Hôm nay Cổ Thược rất vui, bởi vì sau khi trở về từ xí nghiệp Vương thị, người đại diện của công ty đã gọi điện tới, cô đã tìm được phòng trọ.

Tất cả đồ gia dụng đều đầy đủ, hoàn thiện đủ bộ, trang trí đẹp mắt, quan trọng nhất là đã được rời khỏi “Golden Sunflower”. Thì ra chủ nhà mới ở được hai năm đã ra nước ngoài du học, đi đã được ba năm mới vội vàng giao cho đại diện của công ty cho thuê, kết quả là Cổ đại tiểu thư trục lợi.

Nhìn qua phòng ở, Cổ Thược tỏ vẻ vô cùng hài lòng, thanh toán hẳn một năm tiền thuê. Khi quay về studio lấy đồ đạc, thấy Phương Thanh Quỳ đang bận bịu trong phòng nên cô viết lại địa chỉ mới của mình, đặt lên bàn rồi vội vã bỏ đi.

Cô ở trong nhà vui vẻ quét dọn, ngâm nga hát, mang dồ dùng của mình sắp xếp ra.

Căn phòng rất lớn, không nhỏ hơn phòng của Chân Lãng là bao nhiêu, đủ không gian cho một mình nàng hoạt động, nhất là cái giường to trong phòng ngủ, vừa nhìn một cái cô đã muốn nhảy lên lăn lộn.

Đối với ăn ở cô không có yêu cầu gì nhiều, chỉ có một ước mơ duy nhất đó là có một cái giường lớn để nửa đêm đang ngủ không lăn xuống đất, giường ở nhà trọ trước rất nhỏ, chặt đứt ảo tưởng của cô, hôm nay xem như giấc mơ thành sự thật.

Tính toán một hồi rồi đi siêu thị mua sắm, cô mua một lốc bia nhét vào tủ lạnh, lại mua cả một đống đồ ăn vặt, ánh mắt cô sắp cong thành trăng khuyết trên trời, lại càng đắm chìm trong mơ mộng.

Khắp mình mồ hôi dính dính rất khó chịu, cô rút một cái áo sơ mi rồi bước vào phòng tắm, thong thả đi tắm một cái.

Đang vui vẻ tắm rửa, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông cửa.

Có lẽ là Phương Thanh Quỳ nhìn thấy địa chỉ, chạy đến thăm cô đây.

Cổ Thược tiện tay túm một cái khăn lông lau lau, cô lên tiếng trả lời, “Đợi một chút, đến đây.”

Nắm vào áo sơ mi để bên cạnh, Cổ Thược mới phát hiện không đúng —- chất liệu cao cấp, sờ trong tay rất thoải mái, nhưng không có đăng-ten, không có cúc áo dạ quang, hình như không phải của cô!

(Cô này mặc loại thời trang gì đây????)

Mở áo ra, không ngoài dự đoán, đây rõ ràng là áo nam.

Sao cô lại thu cả áo của Chân Lãng đến thế này?

Nghĩ đến cái tên này, cô không khỏi cảm thấy khó chịu. Chuyện buổi sáng đã nói rõ ràng cho cô biết việc này hoàn toàn đều xuất phát từ Vương Thiếu Hoàn, không có chút liên quan đến Chân Lãng, cô lại ác độc đập phá phòng của hắn như vậy, còn găm hình của hắn lên cánh cửa, dường như hơi quá đáng.

Nhưng một chút khó chịu này rất nhanh đã bị cô đá bay, nếu không phải vì ảnh hưởng của sao chổi kia cô sao có thể trở thành đối tượng để người ta lợi dụng?

Đều là lỗi của hắn!!! Cô rất kiên định an ủi chính mình.

Ngoài cửa, tiếng chuông càng nóng nảy hơn, Cổ Thược vội vã mặc áo sơ mi lên, chân không vội vàng ra ngoài.

“Thanh Thanh…” Giọng nói nhiệt tình khi nhìn đến người trước mặt lập tức lên cao một quãng tám, “Sao anh lại đến đây?”

