Ở trong game thần quái sinh bánh bao

Chương 61: Rõ Ràng Là Trà Xanh Chính Hiệu

Editor: Xu

Trần Thải Tinh cứ một câu lại một câu tốt đẹp dán lên mặt mình, Nguyên tiên sinh đi phía trước cũng nghe thấy được, trên khuôn mặt lạnh băng lộ ra một nụ cười nhẹ, nhưng không có ai chú ý tới.

Đối với lời giải thích này, nhóm người chơi oldbie người thì không tin chỉ khịt mũi coi thường, người thì ánh mắt dò xét đánh giá Trần Thải Tinh. Người chơi nữ newbie thì đơn thuần, chưa từng trải qua sự tàn nhẫn của trò chơi tử vong, bất ngờ tiến vào trò chơi tuy rằng có hơi lo sợ, nhưng lại lộ ra sự hưng phấn khi khám phá một nơi mới lạ, bản thân xem quá nhiều phim thần tượng não tàn, luôn tự cho rằng mình là vai nữ chính.

Mà vai nam chính chính là người đẹp trai nhất, đặc biệt nhất nơi này, tồn tại như một vị ‘thần’ – Nguyên tiên sinh.

“Nguyên tiên sinh, em mệt quá.” Có âm thanh người chơi nữ yểu điệu điềm đạm đáng yêu làm nũng.

Trần Thải Tinh đi ở phía sau, nhìn chằm chằm thân ảnh màu đen bên trong gió tuyết.

“Nguyên tiên sinh, chúng ta có thể nghỉ ngơi được không? Tôi thật sự không đi được nữa.”

Các người chơi nữ thay nhau làm nũng, có người thì làm bộ điềm đạm đáng yêu, có người thì tháo kính phòng hộ đến gần. Người chơi oldbie vừa đi vừa nhìn, nhưng không lên tiếng ngăn cản, Trần Thải Tinh suy đoán chắc là muốn thông qua newbie thăm dò giới hạn của Nguyên tiên sinh.

Kết quả người chơi nữ duỗi tay còn chưa đụng tới tay áo của Nguyên tiên sinh, lập tức bắn ngược ngã xuống đất, tuyết đọng đầy mặt đất ngã cũng không đau, nhưng cực kỳ mất mặt. Nguyên tiên sinh lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, tôi chỉ là người dẫn đường, trên đường đi mọi người tự quyết định.”

Hắn nói lời này chính là nói cho tất cả người chơi, giống như biết được tất cả mọi người đang nghĩ gì.

“Tự quyết định, kết quả cũng tự mình gánh chịu.” Nguyên tiên sinh lạnh lùng nói, “Còn nữa, tôi không thích người khác đụng vào tôi. Lần sau sẽ không chỉ đơn giản là cảnh cáo.”

Người chơi nữ ngã trên mặt đất sắc mặt tái xanh như bị đóng băng, cảm thấy cực kỳ mất mặt, xung quanh cũng không ai dám đỡ. Trần Thải Tinh vừa tiến lên đỡ nữ newbie đứng dậy, vừa nói: “Em gái, em cái gì cũng tốt, chỉ là mắt thẩm mỹ nhìn nam nhân hơi kém một chút.”

“Cảm, cảm ơn chị.” Cô gái hít mũi một cái, hơi lấy lại được chút mặt mũi, nói: “Em tên Phương Tâm Di.”

“Nguyên Tinh.” Trần Thải Tinh liếc nhìn Nguyên tiên sinh, nói với cô gái: “Cầm lấy trang bị, đi nhanh lên.”

Nguyên tiên sinh:…

Tinh Tinh, ở thế giới bác sĩ mỏ chim, dưới ánh trăng, em nói em muốn thân thể tôi, em quên rồi sao!!!

Tiếp tục lên đường, không bao lâu gió tuyết lớn dần, như muốn thổi bay người. Trần Thải Tinh nghĩ thầm may mà cậu có một cái bụng bia, thể trọng được lợi, hơn nữa trên người mặc đồ chống lạnh mất 30 đồng vàng để mua cũng không thiệt thòi, tuy nhẹ nhưng lại giữ ấm tốt, không biết làm bằng vật liệu gì, dù sao 30 đồng vàng là đáng giá.

