Hừng đông giáng sinh vừa đến, những người đang lang thang nửa đêm lại lại tiếp tục đẩy bầu không khí ngày lễ lên một cao trào mới. Chừng hai mươi cô cậu trẻ tuổi tinh lực dồi dào, để giảm bớt áp lực cuối kỳ, còn có người cầm sâm panh và bia đến sân bóng nô đùa.
Tất cả mọi người đều hướng về trung tâm của sự náo nhiệt, chỉ có hai chú tuần lộc là chậm rãi rời khỏi đó.
Tầm Chu vẫn còn mặc bộ đồ tuần lộc, mượn của một sinh viên nào đó, mà cái đầu tuần lộc đã lấy xuống từ lâu, treo ở trên đầu Triều Sinh.
Hai tay Triều Sinh giữ lấy cái đầu lớn, nhìn xuyên qua miệng tuần lộc để thấy đường đi. Chờ hai người đều đã rời xa khỏi đám đông, Triều Sinh vẫn còn do dự, không muốn lấy nó xuống.
Đó là một phần cảm giác an toàn để cậu đối mặt với thế giới bên ngoài, dường như có thể gói chặt những căng thẳng và ngượng ngùng của cậu.
Cuối cùng vẫn là Tầm Chu ra tay, không nói năng gì đã gỡ cái đầu tuần lộc nặng trình trịch xuống, để Triều Sinh hô hấp thoải mái.
“Anh còn tưởng em ghét ra đường ngày lễ chứ.” Tầm Chu nói, liếc mắt sang Triều Sinh một cái, phát hiện mái tóc của cậu bị lộn xộn, liền giơ tay nhẹ nhàng vuốt vuốt lại cho cậu, “Hơn nữa sao lại đi một mình, không hẹn người khác ra ngoài chơi à?”
Triều Sinh ngầm cho phép đối phương có cử chỉ thân mật xoa đầu như này, tầm mắt cậu vẫn đang nhìn về phía trước, ánh mắt như thể cậu gặp biến mà không sợ hãi, thong dong bình tĩnh dù cho trong lòng có vừa mừng rỡ vừa bối rối.
“Em rảnh rỗi không có chuyện gì, cho nên muốn đi dạo thôi.” Triều Sinh trả lời rất thản nhiên, đến cả cậu cũng sắp quên mất nguyên nhân vừa nãy mình muốn ra ngoài là xuất phát từ lòng đố kị và cảm giác mất mát, may mà giây phút này cậu đã được niềm vui cứu vớt kh3oi đống tiêu cực.
“Thích ngày lễ của nước ngoài không?” Tầm Chu hỏi.
“Cũng bình thường, không có cảm giác gì đặc biệt.” Triều Sinh được anh sửa tóc xong, hai người tiếp tục hướng về phía trước, “Em cảm thấy Halloween là thú vị nhất.”
“Ùm, nhưng đáng tiếc trong nước không phổ biến lắm, hoặc là nói đa số mọi người đều rất ngại mặc những bộ trang phục kì dị khi ra ngoài.”
Triều Sinh biểu thị đồng ý với cách nói này, bao gồm cả cậu nữa, Halloween hàng năm nhìn nước người ta chụp ảnh, rồi bấm like cho những bộ trang phục thật hoành tráng, nhưng nếu để tự mình đi thử nghiệm chắc chắn sẽ không có động lực, dù có muốn chữa lợn lành thành lợn què cũng quá mất mặt.
“Không sao, sau này có thể ra nước ngoài chơi.” Tầm Chu nói, vươn tay khoác vai Triều Sinh, kéo cậu đi về nhà trọ.
Vừa nghe giọng điệu này, hai chữ “sau này” hình như còn cần phải có “chúng ta” nữa.
Triều Sinh ngơ ngác, coi mình ảo giác rồi.
Lần này bọn họ không phải khoác vai như bạn bè bình thường nữa, tay Tầm Chu không có tùy ý đè lên bả vai Triều Sinh, mà bàn tay anh ôm lấy đầu cánh tay Triều Sinh. Chỉ cần anh hơi dùng sức là có thể kéo Triều Sinh vào gần lồng ngực anh hơn, nếu như lúc này siết chặt cậu vào lòng hình như cũng là chuyện tất yếu thôi. echkidieu2029.wordpress.com
Nửa đường có không ít các cặp tình nhân lướt qua, vì vậy Triều Sinh dần chú ý tới tư thế Tầm Chu ôm mình cũng khá giống với người yêu.