Người bên ngoài, ngón tay giữ cửa, hai chân nhàn nhã vắt chéo. Trên sơ mi mở một cúc áo, cổ áo có chút nhăn nhúm, áo khoác tùy tiện vắt trên cánh tay, ánh mắt nhìn cô thâm sâu khó hiểu.

“Có người phá phòng của tôi, tôi đến tìm bồi thường.” Hắn nhìn vẻ mặt biến hóa thần kỳ của Cổ Thược mà không nhịn được mỉm cười.

Chân Lãng cúi người về phía trước, Cổ Thược ý thức lùi về sau hai bước, hắn không chút ngần ngại tiến vào cửa.

“Không phải tôi!” Cô ngẩng đầu lên, rất không chí khí mà nói dối.

Thân hình vì ở trong sơ mi mà càng thêm thon dài, mái tóc tí tách nhỏ nước lại càng bớt đi vài phần khí thế. Nước nhỏ trên đầu vai thấm ướt áo sơ mi, dính trên cánh tay trắng nõn bên trong, hai má vì hơi nước mà càng thêm trắng mịn, môi hồng hơi bĩu ra, cô cảnh giác trừng mắt nhìn hắn.

Dưới sơ mi khó khăn lắm mới che được cái mông, hai chân trần thon dài dẫm lên đất, phía sau còn có vệt nước hình bàn chân.

Hắn hài lòng cười, ngón tay vuốt lên áo sơ mi của hắn, “Vậy quần áo của tôi thì sao? Em trộm quần áo của tôi làm gì?”

Cô rụt lại, “Không, không phải trộm.”

“Chứng cứ ở đây mà.” Nụ cười của hắn càng lớn hơn, thuận tay đóng cửa lại, “Tôi nghĩ, giữa chúng ta có rất nhiều ân oán phải từ từ tính toán.”

“Đâu có…” Lời của cô vừa ra khỏi miệng, dưới ánh mắt nghiền ngẫm của hắn lại chuyển sang hướng khác, “Anh, anh đi ra ngoài, tôi muốn ra ngoài mua đồ.”

Hắn ngang ngạnh tiến vào thêm một bước, Cổ Thược lại rất không khí thế thối lui, mắt trợn tròn nhìn hắn đóng cửa.

“Dép của em đâu?” Mặc dù đã là tháng năm nhưng hai chân trần của cô bước trên đất vẫn cực kỳ chối mắt.

Cổ Thược nhìn bên cạnh sofa, trong âm thanh nghiêm khắc của hắn mà chỉ chỉ.

“Sợ gì, còn một…” Chữ ‘đôi’ còn chưa ra khỏi miệng, cô đã phát hiện đôi dép hổ con của cô đã bị Chân Lãng lấy mất.

Cổ Thược phồng má, đôi chân to đùng kia đi vào đôi dép nữ của cô không sợ rách sao?

Chân Lãng rất tự nhiên duỗi tay ra, đưa áo khoác tới trước mặt cô, “Cầm lấy.”

Cổ Thược còn đang ai oán cho đôi dép, hoàn toàn vô thức nhận lấy, cho đến khi ôm vào lòng rồi mới đột nhiên phản ứng lại mình đang làm gì.

Cúi người một cái, hai tay Chân Lãng nâng chân cô lên, ôm cả người cô vào lòng.

Cô nắm chặt áo Chân Lãng, “Anh làm gì thế?”

“Đưa em đi lấy dép.” Bước ba bước đến sofa, để cô xuống, Chân Lãng cầm lấy một đôi dép hổ con khác. Thừa dịp này, Cổ Thược lùi đến một góc sofa khác, ôm áo khoác Chân Lãng trước ngực, tròn đôi mắt lanh lợi, vẻ mặt vẫn phòng bị.

Cầm đôi dép trong tay, Chân Lãng ngoắc ngoắc tay với cô, “Lại đây.”

Cô lắc đầu, càng lùi ra xa hơn.