Cậu đi một lát, nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường, ngoại trừ mặt hơi lạnh một chút, leo núi cũng không cảm thấy mệt.

Đột nhiên phía sau có người gọi: “Có người ngã xuống!”

“Anh Vương, không sao chứ?”

“Mau cứu người.”

“Nguyên tiên sinh chờ một lát.”

Các người chơi mồm năm miệng mười kêu, Trần Thải Tinh quay đầu lại nhìn, trong lúc vô tình cậu đã leo lên phía trước, phía sau gần mười mét còn ít người chơi, còn có mấy người đỡ nhau.

Trần Thải Tinh nhìn sang tiểu tử Cảnh Kiến, thể lực tốt, vẫn đi theo, đứng tại chỗ bất động hỏi: ” Chị Nguyên, chúng ta có cần qua giúp đỡ không?”

“Chị không đi được, em tự quyết định đi.” Trần Thải Tinh lười biếng nói.

Cảnh Kiến vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Em chút nữa thì quên chị Nguyên đang mang thai, vậy em cũng không đi.”

Trần Thải Tinh liếc nhìn Cảnh Kiến, tiểu tử này luôn tự bổ sung hoàn chỉnh câu nói của cậu, khả năng này không phải ai cũng có nha. Cậu nhìn Nguyên tiên sinh đứng cách một mét, đối phương cũng đang nhìn cậu, ánh mắt hai người giao nhau trên không trung, Trần Thải Tinh ngoài cười nhưng trong không cười mỉm cười giả tạo, sau đó quay đầu đi, nhìn về phía sau.

Sau đó, ý cười còn đọng lại trên mặt lại nổi lên.

Thừa ra một người chơi. Kiếm Hiệp Hay

Trước đó tính cả cậu ở bên trong có mười lăm người, hiện tại là mười sáu người.

Trần Thải Tinh liền đếm lại một lượt, vẫn là mười sáu người.

“Cảnh Kiến, em có nhớ lúc đầu có bao nhiêu người không?”

“Nếu không tính Nguyên tiên sinh thì là mười sáu người. Làm sao vậy chị Nguyên?” Cảnh Kiến nói.

Trần Thải Tinh: “Em đếm lúc nào?”

“Lúc bắt đầu leo núi, không có việc gì làm liền đếm số người, đất trời tràn ngập băng tuyết tuyệt đối đừng lạc mất ai.”

Nhưng thời điểm đổi trang bị dưới chân núi, rõ ràng là mười lăm người. Cảnh Kiến là lúc leo núi mới đếm, như vậy trong đoạn thời gian đó, có một con quỷ xâm nhập vào đoàn người chơi.

Trần Thải Tinh nhìn một vòng, trên người mọi người bị băng tuyết bao trùm, mặc quần áo phòng hộ căn bản không nhìn ra ai với ai.

“Chị Nguyên làm sao vậy? Có gì không đúng sao?”

“Không có chuyện gì, chỉ là nhớ một người đồng đội.”

Cảnh Kiến đối với trò chơi đặc biệt hiếu kỳ, “Ai vậy? Chị Nguyên, trò chơi này còn có thể tổ đội sao?”

“Trình Lập Phong.” Lão Trình là người nếu đã gặp qua là không dễ quên.

Vẫn luôn nghe trộm Nguyên tiên sinh:!

“Đừng trì hoãn thêm, thời gian không còn sớm, mau lên đường.”

Nguyên tiên sinh đi phía trước đột nhiên nổi giận, lạnh như băng nói xong một lần nữa dẫn mọi người lên đường. Các người chơi vừa nghe vừa theo sát phía sau, người chơi vừa ngã xuống cũng không bị thương, từng người nhanh chân bắt kịp đoàn người. Cảnh Kiến cùng Trần Thải Tinh song song tiến lên, trên đường nhàm chán, Cảnh Kiến nói: “Chị Nguyên, chị không phải là newbie đúng không?”

Trần Thải Tinh nhìn sang.

Cảnh Kiến lập tức đưa tay làm động tác kéo khóa miệng, ” Chị Nguyên chị yên tâm em sẽ giúp chị giữ bí mật.”

Không giữ bí mật cũng không sao, nhìn trang bị trên người cậu thì nhóm oldbie trong đoàn người tất nhiên sẽ nghi ngờ, nhưng mà trang phục dễ thương đang mặc là bộ yêu thích mới của cậu, cậu thích mặc.

