Tầm Chu có lúc nổi cơn ấu trĩ sẽ khiến người khác không biết nên khóc hay nên cười, mặt ngoài giả vờ cố tình gây sự, thực tế chỉ dùng dăm ba câu đã có thể dỗ đến hài lòng. Đương nhiên, giới hạn này chỉ dành cho người thân thiết, anh mới chịu lộ ra bản tính trẻ con bên trong.

Ở chung càng lâu, Triều Sinh dần dần hiểu được mình ở bên cạnh Tầm Chu có thể không cần trưởng thành, mà Tầm Chu cũng có thể ở trong thế giới của cậu tìm một nơi yên bình tránh gió trú mưa, như một chú mèo chỉ cần lười biếng, dựa vào lòng cậu nằm tắm nắng; hài lòng thì sẽ cọ cọ vào lồng ngực cậu, buồn buồn sẽ nhấc móng vuốt cào cậu hai cái.

Triều Sinh luôn mềm lòng vì anh.

Trục toạ độ y: Cưng ơi, chúng ta dùng tên tình nhân nè

Triều Sinh trả lời anh một chữ “Tốt”, sau đó để điện thoại ở trên bàn, chuyên tâm sắp xếp những quyển sách về dinh dưỡng, chọn giữ lại những quyển có nội dung đơn giản dễ hiểu.

Khi cầm điện thoại lên, đèn tín hiệu màu trắng ở góc trên bên phải lấp loé không ngừng, Triều Sinh cho là Tầm Chu lại bắt đầu nghĩ linh tinh, màn hình sáng lên nhìn mới biết là Lâm Yêu. Sách tiếng Anh và bút của cậu ta đều ở chỗ Triều Sinh, nhân lúc bây giờ rảnh rỗi đến lấy về. đứa nào reup là chó

“Mày tới thư viện đi.” Triều Sinh gửi một tin nhắn ngắn cho cậu ta.

Lâm Yêu vừa nãy quả nhiên thành công làm lành với bạn gái, hai người tay trong tay bước đi, đến cửa mới buông ra. Lâm Yêu một mình vào lấy sách, nhỏ giọng hỏi Triều Sinh: “Vừa nãy kiểm bài viết có gọi tao không?”

Triều Sinh gật đầu: “Tao sửa bài giùm mày luôn rồi, thầy mày nói…”

Cân nhắc một chút, Triều Sinh quyết đoán lựa chọn đổi giọng: “Chắc là có thể được 90 điểm trở lên.”

“Giỏi giỏi giỏi.” Lâm Yêu cầm lấy sách. Với tình bạn thân thiết nhiều năm của họ, chút chuyện nhỏ này dễ như ăn cháo, không cần phải nói cám ơn.

Nhưng lấy sách vợ xong, Lâm Yêu còn đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt ở trên bàn lơ lửng không cố định, bị Triều Sinh nghi hoặc hỏi một câu: “Còn có việc à?”, cậu ta mới lấy lại tinh thần.

“Không.” Ánh mắt Lâm Yêu chỉ ngừng trên mặt Triều Sinh nửa giây, liền nhìn sang bên khác, sau đó nở nụ cười: “Đoạn Đoạn, tao với bồ chuẩn bị chuyển ra ngoài thuê nhà, mày muốn thuê chung không?”

Triều Sinh đang xem lướt qua ghi chép mượn sách trong máy vi tính, nghe thấy Lâm Yêu nói xong không khỏi nhíu mày, xoay mặt nhìn cậu ta, “Hả, đi làm bóng đèn cho nhà tụi bay chắc?”

“Không phải, còn có mấy đứa khác nữa, tổng cộng năm, sáu người lận.” Lâm Yêu nói, “Bạn bè ở cùng nhau náo nhiệt mà, hơn nữa tiền thuê nhà cùng nhau trả, cũng xêm xêm như kí túc xá của trường rồi.”

Triều Sinh không chút do dự lắc đầu một cái, từ chối nói: “Tao thấy mày là muốn tao nấu cơm cho bọn mày ăn thì có.”

Lâm Yêu còn muốn khuyên thêm mấy câu, nhưng thư viện yên tĩnh như vậy là một nơi không thích hợp để nói chuyện, đành phải thôi, cầm đồ của mình quay người rời đi cùng bạn gái. sstruyen reup là chó

Triều Sinh không hiểu hai người Lâm Yêu cứ luôn chia chia hợp hợp, nếu đã yêu thương đối phương, vậy có mâu thuẫn gì cũng nên kiên trì giải quyết, hà tất phải bày đặt chia tay chia chân sau lại xụ mặt xin làm hòa, chẳng lẽ vậy cũng được xem là tình thú sao? Cậu không hiểu nổi, buổi tối về nhà nói cho Tầm Chu nghe, sau đó nghe được đối phương nhà nhã trả lời: “Có lẽ là họ thấy chán thôi, rồi sau đó lại thấy không nỡ.”

