Ở trong mắt ba mẹ, Triều Sinh nghỉ ở nhà chính là chẳng có gì làm, cho nên bọn họ thẳng thắn giao phần lớn việc nhà cho cậu. Triều Sinh cũng không từ chối, tiết Lạp Bát (*) bận trước bận sau, làm xong mấy món ăn, còn tự tay nấu cháo.

(*) Lạp Bát: là mồng 8 tháng Chạp âm lịch, người Trung Quốc gọi là tết Lạp Bát là một trong những ngày tết truyền thống của người TQ, người xưa thường tổ chức hiến tế thần linh để cầu cho vụ mùa bội thu, vào ngày này người ta thường hay nấu cháo Lạp Bát cúng Phật, hiệp kỵ tổ tiên, tế thần, thiết đãi họ hàng, thân hữu, xóm làng và bố thí cho người nghèo. Đây còn được coi là “Tiết lệnh” đầu tiên của Tết truyền thống, có nghĩa là qua mùng 8 tháng Chạp không khí của Tết đã đến.

“Được đó, sống ở ngoài tiến bộ rất lớn.” Mẹ khen tài nấu nướng của cậu có tiến bộ, sau đó nhớ tới cái gì, dừng lại động tác thái rau rồi lại nói với Triều Sinh, “Này, chị họ con không phải năm sau kết hôn sao, con biết nó bây giờ thay đổi lớn thế nào không?”

Triều Sinh mất tập trung “Hả?”

“Trước kia ở nhà mười ngón tay không dính nước, bây giờ lấy chồng cả ngày cam tâm tình nguyện rửa chén quét nhà cho người ta, còn học được cách nấu ăn rồi.”

Mỗi khi bàn chuyện về người khác, giọng điệu của mẹ cậu luôn là cười mà tựa như không cười, có cảm giác cay nghiệt thâm tàng bất lộ, rất nhiều lúc Triều Sinh cũng nghe không ra bà rốt cuộc là khen hay chê người ta.

“Cho nên mẹ muốn nói là chị ấy tội nghiệp à?” Triều Sinh không biết cuối cùng là bà muốn thể hiện cái gì.

“Nó mà tội cái gì, nó là lụy tình.” Bà chép miệng một cái, rồi lại kể cho Triều Sinh về anh rể họ tương lai của cậu, nghe nói đòi tiền không có tiền muốn xe cũng không có xe, chẳng thấy có ưu điểm gì.

Triều Sinh không có hứng thú nghe bà dong dài những đạo lí đối nhân xử thế của bậc gia trưởng, vội vàng làm hết việc trên tay rồi tránh xa bà, đi sang một bên nấu mì.

Nước trong nồi sôi ùng ục, Triều Sinh ngây người, thuận tiện nhớ lại người chị họ ít khi gặp mặt kia, trong ấn tượng đúng là một người tính khí không tốt, là một đại tiểu thư toàn làm theo ý mình.

“Lụy tình” ư?

Triều Sinh dùng đũa khuấy mì bên trong.

Nếu vì người mình thích thay đổi một ít thói quen mà gọi là “lụy tình”, vậy Triều Sinh cũng tự nhận bản thân đã lên đến trình độ này rồi.

Ba mẹ Tầm Chu đều ở nước ngoài, cho nên đến lễ tết là anh đều xuất ngoại. Hai người gần đây không có cách nào gặp mặt, Triều Sinh cũng chỉ có thể ở nhà học tiếng Anh, muốn nhân lúc này nâng cao năng lực, tiến gần hơn với Tầm Chu. Có lần bị ba bắt gặp cậu đang lén lút đọc bài, còn tưởng rằng cậu muốn thi lại đại học.

Ở trong mắt người khác, chút nỗ lực này của cậu vốn không quan trọng gì, nhưng Triều Sinh biết đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến nay cậu nảy sinh ý nghĩ “không cam lòng”.

Mì trong nồi vừa chín tới, Triều Sinh vớt ra cho vào nước lạnh, lúc này cảm giác được điện thoại trong túi đang rung.

Nhìn thấy hai chữ “Tầm Chu”, thiếu chút nữa bỏ cái vợt trong tay vào thau rửa rau, vội vã nhìn quanh bốn phía tìm một cái rổ khác bỏ vào.