Một cánh tay dài vươn ra, mắt cá chân của cô đã rơi vào tay hắn, tươi sống kéo người kia ngã trên sofa, Cổ Thược vặn vẹo muốn rút về lại càng làm quần áo nhô lên cao hơn.

Ánh mắt Chân Lãng tối sầm lại, “Còn động nữa tôi sẽ đánh vào mông em.”

(bạn Thược, biết lỗi chưa? Quá đáng vừa thôi, người ta kiềm chế có giới hạn nha)

Hai bàn tay rất tự nhiên che lên mông mình, đại tiểu thư dũng mãnh nhà họ Cổ nhất thời mất đi năng lực chống cự, bị đại thiếu gia nhà họ Chân kéo qua.

Đi đôi dép mềm mại lên, hắn lại rất tự nhiên cầm lấy khăn lông trên bàn trà, lau tóc cho cô.

“Hết bệnh chưa?”

“Hết, hết rồi.”

Cho đến khi tóc cô khô được một nửa hắn mới để khăn lông xuống, “Bây giờ tốt rồi, bắt đầu tính sổ.”

“Tôi không đập phòng của anh.” Từ sau khi hắn xuất hiện, tinh thần cô luôn luôn bị vây trong trạng thái hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi đã buột miệng.

Vừa nói ra cô đã muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, cái gì gọi là chưa đánh đã khai, cô chính là ví dụ điển hình.

“Vậy em cũng không chạy trốn?” Chân Lãng hỏi ngược lại, “Cái đồ sốt cao còn không thành thật này, em cũng không nói một tiếng làm tôi chạy xung quanh tìm đến ba vòng, hai ngày không ngủ, phải tính thế nào đây?”

Hai ngày không ngủ a…

Cổ Thược hơi hơi cảm thấy tội lỗi, cái miệng vẫn cứng rắn, “Anh không thể trách tôi, di động rơi vào nước không dùng được.”

“Vậy em nghĩ rằng tôi mua hình của em, để tập đoàn Vương thị bôi xấu em, rồi đập phá phòng của tôi phải tính thế nào?” Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Cổ Thược, người kia lùi lại một chút, lúng túng không nói nên lời.

Thì ra hắn biết hết rồi a?

“Tôi giúp em đem hành lý về, đi khắp nơi tìm em, em lại găm hình tôi lên tường làm mục tiêu?” Tiếng chỉ trích làm Cổ Thược im lặng.

“Ai bảo anh là sao chổi!” Cô cãi cùn, giận dỗi bất bình.

Chân Lãng móc di động trong túi ra, trôi chảy bấm một dãy số, “Tôi nói với dì Cổ, em vô duyên vô cớ đập phá phòng tôi.”

“Đừng…” Cô chụp qua nhanh như bay, túm vào tay Chân Lãng, vẻ mặt cực kỳ nịnh nọt, “Anh sửa chữa, tôi bỏ tiền.”

“Thời gian tới tôi ở đâu?” Chân Lãng nắm cằm cô, “Sửa phòng ít nhất cũng mất hai tháng, chẳng lẽ em để tôi ở nhà nghỉ sao? Tôi lại sắp phải phẫu thuật, nếu nghỉ ngơi không tốt…”

Hắn dừng tiếng, ánh mắt đi dạo xung quanh, “Tôi thấy ở đây không tệ.”

“Không được!” Cổ Thược bực bội cắn môi, “Anh tìm một chỗ mà ở, đây là nhà tôi.”

Chân Lãng kéo mở tay cô ra, nhấc điện thoại lên, “Tôi vẫn nên nói với dì Cổ, em đập phá phòng của tôi làm tôi không có nhà để về.”

“Nói thì nói!” Cổ Thược hừ một tiếng.

Đây là nhà của cô, cô không bao giờ ở cùng một chỗ với sao chổi nữa, lần này cho dù bà mẹ già uy hiếp lột da cô cũng không đồng ý, chết cũng không đồng ý.