“Chị Nguyên, đây là trò chơi gì vậy? Bao giờ chúng ta có thể đi ra ngoài? Thật sự chỉ cần vượt qua Núi tuyết là được sao? Còn quay về được không?”

Tiểu tử này là mười vạn câu hỏi vì sao hả.

Trần Thải Tinh liếc nhìn Cảnh Kiến, “Em nhìn chị có giống người kiên nhẫn không?”

“Chắc vậy?” Cảnh Kiến thăm dò nói.

Trần Thải Tinh mỉm cười, nhưng mà lại nói thêm một câu, “Trong trò chơi chết rồi, thì hiện thực em cũng sẽ chết.”

Nghe xong một câu nói này, Cảnh Kiến ngây ngẩn cả người, thu hồi lòng hiếu kỳ học hỏi, thành thật đi theo đoàn người, lòng tốt lúc đầu liền tạm thời thu hồi lại, muốn giúp người làm niềm vui thì trước tiên phải giữ được mạng của mình đã.

Đi lại không biết bao lâu, gió tuyết ngừng, dễ đi hơn một ít, bốn phía đều trắng xóa, tuyết đọng bao trùm con đường từng đi, quay đầu lại nhìn, căn bản không nhận ra đây là nơi nào.

Trong đó có một người chơi không chịu nổi, mở miệng dò hỏi: “Nguyên tiên sinh, khi nào chúng ta có thể nghỉ ngơi ăn cơm?”

“Đúng vậy, đúng vậy, thật đói.”

“Không còn sức để đi tiếp nữa.”

Nguyên tiên sinh đi phía trước dừng lại, nhìn đoàn người, ánh mắt dừng lại ở một người, làm động tác tạm dừng, nói: “Nghỉ ngơi hai mươi phút.”

Mọi người vội vàng tìm địa phương ngồi xuống, có newbie lên tiếng hỏi: “Vậy đồ ăn đâu?”, “Đúng vậy, bữa trưa đâu?”

“Các người coi tôi là người cung cấp bữa trưa sao?” Nguyên tiên sinh lạnh như băng hỏi ngược lại.

Người hỏi chuyện liền rụt cổ lại, nghe ra được giọng điệu châm chọc, nghĩ thầm hắn có phải là người hay không cũng cũng khó mà xác định, đương nhiên sẽ không cung cấp bữa trưa cho bọn họ. Cũng may ở trong balo có lương khô, có thể ăn tạm. Cảnh Kiến ngồi gặm lương khô bên cạnh Trần Thải Tinh, nhỏ giọng nói: “Chị Nguyên, chị và Nguyên tiên sinh thật giống nhau, cả cách nói chuyện cũng giống, không biết còn tưởng rằng hai người là chị em.”

“Chị nhìn già như thế sao?” Trần Thải Tinh trừng mắt nhìn sang.

Cảnh Kiến: “Không không không.”

Nhìn chị Nguyên thu hồi ánh mắt, Cảnh Kiến thở phào nhẹ nhõm tiếp tục gặm lương khô, liền nghe cách đó không xa có người lạnh lùng sâu kín hỏi: “Tại sao là chị em mà không phải vợ chồng?”

Cảnh Kiến nhìn thấy người hỏi, lương khô sặc bay ra ngoài, Trần Thải Tinh ghét bỏ phủi tay, đứng ra xa.

“Nguyên, Nguyên, Nguyên tiên sinh?” Cảnh Kiến lắp bắp.

Nguyên tiên sinh ánh mắt lạnh như băng nhìn Cảnh Kiến, Cảnh Kiến phản ứng lại, tội nghiệp giải thích: “Vì, bởi vì anh cùng chị Nguyên đều họ Nguyên, cho nên mới là ……..” chị em.

“A.” Nguyên tiên sinh hừ lạnh, âm thanh tao nhã cũng không che giấu được mùi vị trào phúng trong đó, “Đã từng nghe lấy chồng theo họ chồng chưa?”

Cảnh Kiến: Lương khô trong tay bị doạ rơi mất.

Theo, theo họ chồng?

Trần Thải Tinh nổi trận lôi đình, nộ khí đằng đằng, lập tức phát hỏa ——

“Tôi có thể theo họ Nguyên Tinh.” Nguyên tiên sinh thành thạo điêu luyện tiếp lời.

