Editor: Maris

Mẹ Trần bên môi còn treo nụ nười tươi vui vẻ mở cửa, nói: “Hoan nghênh hoan nghênh …” ánh mắt rơi xuống trên người một lớn một nhỏ ngoài cửa, cười hỏi: “Bạn gái con đâu?”

“Mẹ, người mà con nói sẽ dẫn về là Tiểu Cửu.” Trần Thải Tinh giải thích.

Nguyên Cửu Vạn vẫy vẫy bàn tay nhỏ, vui vẻ ngoan ngoãn gọi: “Dì mạnh khỏe ạ.”

Nụ cười của mẹ Trần dần dần biến mất, ánh mắt trước tiên đảo qua đứa con trai của mình, sau đó liền rơi vào cơ thể nhỏ bé bên cạnh.

“Gọi là Tiểu Cửu à? Bao lớn rồi?”

“Chín tuổi ạ.”

Mẹ Trần bấm ngón tay tính toán, nhất thời khiếp sợ nhìn về phía con trai, khiếp sợ nói: “Con, con mới lên cấp hai đã trúng số hả? Mẹ nhớ ra rồi, lúc ba con vừa mới qua đời, cả đêm con không trở về nhà còn nói là ở quán Internet, kỳ thực là con … “

“Mẹ mẹ.” Trần Thải Tinh đánh gãy suy nghĩ não bổ của mẹ cậu, cậu nào có tài đến mức mà mười bốn tuổi mà có thể có con, nhưng ai bảo cậu không có hứng thú đối với chuyện yêu đương, không kể đến khi cha cậu mất cậu còn đang trong thời kì nổi loạn nữa cơ. “Mẹ, người hiểu lầm rồi, Tiểu Cửu là em trai con.”

Trần mẫu: “Mẹ không nhớ là có sinh em trai cho con.”

Trần Thải Tinh:…

Khuôn mặt phúng phính của Nguyên Cửu Vạn hiện lên vẻ thấp thỏm.

Mẹ Trần lúc này đã biết mình đã uổng công vui vẻ rồi, đối với con trai còn có thể mặt nặng mày nhẹ, nhưng mà bạn nhỏ bên cạnh lại chả gây nên lỗi lầm gì. Đặc biệt là đứa nhỏ này nhìn ngoan ngoãn đáng yêu hệt như búp bê vậy, nhanh chóng vui vẻ cất lời mời vào nhà, vừa nói: “Đi đường có lạnh không? Có đói bụng hay không? Bà nội ở đây có kẹo nè, đến đây đều cho Tiểu Cửu hết.”

Trần Thải Tinh ở phía sau:… hình như bối phận có gì đó sai sai.

“Mẹ, Tiểu Cửu gọi con là anh, mẹ để Tiểu Cửu gọi là bà, thế con phải gọi mẹ là gì? Dì á.”

“Đừng có đùa, mẹ còn chưa tính sổ với con đó.” Mẹ Trần trừng mắt nhìn đứa con của mình, đem kẹo nhét vào trên tay Tiểu Cửu, vừa nói: “Không khiến con phải bận tâm, hầy, mẹ còn không biết khi nào mới được lên làm bà nội đây.”

Kia phỏng chừng muốn làm khó người cả đời rồi. Trần Thải Tinh nghĩ thầm. cậu đi nơi nào mà tìm cháu trai cho mẹ cậu cơ chứ.

Có vài người họ hàng đến nhà cậu chơi, là chỗ chị em với mẹ Trần, đã lâu không gặp Trần Thải Tinh, liền lập tức nhiệt tình trò chuyện, Trần Thải Tinh tiếp chuyện từng người vô cùng chu đáo, sau mới tìm cách thoát thân, trở về phòng còn nghe được dì cả và dì nhỏ cùng mẹ cậu nói: “Em đừng vội, chị ở đây có biết một cô nương cực kì tốt để chúng ta giới thiệu thử xem sao.”, “Đúng, dù sao Tinh cũng đã trở lại, sắp xếp thế cũng được.”