“A, tôi quên mất, thuận tiện nói với dì Cổ em đã đồng ý chuyện đính hôn.” Chân Lãng làm như chợt nhớ ra chuyện gì đó, không nặng không nhẹ buông ra một câu.

Lại nhào tới lần nữa, Cổ Thược đè cả người lên ôm chặt hắn, sức lực lớn áp đảo Chân Lãng, tay chụp lấy di động của Chân Lãng, không với tới đành phải bóp chặt tay hắn.

Tình thế như vậy trở thành Chân Lãng ở dưới, Cổ Thược ở trên, tư thế áp sát rất mập mờ. Một cô nương nào đó không có chút rụt rè giang hai chân bên cạnh bụng người ta, hai bàn tay ôm chặt cánh tay người ta kéo vào lòng, “Đừng gọi!”

Chân Lãng lười nhác mặc kệ cô ôm lấy tay mình, đôi mắt híp lại, “Vậy tôi ở đây?”

“Anh ở đây, ở đây!” Cổ Thược không ngừng gật đầu.

“Tôi thật đáng thương, nhà tôi bị đập phá.” Chân Lãng thở dài oán thán, “Tới đây ở còn phải hầu hạ người ta, chẳng bằng ở một mình a.”

Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Người muốn tới đây là hắn, đồng ý hắn tới cũng không phải điều cô muốn làm!

“Tôi vẫn nên nói cho dì Cổ, dù sao từ nhỏ đến giờ tôi cũng chưa từng lừa dối bọn họ.” Trên mặt Chân Lãng đầy vẻ tội lỗi, giọng nói u oán.

“Tôi hầu hạ anh!” Không chút nghĩ ngợi, Cổ Thược vọt miệng, nụ cười giả tạo, “Đã ra ngoài rồi, đâu cần chuyện gì cũng phải báo về nhà?”

Khóe mắt Chân Lãng nhấc lên, “Em quét nhà?”

Gật đầu!

“Em giặt quần áo?”

Sắc mặt cứng đờ, tiếp tục gật đầu.

“Mỗi ngày em theo tôi đi siêu thị mua đồ ăn?”

Khóe miệng co giật, yên lặng gật đầu.

“Mỗi sáng trước khi rời giường em pha cà phê cho tôi?”

Sắc mặt tái nhợt, sau một lúc cân nhắc, khó khăn gật đầu.

“Em ngủ sofa, tôi ngủ giường?”

Cuối cùng, một vị cô nương nào đó không nhịn được bật dậy, “Vì sao tôi phải ngủ sofa?”

Giường của cô, cái giường cô thèm thuồng lâu như thế, cái giường cô đã trả tấm ga hình hoa, cái giường mềm ơi là mềm để lăn lộn…

“Tôi là bác sĩ, tôi cần được nghỉ ngơi tốt, nếu em không đồng ý, tôi đành phải báo cáo với dì Cổ vậy.”

Đau khổ, vùng vẫy, rối rắm, bi ai, đau lòng, các loại cảm xúc lập tức chảy qua mặt, cuối cùng vẫn —- gật đầu.

“Nhưng…” Chân Lãng vẫn có chút do dự, “Tôi cảm thấy như vậy thật có lỗi với người lớn trong nhà.”

“Không cần nghĩ nữa, cứ như vậy đi!” Cổ Thược ngắt lời hắn, cướp lấy di động từ trong tay hắn, “Anh ở đây, tôi ngủ sofa, tôi quét nhà, tôi rửa bát, tôi giặt quần áo, mỗi sáng pha cà phê cho anh, buổi tối đi mua thức ăn cùng anh.”

“Vậy, được rồi.” Chân Lãng miễn cưỡng gật đầu, vuốt vuốt khóe mắt mệt mỏi, “Tôi ngủ một lát, lát nữa sẽ cùng nhau đi mua đồ ăn.”

Nghe được đáp án muốn nghe, Cổ Thược hưng phấn liên tiếp gật đầu, hoàn toàn không chú ý tới cái người bị mình đè lên kia khóe môi có một nụ cười nhẹ.