Trần Thải Tinh:…

Còn tạm nghe được.

Cậu liếc nhìn đoàn người nghe trộm mỗi người đang lộ ra ánh mắt phức tạp, nhoẻn miệng cười nói: “Chưa từng thấy Mary Sue thai phụ sao, đi đến đâu đều được tỏ tình, lớn lên xinh đẹp đâu phải lỗi của tôi? Tôi cũng rất bất đắc dĩ.”

Mọi người chơi:… Không nhìn ra trên mặt cô có chút bất đắc dĩ nào cả.

Trần Thải Tinh hai ba miếng liền ăn xong lương khô nhạt nhẽo vô vị, chú ý tới có người chơi vẫn luôn đánh giá cậu. Vừa rồi cậu nói những lời đó, nhìn qua một vòng người chơi, không phát hiện trên mặt ai đáng nghi, bây giờ nhìn lại một chút, giống như cậu là người đáng nghi nhất.

Được NPC theo đuổi, sẽ được đãi ngộ đặc biệt gì.

Sau hai mươi phút nghỉ ngơi, Nguyên tiên sinh đứng lên nói: “Tiếp tục.” Nhưng mà thái độ lần này của hắn có vẻ khá tốt.

Mọi người chậm rì rì đứng dậy, nhưng mà nhóm oldbie biết tốt xấu đều không muốn nhúc nhích. Quá mệt mỏi, ngẩng đầu chỉ thấy Núi tuyết cao vút không thấy đỉnh, giống như không có khả năng hoàn thành mục tiêu, đồ ăn thì lạnh lẽo cứng rắn, nước cũng lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể từng chút trôi đi, tra tấn tinh thần và thân thể, biết là phải đi, nhưng vẫn muốn nghỉ ngơi nhiều thêm.

Trần Thải Tinh đứng lên, từ trong balo lấy ra kẹo chocolate, ăn từng viên một.

Lượng đường cao làm tâm tình của cậu tốt lên, nhìn bóng lưng kiên cường phía trước cũng thuận mắt một hơn. Trần Thải Tinh tất nhiên sẽ không thừa nhận cậu thèm đại cơ ngực của người ta, thực ra cậu —— lại nghĩ đến Nguyên Cửu Vạn nói cậu mất trí nhớ, yêu thầm người ta điên cuồng, yêu đến muốn sống muốn chết.

Bây giờ Trần Thải Tinh đã hơi tin một chút, nếu ban đầu cậu nhìn thấy khuôn mặt này của Nguyên Cửu Vạn, không chừng sẽ thật sự dính lấy người ta, dù sao trong trò chơi có làm gì, thì cũng không ai nhận ra cậu. Một nam nhân độc thân từ trong bụng mẹ tới lớn sẽ nhiệt tình như vậy!

Trần Thải Tinh ‘rắc rắc rắc’ ăn kẹo chocolate, kẹo chocolate vỏ cứng, đủ các loại mùi vị trái cây, vỏ kèo màu sắc rực rỡ ném dọc đường. Có người chơi ở phía sau nói: “Cô có ý thức công cộng không vậy, sao lại ném rác lung tung.”

“Không có.” Trần Thải Tinh ‘rắc rắc’ nhai kẹo, hàm hồ nói: “Anh có lòng thông cảm không vậy, còn bắt nạt một thai phụ như tôi.”

Người chơi tức giận không chịu được, đáp lại: “Mang thai thì ghê gớm lắm sao.”

“Ghê gớm thế đấy, thì sao? Anh còn muốn đánh phụ nữ có thai?” Trần Thải Tinh mắng xong, đột nhiên quay đầu ‘anh anh anh’ khóc lóc kể lể lên, “Mọi người mau nhìn đi, người này thật hung dữ, còn muốn giữa ban ngày ban mặt đánh phụ nữ có thai, ông trời ơiiiii.”

Người chơi:…

Thật ra từ ban đầu tranh cãi ầm ĩ đã làm mọi người chơi chú ý, hiện tại muốn làm loạn, mọi người dồn dập tiến lên, khuyên bảo: “Được rồi, đại nam nhân như anh lại so đo cùng phụ nữ có thai cái gì.”, “Còn nữa, Nguyên tiên sinh giống như rất thích thai phụ này, anh đừng so đo làm gì.”, “Dù sao chỉ là thế giới trò chơi, vứt thì vứt, anh đừng để ý rác rưởi làm gì, ai biết còn giữ được mạng hay không.”