“Không nỡ? Vậy chẳng phải là còn yêu sao?”

Động tác dùng đũa của Tầm Chu lưu loát tao nhã, nuốt miếng cơm, hời hợt nói: “Không phải là không nỡ chuyện tình cảm, mà là không nỡ sức lực và tâm huyết mình đã trả giá vì đối phương trong một khoảng thời gian dài lúc trước, nếu như còn chưa đòi lại được mà đã chia tay thì thấy không nỡ.”

Triều Sinh chưa từng đứng ở góc độ vì bản thân mà cân nhắc chuyện này, cậu còn tưởng rằng trong thế giới hiện thực, “chia tay” chỉ có nghĩa là tro tàn đã nguội, mà “quay lại” có nghĩa là tro tàn lại cháy.

Hóa ra trong đó còn có một chút “chịu đựng”, Triều Sinh lập tức cảm thấy không đáng thay cho hai người Lâm Yêu.

“Đừng mải lo lắng cho bạn em, ít nhất cậu ta còn có nhiều kinh nghiệm hơn em.” Tầm Chu bưng cái bát, giương mắt cười nhìn Triều Sinh, “Cậu ta chia tay còn biết cách đoạt bạn gái về, nếu như em với anh chia tay, thì em có biết nên làm gì không?”

Triều Sinh sững sờ, vùi đầu ăn cơm, yên lặng chốc lát.

Tại sao cậu phải biết nên làm gì, cậu cũng không phải người tùy tiện chia tay rồi lại hối hận. Mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng Triều Sinh vẫn rất tự tin về năng lực của mình. truyenfull reup là chó

Bởi vì trạng thái yên tâm nhất của Triều Sinh chính là “giữ nguyên hiện trạng”, nếu như bảo cậu thay đổi một mối quan hệ với người thì trước tiên cậu phải tiến hành một cuộc chiến tâm lý phức tạp. Dù cố lấy dũng khí, cậu cũng không thể bảo đảm tuyệt đối có thể thắng, nếu như người cùng đánh chiến với mình là người như Tầm Chu, như vậy không chờ đối phương mở miệng, về mặt khí thế Triều Sinh đã thua trận trước rồi.

Tầm Chu nhanh chóng ăn xong, đặt bát xuống, tâm bình khí hòa tiếp tục hỏi vấn đề vừa nãy: “Nếu như bây giờ anh với em chia tay, em có cố gắng đoạt anh về không?”

Anh tràn đầy phấn khởi đưa qua tay, xoa đầu ngón tay Triều Sinh.

Triều Sinh liếc mắt vào những đốt ngón tay thon dài của người đàn ông, thấp giọng trả lời: “Bệnh thần kinh.”

“Giỏi, em mắng anh, những ngày tháng này đúng là sống không nổi.” Tầm Chu thở dài, thu tay về, cúi đầu túm góc áo mình, “Trước đây nắm tay anh còn đỏ mặt nửa ngày, bây giờ trừng mắt với anh cũng không hề có cảm xúc. Đãi ngộ biến hóa quá nhanh, quả thật thay đổi trong nháy mắt, ầy, đúng là nhóc trai hư.”

Triều Sinh: “…”

Tầm Chu một mình nói thầm một hồi, cũng không đợi được Triều Sinh phản ứng lại, đành phải phẫn nộ đứng dậy vào phòng. Triều Sinh mới đầu không để ý, buổi tối đọc sách chơi game như bình thường, nhưng khi cậu tắm xong rồi vào phòng mới nhận ra, Tầm Chu cả tối đều không nói chuyện với cậu.

Tim Triều Sinh chìm xuống, liền đoán được đối phương bây giờ tâm trạng không được tốt.

Lúc vào phòng ngủ, Tầm Chu quả nhiên nằm đưa lưng về phía cậu, Triều Sinh bước nhẹ tới, lên giường chui vào chăn, mặt hướng vào sống lưng Tầm Chu.

Do dự một lúc, Triều Sinh liền nhấc người, đến gần hỏi: “Từ điển của em đâu?”

“Ăn rồi.” Ngữ khí Tầm Chu nặng nề.

“Nhả ra.” Triều Sinh để tay lên cánh tay ấm áp của Tầm Chu, lay mạnh mấy cái, “Hôm nay em còn năm mươi từ chưa thuộc đó.”

Nửa người trên của Tầm Chu quơ quơ, cuối cùng thuận theo quán tính, thoải mái vươn mình, đè Triều Sinh xuống. Mặt của hai người rất gần, Triều Sinh không dám nhìn thẳng ánh mắt của đối phương, liền lặng lẽ dõi theo lồng ngực phập phồng của anh.