Trần Thải Tinh:…

Xem ra cậu không thể ở lâu rồi.

Không bao lâu bên ngoài phòng khách có tiếng nói chuyện, mẹ Trần kêu: “Đừng ở mãi trong phòng như thế, Thành Thành cùng chú Chu của con đã trở lại rồi này, chúng ta có thể ăn cơm rồi.”

Hóa ra Chu Thành và cha của hắn mới vừa xuống lầu đi mua thức ăn. Trần Thải Tinh đi ra chào hỏi, cậu so với Chu Thành nhỏ hơn gần hai tuổi, kêu Chu Thành là anh, kỳ thực cậu không muốn gọi như thế, nhưng cậu không muốn khiến cho mẹ của cậu phải khó xử.

Chu Thành này nhìn qua trông có vẻ ngoan ngoãn biết điều, là dạng tinh anh xã hội, lúc cha mẹ hai bên kết hôn thì ngấm ngầm đề phòng, cứ như là mẹ con cậu muốn lừa tiền lừa tình cha con họ vậy. Sau đó thì đỡ hơn, nhưng vẫn là cái kiểu kiêu ngạo ăn sâu vào máu, lúc nào cũng muốn ra vẻ anh lớn bày vẽ cậu này nọ, Trần Thải Tinh thấy phiền khi cứ bị coi là em trai nhỏ tuổi cần người lớn dạy bảo, trốn tránh ra mặt.

“Nghe dì nói là Tiểu Tinh trở về à. Vị này chính là?” Chu Thành nhìn về phía Nguyên Cửu Vạn bên cạnh Trần Thải Tinh.

Trần Thải Tinh xoa nhẹ tóc Tiểu Cửu, “Em trai em.”

Nguyên Cửu Vạn ngoan ngoãn chào hỏi mọi người, nhưng rõ ràng là trong lòng không tình nguyện chút nào, chỉ có Trần Thải Tinh nhìn ra được ánh mắt miễn cưỡng của nhóc.

“Công việc của em bây giờ thế nào? Anh biết một công ty lớn ở chỗ kia, Tiền lương và lợi ích tốt hơn công ty cũ của em, anh có thể giới thiệu cho em nếu em muốn.” Chu Thành quan tâm nói.

Dì cả dì nhỏ bên cạnh nói: “Anh em các con nên giúp đỡ lẫn nhau.”, “Ôi chao, Thành Thành thật có lòng. A Tinh à, thành phố lớn rất tốt, có Thành Thành hỗ trợ con rất nhanh sẽ có chỗ đứng…”

Trần Thải Tinh mỉm cười: “Không cần, con vừa từ chức một thời gian trước.”

“Từ chức?” Chu Thành nhíu mày, “Công ty đối với em không tốt sao? Nếu họ bắt nạt em, anh có thể giúp em viện trợ pháp lí.”

“Đừng, là do em chủ động.” Trần Thải Tinh từ chối lòng tốt của Chu Thành, nói: “Em muốn nghỉ ngơi một chút, không muốn tìm việc lúc này.”

Mẹ Trần cũng lo lắng, sao đang êm đẹp tự dưng đùng một phát mà từ chức, nếu cậu không làm việc thì tiền trả góp mua nhà phải làm sao bây giờ? Nhưng lại không hỏi gì nhiều, thức thời nói: “A Thành mặc kệ nó đi, chúng ta ăn cơm, nó lớn như vậy rồi cũng không chết đói được.”

Chu Thành liếc nhìn Trần Thải Tinh, cuối cùng nói: “Vậy nếu em có cần gì phải nói cho tanh, đều là người một nhà cả.”

Dùng bữa ở phòng ăn dưới lầu, mẹ Trần cùng người chị em nói chuyện phiếm, cơm xong thì tiễn người ta ra về. Người một nhà trở về, cha Chu pha trà và cắt trái cây và đặt chúng lên bàn, rất thức thời nói: “Thành Thành, con giúp cha xem đồ này xem, mắt cha không tốt.”

Thế là Chu Thành bị gọi đi.