Lần thứ hai cậu ngầm cho phép cử chỉ thân mật này, hoặc là nói bầu không khí bây giờ làm cậu không thể không làm lơ với những hành động thân mật của Tầm Chu.
Bầu không khí ám muội giữa bọn họ nhanh chóng khuếch tán, mà hai người lúc này cũng ngầm hiểu ý mà lựa chọn dùng thái độ như không có chuyện gì xảy ra để ứng đối, để tỉnh cảm trong mắt đối phương hiện ra như chuyện đương nhiên.
Thật ra bọn họ cũng rõ ràng, có che giấu cũng là thừa thãi, nhưng hai người lại cố tình sa vào trong đó, vừa giả vờ thận trọng để giữ mối quan hệ, vừa làm bộ vô tình mong đợi đối phương mở lời trước.
Bất luận nhìn thế nào, Triều Sinh cũng biết mình không phải đối thủ của Tầm Chu, nhưng cậu cũng không muốn dễ dàng chịu thua.
Trở lại nhà trọ, trước khi vào nhà Tầm Chu hỏi Triều Sinh: “Tết Tây em về nhà hả?”
“Ừm.”
Mấy ngày sau đó sáng nào Tầm Chu cũng phải đi gác thi, dường như không có lúc nào chạm mặt với Triều Sinh, vì thế anh bàn trước chuyện đi chơi đêm giao thừa: “Vậy trưa ngày 1 chúng ta xuống núi. Nhà em có xa không để anh đưa em về.”
Triều Sinh dĩ nhiên muốn đồng ý, nhưng lý trí lại mách bảo cậu không thể không khách sáo như vậy được liền từ chối ý tốt của Tầm Chu.
Cửa nhà hai người vừa đóng, Triều Sinh liền ngã người lên giường, thở phào một hơi thật dài.
Cậu sờ sờ mặt mình, bị nhiệt độ đêm đông ám lạnh, nhưng bàn tay lại không ngừng nóng lên.
Điện thoại màn hình vừa sáng, Triều Sinh nhìn thấy thông báo có tin nhắn của Mê Lam, còn tưởng rằng là Trục toạ độ y. Mở ra xem lại phát hiện là hệ thống thông báo
“Có bạn mới muốn làm quen với bạn”.
Triều Sinh bây giờ không có hứng thú quen bạn mới, vừa định chọn từ chối, lại bỗng nhiên phát hiện đối phương viết
“Triều Sinh là tôi nè”.
Lén lút dùng ứng dụng chat dành cho gay bị người quen ngoài đời phát hiện, dọa cậu nhảy dựng, nhưng bình tĩnh nhớ lại, hôm nay quả thật bị Tô Lăng Lan biết được bí mật này.
Nhưng cậu ta làm sao tìm được mình? Triều Sinh nhớ là đã chọn không cho tìm kiếm bằng số điện thoại rồi mà.
Vì biết rõ nguyên nhân, Triều Sinh vẫn chấp nhận lời mời kết bạn của Tô Lăng Lan. chỉ đăng tại Ếch Kì Diệu
Tô Lăng Lan vẫn chưa ngủ.
Người này còn lấy tên thật làm nickname luôn à, Triều Sinh chịu thua cái sự ngây thơ này, nhắc nhở: “Đây không phải wechat, đừng lấy tên thật của cậu.”
Tô Lăng Lan: Không sao đâu, tôi không sợ người ta biết.“Vây thì thôi.” Triều Sinh không muốn quản việc không đâu nữa, trực tiếp hỏi vấn đề cậu nghi hoặc: “Sao cậu biết mà add tôi?”
Tô Lăng Lan: Không phải cậu cho tôi số điện thoại rồi sao“Nhưng tài khoản của tôi cài đặt không cho tìm kiếm bằng số điện thoại.”
Tô Lăng Lan: Ồ.Tô Lăng Lan: Thật ra là tôi viết mã để hack đóTô Lăng Lan: Lợi hại không?Triều Sinh kinh ngạc đến trợn mắt, người này nói chuyện xâm phạm đời tư mà như cây ngay không sợ chết đứng, lại còn đắc ý nữa. Nhưng sinh viên khoa đạo diễn còn có năng khiếu này, sau khi Triều Sinh bất ngờ thì cũng không thể không cảm thán cậu ta quả là có thiên phú.
“Dù sao đi nữa, mong cậu đừng nói cho ai biết tôi dùng SB, cám ơn.” Triều Sinh có chút không tin tưởng vào một chàng trai có thần kinh không nhạy bén, vì để cho đối phương tuân thủ cam kết, cậu còn thử dùng cả tính năng mới của Mê Lam là gửi lì xì.