“Cơm nước xong chưa?” Tầm Chu hỏi cậu, “Anh đến sân bay rồi.”

Triều Sinh ngẩn người, mấy giây sau mới hiểu được ý anh, “Hôm nay anh về hả?”

Tầm Chu “Ừ” một tiếng.

Triều Sinh tự nhiên mừng rỡ, mà sợ là Tầm Chu đang nói giỡn, không nhịn được hỏi thêm một câu: “Không phải anh nói lễ tình nhân mới rảnh sao?”

Ấy vậy mà Tầm Chu lại trả lời như chuyện đương nhiên: “Ngày nào gặp người yêu thì ngày đó chính là lễ tình nhân.”

Triều Sinh làm bộ không nghe thấy lời chót lưỡi đầu môi của anh, ngoài miệng không nói gì, nhưng khuôn mặt đã lặng lẽ lộ ra ý cười. reup là chó

Tầm Chu thấy Triều Sinh không để ý tới mình, có thể đoán được bây giờ cậu đang thế nào, cho nên chờ giây lát mới nói ra nguyên nhân thực sự: “Mẹ anh đi du lịch với đồng nghiệp, buổi chiều lúc anh đưa bà đến sân bay, đột nhiên muốn mua vé bay về gặp em.”

“Sao đột ngột quá vậy?”

“Đùa thôi, thật ra là anh đã lên kế hoạch sẵn rồi.” Tầm Chu cười nói, “Nhưng đến giờ mới nói với em, xem em có tới hay không?”

Triều Sinh dĩ nhiên muốn đáp ứng rồi, mà nhớ ra phải cùng gia đình đón tiết Lạp Bát, bây giờ ra ngoài chắc sẽ bị bọn họ cho là không hiểu chuyện, đành phải trì hoãn thời gian: “Đợi thêm một tiếng nữa có được không?”

“Cũng được, dù sao bây giờ anh cũng phải đến khách sạn bỏ đồ ở đó.”

“Ừm.” Triều Sinh nở nụ cười đầu tiên trong suốt mấy ngày qua. Ở nhà cơ hội nói chuyện điện thoại với Tầm Chu chỉ đếm được trên đầu ngón tay, có thể nghe được giọng nói đối phương đã đủ làm cậu vui vẻ một hồi.

Xuất phát từ nội tâm nên nụ cười không dễ dàng che giấy, ở trong mắt người khác còn tưởng rằng cậu là bởi vì người nhà tụ hội nên mới vui vẻ như vậy, không biết Triều Sinh nguyên bữa cơm đều chẳng nghe rõ bọn họ nói gì.

Triều Sinh cơm nước xong mượn cớ bạn bè tổ chức sinh nhật, mặc thêm áo khoác đi ra ngoài, đón xe đến khách sạn của Tầm Chu chờ anh dưới lầu.

Tầm Chu hôm nay mặc một cái áo gió màu nâu nhạt, càng tôn tên vóc người to cao, tóc tai cũng ngăn ngắn, trông rất tiêu sái gọn gàng.

Triều Sinh ở phía xa không nhịn được nhìn nhiều thêm vài lần rồi mới đi lên chào hỏi.

Tầm Chu dùng đuôi khăn quàng cổ đang buông dài thõng, nhẹ nhàng quấn lên cổ Triều Sinh. Anh nhìn sống mũi Triều Sinh rét đến ửng đỏ, đành phải giơ tay dùng nhiệt độ của mình ôm lấy gò má đối phương, “Em nhớ anh đến nỗi đỏ rần vậy sao?”

Triều Sinh bị anh nâng mặt, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn thẳng, lẩm bẩm trả lời: “Vẫn bình thường mà.”

Cậu luôn cảm thấy ở trước mặt Tầm Chu, không nên để lộ quá nhiều vui sướng.

“Đồ tết anh vẫn chưa mua, bây giờ đi trung tâm thương mại, em chọn giúp anh nhé.” Bàn tay Tầm Chu dời khỏi hai má Triều Sinh, rồi khoác lên vai cậu, “Nhà em hôm nay chắc đang ăn cỗ phải không, trước khi đi có chào hỏi mọi người không đấy?”