Cũng có người chơi nữ bênh vực Trần Thải Tinh, chính là cô gái Phương Tâm Di, nói: “Một đại nam nhân tính toán chi li, chị Nguyên ném rác trước cửa nhà anh sao? Quản nhiều như vậy, Núi tuyết của nhà anh hả!”

Em gái, em rất có tiềm lực ngạo kiều nha. Trần Thải Tinh nghĩ thầm, một bên lại âm thầm quan sát người chơi xung quanh, những người khác đều vây tới xem náo nhiệt, chỉ có một thân ảnh nhỏ gầy đứng ở bên ngoài cùng, nhưng vì mang kính bảo vệ mắt nêm không nhìn ra bộ dạng, cậu ghi nhớ.

” Chị Nguyên, đừng để ý đến hắn.” Cảnh Kiến nói.

Trần Thải Tinh gật gật đầu, lau đi nước mắt vô hình trên mặt, yếu ớt nói: “Chị biết, hắn chính là đố kị chị có đồ ăn vặt ăn. A, cho mọi người nếm thử.” Nói liền đưa kẹo cho Phương Tâm Di và Cảnh Kiến.

Hai người thật vui vẻ gọi chị Nguyên, bộ dạng tiểu đệ chân chó như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Leo Núi tuyết thì kẹo có lượng đường cao chính là bảo bối. Hai người ngậm kẹo, một trái một phải che chở Trần Thải Tinh. Trần Thải Tinh tỏ vẻ lười cùng đối phương so đo, rất hào phóng nói: “Thôi, con người của tôi tâm địa rộng rãi, không thích cùng người so đo.”

Người chơi nam tức giận đến muốn mắng người, kết quả bị ngăn cản.

Trận sóng gió này là Trần Thải Tinh cố ý thử, người chơi nam vừa rồi không phải. Xem ra có người chơi đang nghi ngờ cậu, manh mối tiến vào trò chơi không phải chỉ một người có, người chơi khác trong tay có manh mối là bình thường.

Khúc nhạc dạo ngắn trôi qua rất nhanh, mọi người tiếp tục lên đường, gió tuyết lại bắt đầu. Trần Thải Tinh ngậm kẹo, thỉnh thoảng để ý người chơi vóc dáng thấp bé trong đoàn người, đối phương vẫn luôn không nhanh không chậm đi ở chính giữa, cũng không đi cuối cùng cũng không đi đầu, trên đường cũng không cùng ai nói chuyện. Trần Thải Tinh không biết người nọ có phải quỷ hay không, nghĩ đến bùa gặp quỷ ở thế giới trước, liền lặng lẽ sử dụng.

Kết quả đối phương vẫn đi đường bình thường, trong đám người giống như không có gì khả nghi.

Trần Thải Tinh chậm lại bước chân, chú ý từng người chơi phía trước, sau đó phát hiện quỷ.

Không phải người chơi thấp bé kia, mà là một nam nhân khác, khi bước đi hơi nhón mũi chân, là đi trên không, đối phương giống như người thường, đang nói chuyện cùng một người chơi, hai người có vẻ rất quen thuộc, Trần Thải Tinh nghe thấy người chơi nam gọi quỷ là Vương ca.

Quỷ chính là Vương ca.

Vừa nãy ngã xuống đã chết rồi sao?

Trần Thải Tinh suy tư, nghe đến Cảnh Kiến đang tìm hắn, nói: “…Chị Nguyên, sao chị lại đi phía sau, làm em sợ muốn chết, có phải chị mệt mỏi rồi? Có cần em cõng không.”

“Không cần.” Trần Thải Tinh nhìn Cảnh Kiến.

Đối phương cười sang sảng, thoạt nhìn cùng người không khác biệt gì. Mà Trần Thải Tinh nhớ tới cố sự Ai mà quỷ núi tuyết, đối với tất cả người chơi ai cũng không tin.

Đương nhiên ngoại trừ thân ảnh màu đen phía trước.

Ai có thể nghĩ tới NPC không giống người lại làm cho cậu tin tưởng nhất.

