bên
canh, Cổ Thược vươn đầu ra, “Thú y, tôi nấu cháo trứng muối thịt nạc có được
không?”
Tiếng cười ha ha từ trong phòng truyền tới, “Em có làm
được hay không?”
“Được!” Cô lớn tiếng trả lời.
Bếp lửa phừng phừng, nồi sôi xì xì, Cổ Thược thỉnh
thoảng vào phòng thay cho Chân Lãng một cốc nước nóng, rồi lại chạy vào phòng
tắm đổ nước, tất cả đều rất tự nhiên, thuận tay.
Thật vất vả mở vung nồi, cô khuấy khuấy cái thìa, cảm
thấy có chút gì đó khác với cháo trứng muối thịt nạc yêu thích.
Đúng rồi… thịt, thịt đâu?
Trên cái thớt gỗ, một đống thịt hình dạng quái dị,
kích thước khác nhau, mềm mềm, Cổ Thược tặc lưỡi, nhanh chóng cầm đống thịt lên
cho vào nồi cháo.
Hình như có chút, hình như vẫn có điểm khác.
“Nhớ cho thêm gừng, nếu không sẽ tanh.” Giọng nói Chân
Lãng trong phòng tắm nhắc nhở, cô chợt hiểu ra vỗ lên trán mình.
Gừng, gừng đâu?
Người nào đó chưa bao giờ nấu ăn, đầu quay tới quay
lui, làm thế nào cũng không tìm được cái gọi là gừng trong truyền thuyết.
Chỉ cần là gừng là được chứ gì? Ánh mắt cô dừng trên
bàn trà có một gói kẹo gừng còn chưa mở, không chút nghĩ ngợi mở ra, cho vào
nồi.
“Được chưa?” Chân Lãng hỏi một tiếng, tay Cổ Thược
giật nảy lên, cả một gói kẹo gừng lớn đều đổ vào nồi, từng chấm nhỏ đầy trong
nổi, phát ra một mùi quái dị.
Cô nhắm mắt lại, nắm lấy cái muỗng, không quấy cũng
không mò.
Nuốt một ngụm nước miếng, “Thú y, còn cho thêm gì
không?”
“Muối.” Trong tiếng nói của Chân Lãng, cô không chút
nghĩ ngợi múc một thìa muối lớn đổ vào.
Sau khi Chân Lãng từ phòng tắm đi ra, cô nương nhà họ
Cổ bê một bát cháo đen thui, trong cháo còn có những điểm hồng, chỗ thì vón
cục.
Cổ Thược ngẩn người nhìn thấy Chân Lãng đang đợi, còn
muốn giấu bát cháo trong tay đi nhưng đã không kịp, chỉ có thể dùng ánh mắt vô
tội nhìn, “Cái này, cái này, tôi cũng không biết vì sao lại có màu đen nữa.”
Chân Lãng nhặt lên một sợi gừng hồng, nhướng mày lên,
“Kẹo gừng?”
“Kẹo gừng cũng có gừng.” Cô ngoan cố cãi lại.
“Em cho gạo và trứng muối vào cùng nhau?” Chân Lãng
gạt gạt cái thìa, nhặt ra một miếng thịt dày phải đến 4cm.
Cổ Thược không hiểu nhìn lại, “Chẳng lẽ phải cho vào
sau?”
Chân Lãng cười không đáp, chỉ nhận lấy bát cháo trong
tay cô, nhẹ nhàng nếm một miếng.
Trong nháy mắt, lông mày tuấn lãng nhướn lên trên,
không mặt vẫn bình tĩnh như trước.
Cổ Thược lóe ra ánh mắt mong đợi, hít một hơi, “Thế
nào? Có ăn được không? Lần đầu tiên tôi nấu ăn đó.”
“Không tệ.” Chân Lãng gật gật đầu, “Không bằng để lại
cho tôi, em ăn cơm đi.”
Người nào đó họ Cổ vui vẻ ngâm nga hát, ăn cơm, nhìn
Chân Lãng không chút đổi sắc từng chút từng chút ăn hết bát cháo.
Thì ra cô cũng có năng khiếu nấu ăn, cô vui vẻ nghĩ.
Nhưng sự vui vẻ ấy cũng kéo dài không lâu, sau khi ăn
xong cháo cô nấu một tiếng, Chân Lãng toát mồ hôi lạnh nhấc cô từ giường lên,
vội vàng chạy tới bệnh viện.
Chuẩn đoán nguyên nhân — viêm dạ dày cấp tính, có thể
do ăn phải thức ăn biến chất.
Kết
quả xử lý — nằm viện điều trị!