Tô Lăng Lan không bấm mở lì xì, tiếp tục gửi tin nhắn cho Triều Sinh: “Tại sao lại lấy tên là Trục toạ độ xz?”
Triều Sinh không tiện giải thích, lúc trước cậu thay đổi nickname này chỉ là vì muốn cùng y hợp thành một hệ tọa độ, mà giờ đã “chia tay” với y rồi, dùng quen nên cậu cũng lười đổi.
“Không có tại sao.” Triều Sinh tùy ý nói.
Tô Lăng Lan thẳng thắn hỏi: “Cậu thích thầy Tầm phải không?”
Câu hỏi này làm Triều Sinh bất ngờ, bị một người mới quen không lâu liếc mắt một cái dã nhìn thấu tâm tư, cậu nhất thời bối rối.
Phản ứng đầu tiên là kinh ngạc vì không biết đối phương làm sao nhìn ra, nhưng Triều Sinh liền hiểu được Tô Lăng Lan có lẽ là muốn biết cậu rốt cuộc là có phải là “đồng loại” hay không.
Triều Sinh nhớ Tô Lăng Lan từng nói: “Từng theo đuổi thầy Tầm, nhưng không được để ý tới”, cho nên không tiếp tục chú ý người này nữa; nhưng đối với Tô Lăng Lan, mình có khả năng là một tình địch rất có lực uy hiếp.
Dù sao đối phương là cái một người chỉ cần có chuyện không vừa ý liền dám cắt cổ tay, Triều Sinh sợ cậu ta dưới tình thế cấp bách sẽ làm phiền mình, liền kiên định nói dối: “Không thích.”
Tô Lăng Lan có chút ngoài ý muốn: “Chỉ là bạn bè sao?”
“Ừm.”
Tô Lăng Lan bán tín bán nghi, tạm thời không truy hỏi Triều Sinh nữa.
Làm sao lại không thích chứ rõ ràng trong cái ứng dụng chat bí mật này còn dùng tên viết tắt của Tầm Chu làm nickname, Tô Lăng Lan nghĩ thầm.
Trong năm qua, wechat Tầm Chu có cho sinh viên kết bạn, Tô Lăng Lan nhớ lúc đó anh hay dùng nickname như là “Trục toạ độ y”, “xxxzzz”, “hy”, những kiểu dùng chữ cái đầu như vầy. Tuy rằng thường thay đổi, nhưng mỗi cái Tô Lăng Lan đã nhìn thấy thì không quên được.
Cho nên khi cậu ta nhìn thấy nickname Mê Lam của Triều Sinh là “Trục toạ độ xz”, phản ứng đầu tiên chính là có liên quan đến Tầm Chu. Nếu như thích một người, không phải thường hay lấy những thứ có liên quan đến đối phương để đặt tài khoản và mật mã sao, huống chi còn là cách lấy tên như tình nhân như vậy nữa.
Xem ra là xấu hổ không dám thừa nhận rồi, Tô Lăng Lan ra kết luận.
Triều Sinh không đủ thẳng thắn đúng là trong dự liệu của Tô Lăng Lan, chàng trai này mặc dù nhìn yên tĩnh ngoan ngoãn, nhưng trong ánh mắt luôn viết “Chớ lại gần”, nói chuyện cũng cự kỳ cảnh giác.
Nhưng như vậy thì chơi đùa mới có thú vị chứ, Tô Lăng Lan nhìn trang cá nhân của Triều Sinh trong Mê Lam, mơ hồ hưng phấn.
Sau giáng sinh chính là thi học kỳ, vừa đến buổi trưa, trên các tầng lầu đều có một đống sinh viên ào ra.
Tô Lăng Lan cũng trà trộn trong đó, nhưng cậu ta cũng không phải là thí sinh, mà là để kiểm tra cho cuộc thí nghiệm mới nghĩ ra “Ngồi trong phòng thi một ngày, có thể bị giám thị phát hiện mình là người ngoài không?”
Kết quả của buổi thi sáng làm cho cậu ta rất thất vọng cả ba giám thị đều không bắt được, xem ra các giáo viên trước kì nghỉ cũng thư thả quá, trạng thái làm việc không nghiêm túc, làm các sinh viên muốn gian lận có thể dễ dàng đục nước béo cò.
Vì vậy Tô Lăng Lan lợi dụng thời gian ăn cơm buổi trưa, viết một phong thư kiến nghị cho viện trưởng, hy vọng có thể nâng cao quản lý nghiêm ngặt trong phòng thi.