Núi tuyết trời tối rất nhanh, gió tuyết hỗn loạn, tối đen.

“Mọi người có nghe thấy gì không? Vù vù như có quỷ đang gọi.” Có người chơi xoa xoa cánh tay nói.

“Cái quỷ gì, chớ nói nhảm, là tiếng gió.”

Trần Thải Tinh nhìn một vòng, biết đây là quỷ, căn bản không phải tiếng gió. Chung quanh bốn phía bị đêm đen chậm rãi nuốt chửng, từng cái từng cái bóng màu đen trôi nổi đang kêu gào, lập loè ánh mắt giả dối tham lam nhìn chằm chằm đoàn người, trong đó có một người chơi nữ sắc mặt biến đổi, nói: “Đi nhanh lên, trời sắp tối rồi.”

Người này giống như cũng có thể nhìn thấy. Trần Thải Tinh nhớ kỹ đối phương.

“Nguyên tiên sinh, sắp tới nơi nghỉ ngơi chưa?” Người chơi nữ kia vội hỏi.

“Trời tối rồi.” Nguyên tiên sinh như là bây giờ mới phát hiện nhìn về phía trước, giải quyết việc chung nói: “Với tốc độ của các người, còn một giờ nữa.”

Người chơi nữ sắc mặt đột biến, “Làm phiền Nguyên tiên sinh dẫn đường. Chúng ta nhanh lên.”

“Vội vã như vậy làm cái gì?”

“Đúng vậy, mệt mỏi quá, tôi không muốn đi.”

“Có thể nghỉ một chút không? Chỉ năm phút thôi.”

Các người chơi dồn dập nói chuyện, Trần Thải Tinh chú ý tới người chơi thấp bé kia đang cùng Vương ca đứng chung một chỗ, không khỏi nhíu mày lại.

“Đều chớ ồn ào, trời tối sẽ có người chết, đi nhanh lên.” Vương ca đứng ra lớn tiếng hô. Có đồng bạn của hắn chống đỡ, vì thế những người chơi vừa kêu khổ kêu mệt đều ngậm miệng, mọi người tăng nhanh tốc độ bắt đầu gấp rút lên đường, bên tai liên tục gào thét tiếng quỷ khóc sói tru.

Quỷ ảnh vẫn đi theo phía sau bọn họ, như là chưa đủ điều kiện, nên chưa xuống tay hại người.

Mọi người tăng nhanh tốc độ, rất nhanh liền nhìn thấy một căn nhà nhà gỗ nhỏ, nhà gỗ sáng lên ánh đèn màu vàng ấm áp, giữa đất trời ngập tràn băng tuyết không khác nào thiên đường.

“Có nhà ở có nhà ở.”

“Chúng ta đến nơi rồi.”

Nguyên tiên sinh tiến lên đầu tiên, đẩy cửa nhà gỗ ra, hướng về phía Trần Thải Tinh đứng đầu làm động tác thân sĩ khom lưng, “Vị nữ sĩ xinh đẹp, mời vào.”

“Tiếp tục giữ vững.” Trần Thải Tinh bình thản tiếp nhận phục vụ, dẫn đầu đi vào nhà gỗ.

Những người chơi khác đang chờ được Nguyên tiên sinh mời vào, còn tưởng rằng đây là một phần nhiệm vụ, kết quả chỉ thấy Nguyên tiên sinh trực tiếp tiến vào, còn sợ gió lạnh thổi tiến vào nhà, ‘ầm’ một tiếng khép lại cửa gỗ, đem hết thảy người chơi mặc kệ ở ngoài cửa.

“Còn chờ tôi mời?” Bên trong truyền đến âm thanh ghét bỏ.

Các người chơi:??? Chẳng lẽ không phải?

Không có khuôn mặt xinh đẹp như thai phụ các người chơi chỉ có thể mặt mày xám xịt tự mình động thủ đẩy cửa ra, trong phòng thật ấm áp, trần nhà treo đèn, cắm vào hơn mười cây nến, chiếu sáng cả phòng có thể thấy rõ ràng, trong phòng trang trí đơn giản, ở giữa có một cái nồi, bên trong nấu đồ ăn, tản ra mùi thơm đồ ăn, trên bàn gỗ bên cạnh để bát đũa, còn có cơm và bánh bao nóng hổi.