“Có, dù gì em với bọn họ cũng chẳng có gì để nói.” Triều Sinh cảm giác cánh tay trên vai tăng thêm chút sức lực, vì vậy tự giác tới gần Tầm Chu hơn một chút, “Ít xuất hiện trước mặt bọn họ, thì họ sẽ ít chú ý tới em.”

Tầm Chu vừa đi dường vừa cúi đầu nhìn cậu, nói “Số người em không thích tiếp xúc cũng nhiều quá nhỉ.”

“Có mấy người cũng không cần thiết phải tiếp xúc.”

“Nói thì nói như thế, nhưng em vẫn nên quý trọng cơ hội ở chung với bọn họ hơn.” Tầm Chu còn chưa nói hết, thì đã tự cười trước, “Nếu không sau này em về ở chung với anh rồi, cũng chỉ có Tết với Trung thu mới được về nhà mẹ đẻ thôi.”

Nhiệt độ trên mặt Triều Sinh rốt cuộc cũng tăng lên, cậu ngậm miệng không nói, cúi đầu cọ cọ khăn quàng của Tầm Chu. Nếu không phản bác, Tầm Chu coi như cậu chấp nhận, vì vậy anh được voi đòi tiên dời cánh tay, thân mật ôm cổ Triều Sinh.

Trong trung tâm thương mại khá ấm áp, hai người cũng không cần thiết quàng chung một cái khăn, hành động không tiện. Tầm Chu cũng chỉ nắm tay Triều Sinh, dẫn cậu đến lầu bốn xem quần áo nam.

Triều Sinh trước đây nhìn thấy tình nhân ở trên đường ôm hôn đều sẽ cảm thấy lúng túng, sau đó theo bản năng đi vòng đường khác. Mà mình bây giờ được Tầm Chu nắm tay, ôm ấp, lại chỉ thấy hơi căng thẳng mà thôi.

“Hay là mua cho em một bộ áo ngủ nhé?” Tầm Chu đi dạo lung tung, “Chúng ta mặc giống nhau, dù sao người khác cũng không nhìn thấy, buổi tối lúc ngủ nếu như có nhớ anh thì cũng có thể tưởng tượng như anh đang ôm em vậy.”

Triều Sinh lắc đầu, cũng không phải bị lời giải thích của Tầm Chu làm cho thẹn thùng, chỉ là cậu không thể thoải mái tiếp thu việc người khác mua đồ cho mình, càng là quan hệ thân mật thì cậu lại càng không muốn ỷ lại vào tài chính của đối phương.

Tầm Chu hình như rất thích đi dạo phố, cũng rất chú trọng việc phối hợp giày và quần áo, Triều Sinh ở bên cạnh nhìn liền thuận tiện nhớ kỹ sở thích của anh, định chờ sau này có cơ hội sẽ mua một bộ cho Tầm Chu làm anh bất ngờ.

Tầm Chu cầm lên một cái sơmi nhìn một chút, quay đầu nói với Triều Sinh: “Anh đi thử, em chờ ở bên ngoài nhé.”

“Dạ.” Triều Sinh vốn muốn tìm vị trí ngồi trong cửa hàng, mà thấy hiện tại khách hàng rất nhiều, gây trở ngại người khác không tốt lắm, nên cậu đi ra ghế dài bên ngoài nghỉ chân.

Nơi này vừa vặn có thể nhìn thấy sân trượt băng ở lầu một, Triều Sinh cong người tay nâng cằm, nhàm chán quan sát đám người phía dưới.

Gần đây tình cờ ngồi ngẩn người một mình, sẽ có một cảm giác hạnh phúc vi diệu, không phải do tâm tình, mà là trong thân thể có một loại hưng phấn kỳ quái. Thời gian kéo dài không lâu, nhưng mỗi lần đều rất rõ ràng.

“Đoạn Đoạn!”

Đang ngơ ngẩn, Triều Sinh nghe thấy cách đó không xa có một giọng nói quen thuộc gọi mình. Phản xạ có điều kiện mà quay đầu lại, thấy được Lâm Yêu cầm trong tay hai cốc trà sữa.

