*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Còn Tống Hứa, nàng lăn đùng ra đất, tứ chi co giật, miệng gào thét rên rỉ, rất giống đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo.

Lần gần nhất nàng dùng tới diễn kỹ tinh xảo này là lúc mười hai tuổi, để ngăn cản ba cưới mẹ kế, nàng run rẩy lăn lộn trên đất, làm ba sợ hãi tưởng nàng bị động kinh.

Dù lần đó không có tác dụng gì nhưng lần này lại khác.

Thú nhân sư tử có lẽ chưa từng thấy trường hợp giả bệnh thế này, thật sự bị biểu hiện của nàng hù dọa buông tay ra.

"Nàng ta mắc bệnh?"

"Chắc là nàng ta ăn phải thứ gì có độc rồi, ta đã từng thấy có người bị độc chết."

"Có lẽ nàng ta cũng sắp chết."

Các thú nhân tù binh vây xung quanh xì xào bàn tán, cẩn thận quan sát đồng bạn.

Thú nhân sư tử cũng tiếc nuối nhìn Tống Hứa đang nằm co giật, cắn một miếng lên khối thịt vẫn còn nguyên vẹn, phủi mông quay lại chỗ mấy thú nhân mãnh thú, có vẻ rất mất hứng.

Bên này dần khôi phục yên tĩnh, không ai chú ý Tống Hứa đang yên lặng ngưng diễn, nằm trong góc vươn tay lau nước miếng, hùng hùng hổ hổ.

Mẹ nó, nơi này không thể ở nữa.

Bình minh, trong rừng le lói vài tia sáng, các thú nhân bắt đầu sôi nổi đứng dậy chuẩn bị, tiếp tục gấp rút lên đường.

Thú nhân sư tử nhớ lại thú nhân giống cái hôm qua, không biết nàng có chết hay không, hắn đi qua chỗ thú nhân tù binh xem thử.

Vừa tìm một cái thì hắn đã phát hiện có chỗ không đúng.

Thú nhân giống cái kia, trốn rồi!

Tựa như mèo to nhìn thấy động vật nhỏ mình đè dưới móng vuốt thưởng thức đột nhiên chạy mất, sư tử bất mãn gầm rú vang vọng cả một vùng rừng rậm.

"Trốn?"

Các thú nhân của bộ lạc mãnh thú kinh ngạc, bởi vì nguyên hình của họ quá áp bách, mấy thú nhân giống cái nhỏ yếu này không dám phản kháng chút nào, chớ nói chi là chạy trốn.

Cả đoạn đường này bọn họ đi trước dẫn đường, những thú nhân giống cái đều ngoan ngoãn thành thật đi theo, không ai dám tụt lại phía sau.

Thế mà thú nhân này dám chạy, thật là hiếm có.

"Bỏ đi Sư Vưu, một thú nhân sóc thôi mà, ở trong vùng rừng rậm này rất nhanh sẽ bị mãnh thú ăn thịt."

"Không được, nàng dám chạy trốn chính là đang gây hấn với ta.

Ta nhất định phải bắt nàng về." Sư Vưu cau có hừ mũi.

"Êy Sư Vưu!"

Các đồng bạn trơ mắt nhìn thú nhân sư tử biến thành nguyên hình, ngửi ngửi mùi thú nhân giống cái kia lưu lại, rồi bắt đầu đuổi theo.

Bọn họ gọi hắn cũng không chịu về, đành thi nhau vò đầu bứt tóc.

"Được rồi, cứ để hắn đuổi theo, cũng sắp tới phần rừng rậm phụ cận bộ lạc rồi, không sao đâu."

Lúc này Tống Hứa đang chuyền qua mấy nhánh cây, nàng thức trắng đêm để làm quen với thân thể thú nhân này, học cách biến thành thú hình, vận dụng tứ chi và đuôi một cách linh hoạt.

Quả nhiên đào vong có thể kích phát tiềm lực con người, chỉ nhìn dáng vẻ thành thạo nhảy qua mấy nhánh cây này của nàng, ai có thể biết được nàng vốn không phải sóc bản địa, mà là kẻ nửa đường làm chuột chứ.

Chạy thục mạng một hồi, Tống Hứa cảm thấy đã thoát khỏi nguy hiểm, đang định đi chậm lại dưỡng sức thì nghe thấy một tiếc sư tử gầm.

Thanh âm kia mang theo một nội dung mà chỉ thú nhân mới hiểu được, đại khái là: "Đứng lại! Chờ ta đuổi kịp ngươi sẽ chết chắc!"

Tống Hứa: Nguyên hình của ngươi là sư tử mà, sao lại đuổi theo cắn như chó điên thế này?

Để không bị đuổi kịp, Tống Hứa đành liều mạng tăng tốc, bất tri bất giác đã chui vào một mảnh rừng càng thêm rậm rạp.

Ở đây, ánh mặt trời dần lên cao đã không thể chiếu vào hoàn toàn nữa, mang lại cảm giác âm u tĩnh lặng.

Thân cây cao to, cơ hồ là đại thụ mấy người ôm, trên thân quấn đầy dây leo cứng cỏi, rũ xuống tới mặt đất.

Trên mặt đất gần như không có bụi cây, chỉ có đa dạng các loại rêu và dương xỉ.

Tống Hứa không phân biệt được đâu là rừng rậm và đâu là ranh giới rừng rậm, không cảm nhận được sự phân chia địa bàn vi diệu kia, thậm chí chỉ lo tẩu thoát mà không chú ý dây mây trơn mềm quái dị dưới chân mình vừa giẫm qua.

Sư Vưu đuổi theo tới đây lại chần chờ dừng bước.

Trong cánh rừng trước mặt hắn có một bán thú nhân gọi là Ô Mộc đang trú ngụ, vì sau khi thành niên không thể tiến hóa hoàn toàn nên bị bộ lạc mãnh thú đuổi đi rồi chiếm cứ vùng rừng rậm này.

Dù Sư Vưu là dũng sĩ nổi danh trong bộ lạc mãnh thú thì gặp Ô Mộc cũng phải sợ hãi ba phần, nhất là hiện giờ hắn không chắc Ô Mộc có còn giữ được lý trí hay không.

Nếu Ô Mộc đã triệt để hóa thú, vậy rất có thể sẽ vì hành vi xâm chiếm địa bàn của hắn mà đuổi cùng giết tận.

Nghĩ đến thú nhân giống cái chạy trốn kia, Sư Vưu bực bội lắc lắc cái đầu to, thăm dò giẫm lên một mảnh dương xỉ ẩm ướt xanh mềm.

Dây mây đang quấn trên một đại thụ gần đó giật giật.

Lúc thanh âm khè khè nguy hiểm kia vang lên, Sư Vưu nghe được một cỗ gió tanh, gần sát bên cạnh.

Hắn giật mình bật nhảy ra sau.

Âm thanh vừa rồi là cảnh cáo, cũng là tín hiệu công kích.

Sư Vưu do dự chốc lát, quyết định quay đầu rời khỏi vùng rừng rậm này.

♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡

Nghe tên cũng biết anh nhà mình là rắn đen.

( ꈍᴗꈍ) mà rắn thì có hai con trym.

.