Buổi chiều thi lịch sử điện ảnh cậu ta vẫn muốn tham gia, mang theo bút viết và chứng minh thư bình tĩnh tìm vị trí ngồi xuống, lúc tờ điểm danh truyền đến bàn cậu ta, cậu ta cũng nắn nót viết xuống tên mình.
Bài thi vô cùng đơn giản, cậu ta là sinh viên khoa điện ảnh tài cao nhắm hai mắt cũng có thể lấy điểm tối đa, lúc cậu ta có múa bút thành văn đến phần bình luận phim cuối cùng, thì bỗng dưng tờ bài thi bị lấy mất.
Cậu ta ngẩng đầu, thấy Tầm Chu từ trên cao nhìn xuống cậu ta chằm chằm, sau đó hờ hững dời tầm mắt, không nói ra tiếng chỉ dùng khẩu hình bảo cậu ta đi ra ngoài.
Tô Lăng Lan vô cùng vui vẻ, cuối cùng cũng có người nghiêm túc thực hiện chức trách công việc. Quả nhiên thầy Tầm vẫn làm việc cẩn thận như vậy, từ lúc bắt đầu thi đã lần lượt đi kiểm tra thông tin thí sinh, đến cả ảnh trong chứng minh thư cũng so sánh tỉ mỉ.
Sau khi Tô Lăng Lan bị đuổi ra phòng thi, đi dạo không mục đích trong hành lang, làm bộ như mình là giám thị hành lang đi kiểm tra số giám thị gác thi trong mỗi phòng.
Làm như vậy ở trong mắt người khác quả thật không có chút ý nghĩa nào, nhưng Tô Lăng Lan lại cảm thấy rất thú vị, nhìn người khác bị mình đùa bỡn còn hồn nhiên không biết ra sao, cậu ta có một loại cảm giác tự hào tự nhiên sinh ra.
Đi dạo khắp phòng thi xong, cậu ta liền đi kiểm tra các văn phòng có khóa xử chưa. Cách khóa cửa thông thường có hai loại, một là trực tiếp đóng cửa lại, hai là đóng chặt rồi dùng chìa khóa lại. Đa số mọi người đều có thói quen như cách một, nhưng tính an toàn không cao như cách hai, gặp phải trộm thì phiền toái lắm.
Kỹ năng mở khóa của Tô Lăng Lan là học được hồi cấp ba, trong cuộc sống không có đất dụng võ, cho nên cậu ta thường thường lặng lẽ khóa thêm một lớp cho người khác, rồi quan sát chủ nhà có phát hiện hay không.
Đến trước cửa phòng làm việc của tổ tiếng Anh, Tô Lăng Lan còn không quên chào hỏi với camera, vào lúc này người quan sát camera chắc đang xem tình hình trong phòng thi rồi, chắc không ai chú ý tới cậu ta.
Vì vậy Tô Lăng Lan ra tay dễ như ăn bánh, dùng công cụ mở cửa văn phòng ra.
Đang chuẩn bị đóng chặt thì cậu ta nhớ nơi này là chỗ làm việc của Tầm Chu.
Nghĩ thầm “chắc có thể phát hiện ra cái gì thú vị”, cậu ta liền thoải mái đi vào, hoàn toàn không có tự giác mình tự tiện, cho dù là sâu trong thâm tâm, cậu ta cũng nhận định hành vi như vậy vô cùng danh chính ngôn thuận.
Bàn làm việc của Tầm Chu vẫn luôn sạch sẽ, cũng là bởi vì mỗi chi tiết nhỏ trong cuộc sống của anh đều ngay ngắn rõ ràng, nên mới làm cho người ta cảm thấy anh làm gì cũng có sức hấp dẫn.
Đáp án bài thi tiếng Anh cuối kỳ, tài liệu bài viết, bách khoa toàn thư ngữ pháp cấp 4, cấp 6, Tô Lăng Lan lần lượt lật xem từng cái một, xem những dòng chữ viết lít nha lít nhít trong sách, lại cảm thán Tầm Chu vô cùng cẩn thận với việc dạy học.
Cuối cùng, cậu ta lật tới cuốn sổ ghi chép màu nâu.
Vài tờ đầu tiên đều là chi tiêu sinh hoạt, những trang sau là
“Miêu tả nhân vật Trục toạ độ y”.