Phòng khách chỉ còn mẹ Trần cùng Trần Thải Tinh và Nguyên Cửu Vạn.

“Qua hết năm thì con đã hai mươi bảy … “

“Mẹ, sinh nhật hai mươi bốn của con vừa mới qua, tính tuổi mụ thì hai mươi lăm tuổi.” Cái gì mà hai mươi bảy.

Mẹ Trần bực mình, thẹn quá hóa giận bắt đầu nói mát: “Được được được con còn trẻ con lợii hại, không có việc làm cũng không thiếu tiền trả góp mua nhà, tuổi đã cao mà đến một người bạn gái cũng không có…”

Cuối cùng liếc nhìn Nguyên Cửu Vạn, nhỏ nhẹ nói: “Vì Tiểu Cửu ở đây nên mẹ cho con chút mặt mũi. Khách sạn đã đặt rồi, con cứ ra đó mà ở, dì cả của con có hẹn cho con vài cô gái đấy, ngày mai bắt đầu đi xem mắt người ta đó.”

“Mẹ!” Trần Thải Tinh muốn nói ra sự thật ngay tại chỗ, nhưng lý trí ngăn cậu lại.”Con đến thăm mẹ, thấy mẹ vẫn còn lanh lợi, người cũng trẻ đẹp hẳn ra, không có chuyện gì nữa thì con trở về thành phố X đây.”

Trần mẫu giận dữ, dọa dẫm nói: “Nếu con dám chạy, chúng ta sẽ không còn là mẹ con gì nữa hết.”

“…”

Cuối cùng khi cậu rời khỏi nhà thì trời cũng đã tối rồi. Nghe nói Trần Thải Tinh muốn đi ở khách sạn, Chu Thành còn nói: “Ở nhà tốt hơn.”

“Không được, ở không nổi em mang Tiểu Cửu ở khách sạn, phòng cũng đã đặt rồi.” Trần Thải Tinh nắm tay Tiểu Cửu bỏ chạy.

Ở đây một hồi cậu sẽ bị càm ràm tới chết mất, nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, cậu bỗng thấy có gì đó kì kì, Chu Thành năm nay cũng hai mươi bảy hai mươi tám rồi, cũng là một người độc thân, dựa vào cái gì chỉ hối thúc cậu mà không hối thúc Chu Thành?

Khách sạn mẹ cậu đặt quả nhiên rất tốt, là phòng suite tiêu chuẩn năm sao, đặt gấp ngay trong dịp Tết, một đêm cũng phải hơn 800 đồng. Có thể thấy được mẹ Trần vì con dâu tương lai mà chi tiền không tiếc tay, nhưng tiền này lại đưa hết cho Nguyên Cửu Vạn.

“Anh ơi, anh thật sự muốn đi xem mắt sao?” Nguyên Cửu Vạn ngâm mình tắm trong bồn tắm, đầu tóc ướt nhẹp đầy xà phòng, hai gò má trắng trắng lộ ra vẻ hồng hồng, trông rất đáng yêu.

Trần Thải Tinh vốn định chạy trốn, kết quả thấy được Tiểu Cửu lắp bắp tha thiết mong chờ, nghĩ tới cái trò chơi kia, giả vờ giả vịt do dự một chút nói: “Hay là đi một chuyến thử xem, dì cả và dì nhỏ đều đã hẹn người ta cả rồi, anh cho con gái người ta leo cây cũng không tốt tí nào cả.”

“A!” Nguyên Cửu Vạn ào ào ào từ bồn tắm đứng lên, “Anh đừng đi có được hay không?”

Trần Thải Tinh thừa nước đục thả câu, “Chuyện tình cảm của người lớn, trẻ em không hiểu đâu. Tắm sớm rồi đi ngủ sớm đi.”

Nhóc con Nguyên Cửu Vạn lộ ra vẻ mặt đầy tủi thân.

Sáng sớm hôm sau, mẹ Trần gọi điện thoại tới hối thúc, nói: “Chắc cỡ buổi trưa, ở ngay khách sạn mà con ở, nhớ mặc quần áo nhìn trang trọng một chút, đùng có tùy tiện quá, mẹ nhờ Thành thành đưa quần áo trước kia cho con, nó có âu phục.”