“Vừa nãy ở dưới lầu nhìn thấy mày, tao lên xem thì đúng thật.” Lâm Yêu đi tới, tiện tay ném hai cốc trà sữa vào thùng rác, “Mày ra ngoài một mình hả?”

Trong lòng Triều Sinh chửi bậy một câu, theo bản năng nhìn về phía cửa hàng thời trang nam, chưa thấy Tầm Chu ra mới yên tâm. truyenfull là chó

“Ừm, mày ở dưới lầu làm gì vậy?” Triều Sinh miễn cưỡng tỏ vẻ mừng rỡ, kì thật ra trong mắt đều là sự chống cự, “Mày đi cùng bạn gái hả, nhỏ đâu rồi?”

“Cãi nhau, đi rồi, mẹ nó.” Lâm Yêu không nhịn được ngồi xuống, “Tao đến nhà hàng lẩu trước, mà không chọn món nhỏ thích ăn, nhỏ vừa đến liền nói tao mới nghỉ một tuần đã quên mất nhỏ, mà không hề dùng giọng đang đùa giỡn đâu, còn nói tao không có gì để giải thích à, kết quả nói vài câu bọn tao liền cãi nhau.”

Triều Sinh vừa nãy chỉ thuận miệng hỏi thôi, không có ý định nghe Lâm Yêu kể về vấn đề tình cảm, cậu bây giờ toàn bộ tâm tư đều bay sang chỗ Tầm Chu hết rồi.

Lỡ lát nữa Tầm Chu thử đồ xong đi ra bị Lâm Yêu nhìn thấy là toi.

Mặc dù Triều Sinh đã có thể tiếp thu việc tiếp xúc thân mật với Tầm Chu ở trên đường nhưng bảo cậu thẳng thắn tất cả trước mặt người quen nhanh như vậy thì cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.

“Tức chết tao luôn, hôm nay tao còn xếp hàng mua trà sữa cho nhỏ.” Lâm Yêu nói, bàn tay nhét vào túi, móc ra một món đồ, “Còn mua son môi, mẹ nó, không tặng nữa, bố mày tự bôi.”

Cậu ta lật túi, lại lấy ra hai cái áo mưa, tức giận ném lên ghế, “Còn đặt trước khách sạn năm sao luôn nè.”

“Này.” Triều Sinh ánh mắt phức tạp nhìn cậu ta.

Lâm Yêu lải nhải bên tai Triều Sinh một lúc lâu, cuối cùng thở dài, tổng kết thành một câu: “Thôi, mày theo tao đi uống rượu đi.”

“Hả?” Lực chú ý Triều Sinh quay trở lại, sắc mặt ngưng trệ, “Bây giờ sao?”

Lâm Yêu bây giờ đang buồn bực mất tập trung, không có năng lực hiểu ý, “Chứ gì nữa, không phải mày cũng đi một mình hả, mày mua quần áo phải không, gấp làm gì, còn lâu mới tới tết mà.”

Nhìn ra được tâm trạng Lâm Yêu bây giờ đang rất kém, Triều Sinh quả thật không có cách nào lạnh lùng từ chối, nhưng cậu vẫn muốn trải qua đêm nay với Tầm Chu hơn.

Nghĩ tới nghĩ lui, Triều Sinh quyết định trước tiên cùng Lâm Yêu xuống lầu cái đã, chờ mấy phút nữa khi Tầm Chu gọi điện thoại tới, cậu mượn cơ hội có việc gấp về nhà, rồi quăng Lâm Yêu.

Cứ làm như thế đi! Triều Sinh đứng dậy, trước khi đi nhìn thấy trên ghế dài còn hai áo mưa, nhanh chóng cầm lên chuẩn bị lát vứt đi. Cậu và Lâm Yêu tiến vào thang máy, lấy điện thoại ra nhanh chóng nhắn tin cho Tầm Chu nói rõ tình huống.

Tầm Chu bên kia tạm thời chưa trả lời, Triều Sinh thở ra một hơi, cùng Lâm Yêu đến quán bar gần đó.

Ngồi xuống, Lâm Yêu gọi ngay bốn ly, thấy có vẻ là muốn mượn rượu giải sầu. Triều Sinh nóng lòng nhìn điện thoại, uống mấy ngụm lại liếc mắt nhìn màn hình điện thoại vẫn không có tin nhắn nào.