“Nam, hai mươi sáu tuổi, tài xế xe chở hàng, khi còn bé ba mẹ ly dị, cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau mà lớn. Bởi vì không đành lòng làm mẹ thất vọng, cho nên đến nay không công khai tính hướng, chỉ có thể ở biểu đạt tình cảm trên Mê Lam.”Tô Lăng Lan vội vã xem lướt qua một lần, chỉ là rất kỳ quái Tầm Chu tại sao lại viết miêu tả về cái nickname wechat trong quá khứ, lẽ nào nghề tay trái của anh là viết tiểu thuyết sao hơn nữa Mê Lam cũng xuất hiện ở trong đó, chẳng lẽ Thầy Tầm cũng dùng ứng dụng chat này sao? Tô Lăng Lan thấy mình đã phát hiện ra một khía cạnh không muốn ai biết của Tầm Chu, tiếp tục nhìn xuống phía dưới, lại phát hiện nội dung càng ngày càng ly kỳ, cái gì mà
“Mấy ngày trước đi lên núi giao hàng, không có wifi, đối tượng yêu qua mạng lại khen với hắn về người đàn ông khác”, thoạt nhìn như đang oán giận.
Mãi đến khi cậu ta phát hiện trên đó có ghi danh sách
“Sở thích của Trục toạ độ xz” , mới rốt cuộc phát hiện có gì kì kì.
“Đối tượng yêu qua mạng là Trục toạ độ xz” Tô Lăng Lan tự lẩm bẩm, rút ra suy luận thông qua phần tổng kết về nhân vật này, “y là Thầy Tầm, xz nhất định là Đoạn Triều Sinh.”
Tô Lăng Lan trầm tư, hai người kia là đang chơi trò chơi nhập vai sao, nhưng mà trong sổ tay lại không có miêu tả về Trục toạ độ xz, hay là nhân vật này do Đoạn Triều Sinh nghĩ ra, Tô Lăng Lan không hiểu nổi lạc thú khi bọn họ làm chuyện này, hơn nữa dùng hiểu biết của mình về Tầm Chu, người đàn ông này nên tìm kiếm chuyện khác thú vị hơn chứ.
Nếu như đổi một dòng suy nghĩ khác, chỉ có Trục toạ độ y đang tiến hành nhập vai, Tô Lăng Lan không ngừng suy tư. Giả như chỉ có y đang mô phỏng thân phận, mà xz lại chẳng hay biết gì, như vậy nhìn từ góc độ của y nhất định sẽ cực kỳ cực kỳ buồn cười.
Tô Lăng Lan bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Quả nhiên thầy Tầm không làm mình thất vọng.” Trong lòng Tô Lăng Lan dâng lên một nỗi vui khó tả, “Thực sự là biết bắt nạt người khác quá nha.”
Tô Lăng Lan kìm lòng không đặng lộ ra nụ cười thỏa mãn, ôm quyển sổ rời khỏi văn phòng, sau đó ra khỏi cổng trường đến cửa hàng quà tặng mua giấy gói thật đẹp.
Cậu ta cầm thứ ngụy trang thành “quà” này đi thẳng đến thư viện.
Triều Sinh hôm nay vẫn ở trong thư viện, đang đọc cuốn “Kiêu ngạo và định kiến”. Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng đọc sách đàng hoàng, rất nhiều kiệt tác bày trên giá sách, cậu chọn tới chọn lui đành chọn quyển này đọc thấy thoải mái nhất, làm cuốn nhập môn.
Bởi vì cũng không muốn tiếp tục trải nghiệm cảm giác chất vấn bản thân vì sao mình kém cỏi nữa, dù cho chỉ có thể nâng cao kiến thức một xíu xiu, Triều Sinh cũng cảm thấy đang từ từ tới gần Tầm Chu. Một ngày nào đó, mình cũng nhất định có thể cùng anh thảo luận về những cuốn tiểu thuyết khó hiểu nhất, cũng nhất định có thể nghe hiểu mỗi một câu nói tiếng Anh của Tầm Chu trên lớp.
“Triều Sinh.” Đang vùi đầu đọc sách, Triều Sinh nghe thấy có người khẽ gọi mình, ngẩng đầu phát hiện là Tô Lăng Lan.
Nam sinh lộ ra hai cái răng nanh đặc thù: “Nghỉ lễ tôi phải về nhà, trước khi đi mua cho cậu món quà năm mới.”
Triều Sinh khá là bất ngờ, cậu và Tô Lăng Lan chỉ mới quen mấy ngày, còn chưa thân thiết đến mức tặng quà cho nhau đâu.
“Tặng cậu.” Tô Lăng Lan cười rất chân thành, “Nhất định phải mở vào năm mới cho bất ngờ nha.”