Chu Thành so với cậu thấp hơn hai cm, khoảng 1m77, nhưng thân hình hai người gầy gầy không khác lắm, quần áo có thể mặc được.

“Mẹ, không cần quá khoa trương như vậy đâu.”

“Khoa trương cái gì, dì cả con nói cô gái lần này là sinh viên đại học loại top, trông rất xinh đẹp và có trình độ học vấn cao. Nhưng người trong nhà lại không biết phấn đấu, cha cô bé là kẻ đam mê cờ bạc, nếu không thì con người ta tốt như thế, nào tới phiên con.”

Kia quả thật đúng là cảm ơn mẹ đã coi trọng con.

Trần Thải Tinh liếc nhìn cử động khi ngủ của Tiểu Cửu ở trên giường, đổi giọng nói: “Được thôi, con biết rồi.”

Không bao lâu chuông cửa vang lên, Chu Thành mang theo quần áo tới.

Trần Thải Tinh nhìn sơ qua, là hàng hiệu, khuy măng sét, cravat, không thiếu thứ gì.

“Không cần khoa trương như vậy chứ, anh chắc đặt nhiều kì vọng vào việc xem mắt của em lắm ha.”

Chu Thành liếc nhìn Trần Thải Tinh, nói: “Dì chọn đó, cậu thử xem có vừa người không, anh đã giặt sạch rồi.”

“Đồ này chắc mặc đi đàm phán với khách hàng thì được, không giống phong cách của em chút nào, khoa trương quá.” Bản chất Trần Thải Tinh có chút trạch, nhưng nhớ tới Tiểu Cửu, vẫn là cầm quần áo đi mặc thử. Đi ra hỏi: “Thế nào?”

Ánh mắt Chu Thành tối đen nhất thời sáng lên, khen nói: “Rất dễ nhìn.”

Y phục được Trần Thải Tinh mặc trên người. Một đôi chân thon dài thẳng tắp, eo cùng thân hình nhỏ nhắn, rất đẹp trai. Trần Thải Tinh lại cảm thấy thật kỳ quái, năm mới mà cậu mặc thành như vậy, nhìn qua vô cùng già dặn, cởi áo khoác nói: “Áo vets cũng không cần lắm. Em chỉ cần một cái áo khoác đơn giản mặc kèm với áo sơ mi và quần là được rồi.”

“Nghe theo em.” Chu Thành đáp lời, không biết phải nói gì thêm.

Rất nhanh đã đến trưa, Trần Thải Tinh cố ý đem Tiểu Cửu giao cho Chu Thành, nói với Tiểu Cửu: “Em ngoan ngoãn ở cùng anh Chu một hồi, buổi chiều anh sẽ trở lại.”

“Buổi chiều, lâu như vậy sao?” Nguyên Cửu Vạn phồng má không vui.

Trần Thải Tinh thuận miệng nói: “Muốn là trò chuyện vui vẻ thì phải lâu một chút.”

Còn muốn trò chuyện vui vẻ?!

Phòng ăn ở tại lầu hai, cô gái mà dì cả giới thiệu đã đến, cao khoảng 1 mét sáu mươi, trang điểm rất thục nữ, tóc dài xõa vai nhìn qua vô cùng thanh tú, xinh đẹp. Có điều không đẹp như khi cậu giả gái. Trần Thải Tinh có chút tự luyến nghĩ. Cậu quét mắt vài vòng, Tiểu Cửu không tới phòng ăn, không quản nữa, ngồi vào chỗ chào hỏi con gái nhà người ta.

Cách nói chuyện chứng tỏ cô gái này không hề tầm thường, người cũng rất lễ phép, ăn ngay nói thật kể về việc cha cô thích đánh bạc, nhưng cô không kiểm soát được, quản không nổi.

“… Anh yên tâm, em nghe dì Vương nó anh có mua nhà ở thành phố X? Em cũng không ngại đi nơi khác, thành phố X cũng rất tốt.”