Đã qua mười lăm phút, Triều Sinh cảm thấy được Tầm Chu đáng lẽ phải nhìn thấy tin nhắn rồi.

Lâm Yêu dong dài về bản thân một hồi rồi chuyển đề tài sang Triều Sinh “Năm nay mày có muốn yêu ai không, tao nói mày nghe, yêu đương ấy mà, tuyệt đối không nên đối với người kia quá tốt. Cho dù mới bắt đầu có cảm động bao nhiêu, thời gian lâu dài đều sẽ thành thói quen.”

Triều Sinh ngoảnh mặt làm ngơ với lời của cậu ta.

“Có yêu thương thế nào, cũng phải giấu đi.” Lâm Yêu uống hai ly, lời nói bắt đầu thay đổi, “Tình cảm của mày nếu là một trăm điểm, mày chỉ có thể làm cho đối phương nhìn thấy sáu mươi, bảy mươi thôi, như vậy lúc mày làm được tám mươi, chín mươi thì người ta sẽ càng thích mày hơn.”

Triều Sinh im lặng quá lâu, đành phải tiếp lời: “Vậy mày cho nhỏ kia thấy bao nhiêu rồi?”

“Một trăm.” Lâm Yêu than thở, “Lần nào cũng là một trăm, chỉ cần có một lần thành tích không bằng, sẽ rất khiến người ta thất vọng.”

Triều Sinh cúi đầu nhấp ngụm rượu trái cây, chua chua chát chát.

Nếu như tình cảm của cậu là một trăm điểm vậy cái Tầm Chu thấy sợ còn có cả quá trình của cậu.

Lúc đối mặt với Trục toạ độ y, dường như cậu đã bộc lộ hết thảy bản thân ra rồi.

“Nói chung là tao muốn nhắc mày, dù có đang ở cạnh ai cũng không nên mới bắt đầu đã trả giá quá nhiều, nếu không sẽ nhanh chán.” Lâm Yêu chậm rãi xoay người nói, “Mày nhìn cái ông gì đó, Tầm Chu, thầy tiếng Anh đó nhớ không, đổi đối tượng còn nhanh hơn thay quần áo, vui vẻ thì ổng lấy, còn đau buồn thì ném cho người khác.”

Lời này nghe chói tai quá, Triều Sinh nhíu mày, “Đừng có nói nhiều nữa, uống hết rồi mau về nhà.”

“Mày vội về nhà làm gì, chúng ta đều là người sắp hai mươi rồi.”

“Mẹ tao vẫn chờ tao về nhà rửa chén.”

Triều Sinh lại nhìn màn hình điện thoại, nửa giờ đã qua, vẫn không có tin nhắn hay cuộc gọi của Tầm Chu.

Thử quần áo có chậm nữa cũng không thể lâu như vậy mà còn chưa thấy tin nhắn, Triều Sinh suy đoán Tầm Chu có thể là cố ý không để ý tới mình.

Sẽ không phải là giận rồi chứ.

Vốn tưởng rằng đi mấy phút thôi Tầm Chu sẽ phối hợp gọi điện thoại diễn kịch, mà tình huống bây giờ hình như đã lệch quá xa mong muốn của mình rồi.

“Lâm Yêu, tao phải về rồi.” Trực giác Triều Sinh thấy không ổn, lập tức đứng lên, “Chầu này tao mời mày.”

Lâm Yêu vừa định ngẩng đầu giữ cậu lại, kết quả Triều Sinh đã cấp tốc quay người chạy ra cửa quán bar. echkidieu2029

Triều Sinh theo đường cũ trở về, lên thang máy đến cửa hàng thời trang nam ban nãy, lòng vòng một hồi không tìm được Tầm Chu, hẳn là không chờ mình đã đi rồi.

Cậu tìm một chỗ yên tĩnh gọi điện thoại Tầm Chu, đợi mấy lần không ai nghe, nhưng cậu vẫn kiên trì gọi không ngừng.

Lần này rốt cuộc có người nhận, giọng Tầm Chu trầm thấp “Alo” một tiếng.

“Em quay lại rồi.” Triều Sinh cẩn thận nói nói, “Vừa nãy em gửi tin nhắn cho anh, mà hình như anh không nhìn thấy.”