“Bây giờ đã thuộc được gì rồi, đọc thầy nghe chút nào.” Đôi môi Tầm Chu như gần như xa cọ vào khóe mắt Triều Sinh, hơi thở ấm áp kích thích hàng lông mi dài của chàng trai không ngừng phất phơ, “Không nói thì anh sẽ kiểm tra em, làm không được sẽ bị phạt.”

Triều Sinh rướn vai, một cái tay cố sức tránh thoát, ôm lấy gáy người đàn ông. Giây phút này nhịp tim cậu đã tăng vọt, trong óc như là có đàn ong đang bay vù vù.

Cậu nhẹ nhàng lắc đầu, trốn tránh câu hỏi của đối phương.

“Không muốn anh kiểm tra?” Tầm Chu hạ thấp mặt, miệng dường như là muốn dán lên bờ môi Triều Sinh, cắn răng nói đầy hơi nóng, “Muốn bị phạt luôn có đúng không?”

Mặt thiếu niên ửng đỏ, ánh đèn vàng ấm áp soi sáng hết quật cường và yếu đuối của cậu.

Trong mắt Triều Sinh như nổi lên sương mù, cậu nhìn chăm chú hai mắt Tầm Chu, đôi môi mới vừa mở ra một khe hở, lại đột nhiên không kiểm soát được tiếng rên khẽ. Cậu cảm giác được cái tay trong chăn không an phận đang gẩy mép áo ngủ của cậu, lại không ngừng chọc ghẹo đến nơi sâu hơn.

Đầu lưỡi Tầm Chu liếm phần trong đôi môi Triều Sinh, sau đó anh tiến sát hơn, dùng nụ hôn niêm phong lại.

Khi Tầm Chu lại một lần nữa cho lưỡi vào, trong cổ họng Triều Sinh không nhịn được nghẹn ngào một tiếng, vai run căng thẳng. Tầm Chu thả ra, quay đầu liếc mắt liền lớp chăn nhô cao phía sau, chính là hai chân thiếu niên theo bản năng gác lên người anh.

Tầm Chu dời tầm mắt về lại trên mặt Triều Sinh, gương mặt thanh tú hồng hồng của cậu lúc này tràn đầy vẻ ẩn nhẫn, đôi môi đỏ lừ, hé mở dường như muốn nói cái gì.

Càng là dáng vẻ cậy mạnh này, Tầm Chu lại càng muốn đùa giỡn cậu, đầu ngón tay chậm rãi mơn trớn hai má Triều Sinh, đôi môi thân mật ghé vào tai cậu dặn dò: “Dời lên trên nữa anh em sẽ gặp thắt lưng của anh, kẹp cho chặt.”

Trong mắt Tầm Chu ẩn chứa sự dịu dàng và luyến tiếc, thế nhưng khi anh tận mắt thấy đầu mày Triều Sinh càng siết càng sâu, ý săn sóc trước đó trong mắt, rốt cuộc tiêu tan chuyển biến thành ác liệt.

Một cái tay khác của Triều Sinh thoát ra, lần này hai tay cũng có thể hoàn toàn treo trên cổ Tầm Chu. Trong mắt cậu đẫm hơi nước, ướt nhẹp nhìn ngắm gương mặt cười như không cười của Tầm Chu.

“Tắt đèn…” Cậu lẩm bẩm lên tiếng, ngẩng đầu vùi vào trong lồng ngực Tầm Chu, “Em không muốn nhìn mặt anh.”

Tầm Chu xoa xoa mái tóc ngổn ngang của Triều Sinh, cười nói: “Em có muốn thử tư thế quay lưng không?”

Triều Sinh không chút khách khí cắn một cái lên xương quai xanh của anh.

“Nhưng anh muốn nhìn em, cung à.” Tầm Chu giữ đầu Triều Sinh, không cho cậu lộn xộn nữa, “Anh muốn nhìn thấy em vui vẻ thỏa mãn, nếu như em khóc lên thì càng tốt.”

Triều Sinh nhắm mắt lại, hai tay ghì mạnh hơn, ôm cổ Tầm Chu thật chặt.

Mà cũng không lâu lắm, cậu vẫn chủ động buông lỏng ra.

Bất kể là kỹ xảo dục cự hoàn nghênh thường dùng, hay là thận trọng từng bước dụng tâm kín đáo, Triều Sinh vào cái tuổi mười tám mười chín ngây ngô gặp phải một Tầm Chu đã quá lõi đời, chỉ cần một câu nói dịu dàng, một nụ cười mờ ám, Triều Sinh đã hoàn toàn mê muội anh, cam tâm tình nguyện rơi vào cạm bẫy.

Sau đó không còn giãy dụa như phục tùng vận mệnh.

“We are meant for each other.” Tầm Chu rù rì bên tai cậu, “Ở trong lòng chép phạt một trăm lần, rồi nộp lại cho anh.