Dì Vương chính là dì cả của Trần Thải Tinh. Mẹ Trần họ Vương.

“Lúc thường em thích xem đọc sách và xem phim, bình luận văn học và nghệ thuật, còn anh thì sao?”

Trần Thải Tinh: Tôi yêu thích nữ trang, giả trang thành phụ nữ có thai, xoa đầu Tiểu Cửu, ăn xiên que lẩu lướng.

Nhưng đây đều không thể nói.

Vì vậy cười nhe răng, nói: “Tôi thích xem trai đẹp.”

Em gái: “??!! A!”

“Xin lỗi, không muốn lừa dối cô.” Trần Thải Tinh rót chén trà cho em gái, chậm rãi nói trắng ra: “Người trong nhà không biết, tôi cũng là bị bức ép, cô học vấn tốt như vậy, kỳ thực có thể thi đến nơi khác học nghiên cứu sinh, không cần thiết phải đi lấy chồng làm chỗ dựa vào để trốn tránh, cầu người không bằng cầu mình, cô chỉ mới hai mươi hai tuổi không cần phải vội vã kết hôn như vậy đâu.”

Em gái kia cúi đầu, viền mắt ửng đỏ, nói: “Tôi cũng là bị ép, tình trạng nhà tôi dì Vương cũng nói cho anh hết rồi đấy, kỳ thực trong nhà thiếu nợ rất nhiều tiền, thân thích đều nói thừa dịp tôi còn trẻ tìm ai đó mà kết hôn, tiền quà cưới có thể cứu vãn tình trạng trong nhà bây giờ, nếu không thì … “

“Bằng không thì cuộc sống của cô sẽ tốt hơn.” Trần Thải Tinh đưa khăn giấy cho cô gái, “Thân thích nói cô chỉ cần nghe qua, không cần để tâm làm gì, bọn họ sẽ không thay cô và sống cùng một người đàn ông xa lạ.”

Em gái nói cám ơn lau nước mắt, nghe nở nụ cười, nói: ” Thật ra, tôi đã không hối hận khi đồng ý gặp anh ngay lần đầu tiên, còn cảm thấy lần xem mắt này tôi còn kiếm được hời. Anh thật sự rất đẹp trai, y như minh tinh vậy, chính là đáng tiếc…”

Đáng tiếc lại là gay.

“Anh có bạn trai chưa?” Em gái đột nhiên tò mò.

Trần Thải Tinh lắc đầu, em gái nói: “Tôi không tin, anh đẹp trai như vậy, anh hẳn phải rất nổi tiếng trong hội bạn bè.”

Em gái em còn biết được rất nhiều thứ. Trần Thải Tinh tự luyến nói: ” Có lẽ tôi quá tốt, nên những người bình thường không dám đến gần.”

“Anh thật biết điều.” Em gái cười nói.

Nguyên Cửu Vạn đứng xem ở xa xa hai mắt đều đỏ hết cả rồi, Tinh Tinh thế mà cùng cô gái kia trò chuyện vui vẻ như vậy. Khuôn mặt nhỏ trầm xuống, cộp cộp chạy đến bên cạnh bàn ăn, giòn tan gọi: “Cha ơi!”

Trần Thải Tinh:???

Em gái:!!! Sau đó xem Trần Thải Tinh không khác gì một tên đê tiện.

“Cha ơi, con đói bụng.” Nguyên Cửu Vạn không tiết tháo lớn tiếng hét to, “Cha không cần con nữa rồi đúng không, đúng không.”

Em gái cuối cùng cũng không kịp bắt chước phim giờ vàng, hắt ly nước vào mặt Trần Thải Tinh. Là do cậu thông minh lanh trí, li nước trên bàn đều bị dời đi chỗ khác. Em gái thở phì phò cầm túi xách rời đi, nam nhân này lúc trước còn nói không muốn lừa dối cô, gay gì đó đều là giả, chính là nhìn không lọt cô, đến con trai đều có rồi! Thế mà còn đi xem mắt!

Trần Thải Tinh nhìn Tiểu Cửu.