Các người chơi nuốt một ngụm nước bọt, nhóm newbie nhìn nhóm oldbie, nhóm oldbie lại không dám động.

Trần Thải Tinh ngồi trên ghế tựa bàn ăn, nhìn từng người chơi một tiến vào, mãi đến tận người cuối cùng đóng cửa lại, ánh mắt hơi trầm xuống.

“Người đến đông đủ?”

Tất cả mọi người đều bị đói, nghe được thai phụ nói, thuận miệng trả lời: “Chưa đủ thì sao?” Buổi chiều cùng Trần Thải Tinh cãi nhau người chơi nam trào phúng nói: “Bên ngoài đen như mực, không tiến vào, chẳng lẽ ở lại bên ngoài gác đêm?”

Trần Thải Tinh lành lạnh nói: “Không chừng có người đạo đức mạnh mẽ muốn giúp mọi người gác đêm.” Không muốn tiếp tục tranh chấp cậu hỏi: “Đói bụng, có thể ăn chưa?”

“Có thể rồi, nữ sĩ xinh đẹp.” Nguyên tiên sinh thân sĩ nói: “Cần tôi giúp em lấy cơm không?”

Trần Thải Tinh nhìn về phía Nguyên tiên sinh, nói: “Tôi không muốn nghe được mấy chữ ‘nữ sĩ xinh đẹp’ này một lần nào nữa —— “

“Tinh Tinh thân ái.” Nguyên tiên sinh như la bàn đổi hướng, tự tay đặt một cốc nước nóng trước mặt Trần Thải Tinh, cầm thìa đưa tới.

Mọi người chơi tận mắt nhìn người luôn miệng nói không thích người khác đụng vào hắn —– NPC Nguyên tiên sinh, trong lúc đưa thìa, có nghi án ăn đậu hủ đụng vào mu bàn tay của thai phụ. Thai phụ còn ghét bỏ trừng mắt nhìn Nguyên tiên sinh.

Phương Tâm Di: Cô cần phải đi kiểm tra mắt.

Các người chơi không dám động, tận mắt nhìn thai phụ ung dung thong thả uống canh, đồng loạt nhìn về phía Nguyên tiên sinh.

Nguyên tiên sinh ánh mắt lạnh lùng nhìn lại, tất cả mọi người đều nhìn ra bên trong lãnh ý cùng trào phúng, không phiền ngài động thủ, tự chúng ta làm.

Ai làm bảo bọn họ không phải thai phụ, ai làm bảo bọn họ mặt mũi không dễ nhìn, bọn họ không xứng được Nguyên tiên sinh lấy cơm!

Mọi người uống canh nóng, sau một ngày mệt mỏi, đều không để ý tới tướng ăn, ‘sùm sụp’ ăn uống, màn thầu, cơm trắng, canh thịt mỗi người ăn ba chén lớn. Cảnh Kiến chỉ sợ không đủ, kết quả canh thịt trong nồi trong nồi vẫn luôn tràn đầy, mọi người cơm nước xong tất cả đều no căng, ngồi ở trên ghế như đầy máu sống lại, mới có tâm tư đánh giá gian nhà này.

Nhà gỗ không được tính là lớn, giữa nhà có lò sưởi, hai bên là ván giường gỗ là nơi để ngủ.

Giường lớn mọi người nằm chung, chăn đệm lộ ra dáng vẻ cũ kĩ.

Chỉ mình Nguyên tiên sinh nằm trên một chiếc ghế đơn trải thảm đặc biệt dày, ghế tựa cũng khá rộng, có thể ngủ hai người, thế nhưng không ai dám đánh chủ ý với Nguyên tiên sinh.

“Nếu mọi người ăn xong, như vậy có thể đến nhiệm vụ tiếp theo.” Nguyên tiên sinh âm thanh không chút phập phồng tuyên bố nhiệm vụ, làm người chơi có cảm giác không thích công việc này, như là một quy trình máy móc lạnh lẽo.

Nhóm oldbie trong lòng rùng mình, bắt đầu đề phòng.

“Chuyện về quỷ trước khi ngủ, mỗi người kể một câu truyện.” Nguyên tiên sinh ngồi ở trên ghế, lạnh nhạt nói, “Đừng lãng phí thời gian, bắt đầu đi.”