“Anh xuống máy bay gọi cho em xong thì hết pin.” Tầm Chu trả lời, “Vẫn để ở khách sạn, vừa nãy không mang theo.”

“Ò.” Triều Sinh cắn cắn môi, nói năng lộn xộn giải thích chuyện vừa nãy một lần, cuối cùng áy náy nói: “Xin lỗi.”

Hai bên đều im lặng hồi lâu, Tầm Chu mới chậm rãi nói “Ừm, về đi ngủ sớm một chút.”

Tuy là nói rất thân thiết, nhưng giọng điệu rõ ràng khá thất vọng, trái tim Triều Sinh cũng chìm xuống nặng nề.

Tầm Chu chủ động cúp điện thoại, không nói nhiều thêm một câu. Triều Sinh ảo não, Tầm Chu quả nhiên dỗi rồi, dù sao cũng là cậu không nói năng gì đã chạy đi, này còn quá đáng hơn là cho người ta leo cây nữa.

Lúc gọi lại thì Tầm Chu đã không nhận nữa rồi.

Triều Sinh lúc thường rất ít gây phiền toái, lần này trực tiếp chọc đến người đàn ông mình để ý nhất, lập tức không biết nên xin lỗi thế nào mới có thể an ủi đối phương.

Chắc ngày mai sẽ nguôi giận rồi nhỉ, Tầm Chu ở không được mấy ngày liền phải trở về, nhất định sẽ quý trọng cơ hội ở chung lần này.

Hơn nữa Tầm Chu tính khí tốt như vậy, không giống như là người giận quá lâu, chờ ngày mai lại xin lỗi anh ấy chắc tâm trạng sẽ khôi phục bình thường thôi. Lúc Triều Sinh xuống thang máy không ngừng tự an ủi mình.

Nhưng mà, cậu đâu nỡ làm Tầm Chu không vui. Đối phương rõ ràng là vì muốn cho cậu bất ngờ mới bay đến gặp mặt, mà mình lại vì chuyện riêng mà bỏ Tầm Chu sang một bên.

Không được.

Triều Sinh đi được nửa đường, liền quyết định đổi hướng.

Không thể bởi vì Tầm Chu dịu dàng mà lại không để ý đến tâm trạng của anh lúc này được, không thể kiếm cớ cho việc mình vô tâm phạm sai lầm được.

Cậu không thể mãi chờ đợi Tầm Chu chủ động tới ôm mình được.

Lúc Tầm Chu cần được ôm, cậu cũng nên lớn mật rộng mở hai tay mới đúng.

Triều Sinh trong đêm giá rét nắm chặt bàn tay, phát hiện khăn quàng cổ Tầm Chu vẫn còn ở trên cổ mình

Phải đi gặp anh ấy.

Triều Sinh men theo trí nhớ, đi đến khách sạn Tầm Chu. Nếu gọi điện thoại không nhận, tin nhắn cũng không trả lời, Triều Sinh dành phải dùng thứ khác liên hệ.

Trục toạ độ xz: Em làm anh ấy tức giận rồi.

Tầm Chu đang ở trong phòng vừa chơi game vừa ăn bingsu, bỗng nhiên nhận được một tin nhắn trong Mê Lam, có chút kinh ngạc nhướn mày.

Anh nghiêm túc nhìn nội dung Triều Sinh gửi, bật cười ra tiếng, trả lời: “Vậy phải làm sao?”

Trục toạ độ xz: Không biết, gọi điện thoại cũng không bắt.

Trục toạ độ xz: Cho nên em đành phải chờ dưới khách sạn của ảnh.

Nhìn đến đây, nụ cười trên khóe miệng Tầm Chu ngưng đọng. Anh ngơ ngác, nâng điện thoại lên, hỏi: “Tại sao không về nhà?”

Trục toạ độ xz: Không bỏ ảnh được.

Tầm Chu không nói nhiều, lập tức gửi một tin nhắn cho Triều Sinh, là số phòng của mình.