“Cha? Hả? Muốn làm con trai anh đến thế à?”

Nguyên Cửu Vạn:…

“Vậy sau này chớ gọi anh nữa, anh nhận nuôi em sau đó gọi anh là bố luôn.” Trần Thải Tinh cười híp mắt nói.

Nguyên Cửu Vạn nhào tới ôm lấy đùi cậu, oa oa khóc thành tiếng.

Mọi người ở phòng ăn đều nhìn sang, Trần Thải Tinh da mặt dày cũng không coi là việc gì to tát, có điều vẫn mang Tiểu Cửu trở về phòng dạy dỗ. Vừa lúc đụng Chu Thành đi ra, khuôn mặt đầy lo lắng nhìn thấy Tiểu Cửu phía sau cậu liền thở phào nhẹ nhõm nói: “Thì ra là chạy ra ngoài, rõ ràng là ở trong phòng, đẩy cửa một cái người cũng chẳng thấy đâu làm tôi sợ muốn chết.”

“Không có chuyện gì, đi tìm tôi thôi, Tiểu Cửu mau xin lỗi anh đi.”

Nguyên Cửu Vạn ngoan ngoãn xin lỗi.

Chu Thành trong lòng buồn bực, tự hỏi nhóc này chạy ra ngoài lúc nào? Hắn ở phòng khách bên ngoài làm việc, đứa nhỏ nói muốn ngủ trưa, không hề bước ra khỏi phòng, chạy ra đây bằng đường nào vậy?

Trần Thải Tinh biết Nguyên Cửu Vạn chạy ra đây kiểu gì, là quỷ ấy mà, chạy ra ngoài mà không để người phát hiện chẳng phải là chuyện vô cùng đơn giản sao? Có điều cậu coi như không biết, nói với Chu Thành: “Có thể là không muốn làm phiền anh, buổi chiều tôi còn có hai cuộc hẹn xem mắt nữa.” Sau đó nhìn sang Tiểu Cửu đầy chăm chú: “Nếu em còn lần nữa chạy đến đây gọi anh là cha, tình cảm hai anh em chúng ta sẽ chấm dứt.”

Lời này chính là lời mẹ Trần đe dọa cậu ngày hôm qua.

Nguyên Cửu Vạn:…

Chu Thành muốn nói lại thôi, có điều vẫn gật đầu đồng ý.

Buổi chiều Trần Thải Tinh hẹn gặp một cô gái khác ở tiệm cà phê dưới khách sạn trò chuyện, cố ý kéo dài thời gian hết cả một buổi trưa. Khi trở về phòng khách sạn, Chu Thành còn đang làm việc xem văn kiện, vừa nhìn thấy cậu nói: “Abg trông ở đây, người bạn nhỏ của em ngồi ở trên ghế sa lon cả một buổi trưa, không đi ra ngoài quấy rối.”

Nguyên Cửu Vạn rũ đầu xuống, y như là bị ức hiếp, phờ phạc đáng thương vô cùng.

Trần Thải Tinh giả vờ không biết chuyện gì đã xảy ra ý vị sâu xa nói: “Không phải là anh cố ý muốn giáo huấn em, em xem em còn nhỏ như thế, cô đơn một người sẽ buồn chán lắm, anh đây tìm một đối tượng không phải là giúp em có một môi trường trưởng thành tốt hơn sao, giúp em có một gia đình đầy đủ còn gì.”

Cũng đến lúc phải chỉnh đốn lại Tiểu Cửu một chút. Có lẽ linh hồn của Tiểu Cửu đã thành niên, nhưng cậu thật sự đối xử với Tiểu Cửu như em trai.

“Em còn nhỏ sẽ không hiểu, anh một thân một mình có lúc cũng rất cô đơn.” Trần Thải Tinh xoa đầu Tiểu Cửu, như có như không nói: “Trẻ nhỏ thì nên có bạn nhỏ chơi cùng, anh cũng sẽ có người mình thích, một người cũng lớn như anh … “

“Không muốn.” Đầu Nguyên Cửu Vạn đâm vào trong lồng ngực của Trần Thải Tinh, khi ngẩng đầu lên thì viền mắt đã đỏ lên, cộp cộp rơi nước mắt, vô cùng đáng thương nói: “Em không muốn chơi với ai hết, anh cũng không cần phải tìm người yêu được không?”