Theo lời Nguyên tiên sinh nói ra, ngọn nến trong phòng vụt tắt. Toàn bộ nhà gỗ chỉ có lò sưởi bùng bùng bốc cháy, nồi canh thịt đang bốc khói đột nhiên nguội lạnh, các người chơi vây quanh lò sưởi một bên ngồi trên mặt đất, dưới ánh lửa chiếu xuống, khuôn mặt như đang biến dạng.

“Tinh Tinh thân ái, em có thể ngồi ở chỗ này kể chuyện.” Nguyên tiên sinh từ ghế nằm đứng lên, nói: “Mời.”

Những người chơi khác lộ ra ánh mắt hâm mộ, chỉ thấy thai phụ thật sự ngồi xuống, còn ngạo kiều nói: “Tâm ý của anh, làm tôi rất khó từ chối? Nhưng mà mọi người yên tâm, tôi tuy có chút ‘trà xanh’, ăn của hắn dùng đồ của hắn, nhưng tôi sẽ không lấy bản thân để trả nợ.”

Các người chơi:… Cô nói trước mặt NPC như vậy không sợ bị đánh sao?

Lại nhìn sắc mặt của NPC, quả nhiên càng thêm lạnh lẽo. Cũng không biết người nào sẽ gặp xui xẻo.

Trần Thải Tinh làm ‘trà xanh’ rõ rõ ràng ràng, nằm ở trên ghế nằm, nói: “Tôi kể trước. Ngày xưa có một nam nhân, phía dưới không có.”

“??? Sau đó thì sao? Đây là cố sự quỷ sao?” Có người không ưa thai phụ liền lên tiếng kháng nghị.

Trần Thải Tinh kinh ngạc: “Phía dưới cũng không có chưa đủ kinh dị hả? Vậy được nha, ngày trước có một tra nam quỷ, hắn lừa người, cuối cùng phía dưới không có. Xong.”

“Qua. Người tiếp theo.” Nguyên tiên sinh cắt lời người chơi muốn kháng nghị, người này có phải còn muốn nhìn phía dưới của hắn không có mấy lần?

Những người chơi khác không thể làm gì đành phải tủi thân chấp nhận, nghĩ thầm đây được tính là cố sự quỷ khủng bố gì chứ. Nhưng cũng có người chơi nhanh chóng tỉnh ngộ, trong hoàn cảnh này cần gì tự hù dọa mình, đều học Trần Thải Tinh kể đơn giản như vậy, dù sao chỉ cần vai chính là quỷ là được.

Mọi người nhanh chóng kể một loạt chuyện kinh dị, cũng không bị Nguyên tiên sinh nói gì, dồn dập thở phào nhẹ nhõm, rốt cục có thể đi ngủ.

Kể chuyện xong, ngọn nến một lần nữa sáng lên.

Ấm nước đang treo cũng vang lên tiếng ô ô, nước đã sôi.

Nguyên tiên sinh nói: “Tinh Tinh, em có thể tắm, rửa mặt cùng ngâm chân. Tôi đây vì em mà nấu nước đấy.”

“Ờm, vậy cảm ơn anh.” Trần Thải Tinh mỉm cười, dù sao cũng không thể lãng phí thiết lập ‘trà xanh’ của cậu.

Chậu gỗ pha tốt nước ấm, Trần Thải Tinh bắt đầu rửa mặt, thêm nước nóng, thoát giày ngâm chân, người chơi khác chỉ có thể ngồi ở giường to cứng rắn, ước ao đố kị nhìn về phía thai phụ. Thai phụ rốt cuộc làm sao làm được, dĩ nhiên được NPC cho đãi ngộ đặc biệt, còn theo đuổi, đây là trò chơi thần quái chứ không phải là trò chơi ngôn tình!

Hai oldbie ánh mắt sâu xa, nhớ đến nội dung manh mối.

Rốt cuộc ai là quỷ?

Có lẽ đã có người phát hiện, bây giờ ở bên trong phòng thiếu một người chơi chỉ còn mười lăm người. Trần Thải Tinh ngẩng đầu nhìn các cây nến đang treo, có một cây đã tắt.

Đêm nay sẽ chết một người, cậu đoán được là Vương ca, nhưng không biết điều kiện tử vong là gì.