Sau đó anh vội vàng nhét ly bingsu dâu tây vào tủ lạnh, đồ ăn vặt trên bàn cũng ném vào trong túi giấu kỹ, xây dựng hình tượng đáng thương hôm nay không thèm ăn uống gì. (đm =))))))))))

Điện thoại thật ra cũng còn đầy pin, chỉ là vẫn luôn làm bộ không thấy mà thôi. Anh muốn nghĩ sau khi mình dỗi thì Triều Sinh chỉ có thể về nhà lo lắng một đêm, không nghĩ tới cậu trực tiếp tìm tới cửa.

Chuông cửa vang lên, Tầm Chu đợi vài giây mới từ từ đi tới mở.

Triều Sinh ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dáng buồn bã ỉu xìu của Tầm Chu, nhất thời trong lòng càng thêm hổ thẹn.

“Em xin lỗi.” Triều Sinh đi thẳng vào vấn đề, không quanh co lòng vòng, “Không có lần sau nữa.”

Khuôn mẫu xin lỗi bạn trai tiêu chuẩn.

Tầm Chu mặt không thay đổi rũ mắt nhìn, “Vậy em nói xem phải bù đắp cho anh thế nào?”

“Hôm nào anh bay?”

“Ngày kia.”

“Vậy mấy ngày sau em đều ở với anh.” Triều Sinh không chớp mắt nhìn vào mắt anh, “Anh… anh đừng giận nữa.”

“Anh không có giận.” Tầm Chu thở dài, cười nhạt một tiếng, giả bộ miễn cưỡng tha thứ cho cậu, vươn tay ôm Triều Sinh vào trong lòng.

“Vậy anh buồn ngủ rồi hả?” Triều Sinh ngửi mùi nước hoa trên người anh.

Tầm Chu tì cằm trên trán Triều Sinh, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, lười biếng nói: “Nửa đêm nửa hôm đến khách sạn của anh, to gan nhỉ.”

Triều Sinh dùng nhìn anh bằng khóe mắt, nhỏ giọng nói: “Em sợ tâm trạng anh không vui.”

Nghe ra được cậu chẳng hề biết dỗ người khác, nhưng vẫn vụng về cố gắng thử nghiệm, tâm trạng Tầm Chu đương nhiên rất sáng sủa, chủ động cúi đầu hôn môi Triều Sinh mấy cái.

“Hôm nay không có mùi táo.” Tầm Chu cười rộ lên, thò tay vào túi áo Triều Sinh, “Anh thoa giúp em.”

Triều Sinh mím môi một cái, ngoan ngoãn để yên.

“Cái gì đây?” Tầm Chu tìm vài giây, lấy đồ bên trong ra, giơ lên đánh giá, sau đó phát ra ý tứ sâu xa âm thanh, “Ohhhhh”

Triều Sinh nhất thời mở to hai mắt, đoạt lấy nhét lại vào túi, tim đập hoảng loạn.

“Cái này là bạn em và bạn gái nó cãi nhau không dùng, cho nên…”

“Cho nên em nói đừng lãng phí nha, tui cầm đi cho bạn trai tui dùng…” Tầm Chu nhịn cười, cúi người nhìn chằm chằm Triều Sinh, “Phải không?”

“Không phải, nó… nó ném lung tung, nên em phải nhặt lên tìm thùng rác nhưng đi ra liền quên mất.”

“Được được được.” Tầm Chu nâng tay sờ sờ tóc Triều Sinh, như là muốn cho cậu dịu xuống, “Nhưng anh phải nói trước với em, đối với anh hai cái không đủ.”

Triều Sinh nghe anh đùa mình như vậy, càng thêm giận dữ và xấu hổ. Nhưng không chờ cậu mở miệng phản bác, Tầm Chu liền dùng nụ hôn để niêm phong lại hơi thở cậu. Bờ môi mềm mại dính sát lấy nhau, dịu dàng triền miên, còn có mùi kem dâu nhàn nhạt.

“Thật sự không phải em tự mang đến hả?” Khi đôi môi hơi tách ra, Tầm Chu nhỏ giọng hỏi cậu.

Triều Sinh bị anh hôn đến nỗi giọng mềm nhũn: “Không phải.”

“Em không hề có ý nghĩ gì với anh sao?” Tầm Chu dùng chóp mũi cọ hai má Triều Sinh nóng lên, “Nhưng anh đối với em thì có đấy.