Trần Thải Tinh mềm lòng trong một giây, nhưng liêm sĩ của cậu lại vô cùng ngoan cố, kiên định một đòn nói: “Anh yêu thích em, thế nhưng coi em là người thân là em trai mà yêu thích, cùng tình yêu khác nhau.”

Nguyên Cửu Vạn:… Nếu bây giờ không chỉnh đốn lại, thiệt sự là không xong rồi.

Chu Thành ở bên cạnh nghe mà đầu óc mơ hồ, liếc nhìn Nguyên Cửu Vạn, nghĩ thầm dục vọng chiếm hữu ngoan cường của đứa nhóc này có gì đó không đúng, nhưng hắn không nhiều lời, mà là nói: “Tiểu Tinh, bây giờ em có chút thời gian rảnh nào không, anh có vài chuyện muốn nói với em.”

“Cũng không bận việc gì, anh nói đi.” Trần Thải Tinh nói.

Chu Thành liếc nhìn Nguyên Cửu Vạn, nói: “Hôm nay coi như cho qua đi, ngày mai anh rủ em đi uống cà phê rồi an hem mình tâm sự sau vậy.”

Trần Thải Tinh cảm thấy được thái độ của Chu Thành có chút kỳ quái, nhưng ngẫm lại cũng không có chuyện gì, nói: “Được, ngày mai em mời anh uống, ngày hôm nay cám ơn anh giúp em trông đứa nhóc này.”

“Chuyện nhỏ, đều là người một nhà.” Chu Thành liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thu dọn văn kiện và máy vi tính, nói: “Anh về trước.”

Tiễn Chu Thành đi, Trần Thải Tinh phát hiện Tiểu Cửu quái quái, ánh mắt dường như vẫn luôn dính theo Chu Thành, liền nói: “Làm sao vậy?”

“Anh ơi, anh trai, anh trai kế của anh có phải cũng thích anh không?” Nguyên Cửu Vạn hừ hừ trả lời.

Trần Thải Tinh:???

“Từ khi nào anh thành nam chính mary sue vậy? Chẳng lẽ nam nữ khắp thiên hạ ai ai cũng thích anh hả?”

Là do em không hiểu. Nguyên Cửu Vạn không lên tiếng. Tinh Tinh tốt như vậy, ai cũng sẽ thích.

Đáng trách hắn chỉ là một học sinh tiểu học. Ngày mai phải đi nghe trộm mới được.

Căn cứ vào nội dung của cuộc nói chuyện ban chiều có vẻ tâm đầu ý hợp, không hề có chút lạnh nhạt nào thì có thể thấy Trần Thải Tinh vô cùng hợp tác trong mấy buổi xem mắt mà mẹ Trần đã sắp xếp. Mẹ Trần hay tin cứ như mở cờ trong bụng, cảm giác rằng có thể thuận lợi mà xem mắt, sau đó yêu đương, cuối cùng là kết hôn. Cứ thế, cuối năm bà sẽ có thể ôm cháu, vậy nên cũng không thúc ép Trần Thải Tinh nữa, cho cậu chút không gian để thở lấy hơi.

Nhưng cậu còn có cái hẹn với Chu Thành nữa.

Cố ý không mang Tiểu Cửu theo, Trần Thải Tinh đưa Tiểu Cửu đến chỗ của mẹ Trần, nói rằng có một cuộc hẹn vào buổi chiều. Mẹ Trần tưởng cậu có hẹn với cô gái đã xem mắt hôm qua, vô cùng vui vẻ nhận lời, xoa đầu Tiểu Cửu, còn nói thêm: “Tiểu Cửu thật sự là tiểu Phúc Tinh, nhờ có con ở bên mà nó mới bắt đầu ở chung được với trẻ con, trước đây lúc nào cũng bài xích với phản đối này nọ, hiện tại cũng đã chú ý hơn chút rồi.”

Nguyên Cửu Vạn nghĩ thầm có hắn rồi, baby cũng có luôn rồi, đã vậy còn là do Tinh đích thân sinh ra, bà còn muốn gì nữa!

Chu Thành không biết vì sao mà lại lựa một quán cà phê xa lắc. Lúc Trần Thải Tinh tới nơi,   trên bàn đã có sẵn một tách Americano, Chu Thành thì đang không ngừng nói chuyện với cái điện thoại trên tay. Nghe nội dung thì chỉ toàn liên quan đến công việc này nọ, chứng tỏ Chu Thành là một người khá là bận rộn. Trần Thải Tinh không uống được mấy thứ thức uống đắng chát như vậy, bèn kêu cho bản thân mình một ly latte. Thức uống được mang lên, Chu Thành cũng kết thúc cuộc gọi, mở miệng xin lỗi.

“Em không sao, có điều anh nhớ cẩn thận coi chừng tóc tai á nha.” Trần Thải Tinh sợ Chu Thành hói đầu. “Các anh làm luật sư đều vội như vậy à? Chú ý đừng thức đêm.”

Chu Thành:…

Tự nhiên cảm thấy trán mình lành lạnh.

“Chuyện gì?” Trần Thải Tinh bưng ly latte nhấp một hớp, quay lại chủ đề nghiêm túc.

Chu Thành nghĩ một hồi, nói: “Thực ra anh thích đàn ông.”

Trần Thải Tinh đang uống ly latte thiếu chút nữa phun ra, sặc nửa ngày, khụ khụ khụ nói: “Anh đừng nói với em là anh thích em đó nha.” Cái này là câu chuyện cẩu huyết kinh điển.

Chu Thành trưng ra vẻ mặt em bị điên hả, đi kèm theo ánh nhìn đầy sợ hãi, nói: “Nói cái gì đó. Không có. Hai chúng ta là anh em, tuy rằng không cùng huyết thống nhưng ở chung sổ hộ khẩu thì đã là người một nhà.”

Người này so ra có liêm sỉ hơn cả cậu. Nếu là cậu, có một người em trai đẹp trai như cậu còn là anh em không cùng huyết thống có thể cậu liền… à ừm.

“Vậy anh nói lời này có ý gì? Đột nhiên come out với em, cũng đừng có trách là do em nghĩ nhiều nhá.”

Chu Thành nói: “Thực ra lúc dì và ba kết hôn, anh cảm giác được em là người cùng giới, nhưng không xác định. Lúc đó dường như có chút gì đó đề phòng anh, vì vậy anh đã không hỏi quá nhiều. Bây giờ hai ta đã thân hơn, thân làm anh nên vẫn muốn nhắc nhở em một chút, nếu thật sự là yêu thích nam nhân, đừng có nghĩ tới việc lấy con gái người ta ra làm bình phong, làm như vậy không tốt tí nào.”

“…” Trần Thải Tinh nhìn bộ dạng anh cả lên lớp dạy dỗ em trai của Chu Thành, hầy, đừng có nghĩ em là người như vậy chứ, “Em nhìn giống tra nam như vậy à?”

Chu Thành thế mà im re.

Trần Thải Tinh: mèo méo meo???

“Ba và dì đều biết tính hướng của anh… “

Chẳng trách bên kia không thèm hối thúc dù Chu Thành đã hai mươi tám, mà đến thúc cậu! Trần Thải Tinh tức giận bất bình mới đầu năm đầu tháng mà đã muốn tẩn cho Chu Thành một trận.

“Anh có bạn trai rồi hả?” Lúc Trần Thải Tinh nói chuyện chua xót như ăn một sọt chanh. Hầy, cần phải cải tổ lại cái gia đình này một chút mới được. Người này cây ngay không sợ chết đứng mà come out, người trong nhà biết cũng không mở miệng quở trách, thế mà lại quay sang hối thúc cậu, ép cậu nhanh chóng kết hôn, thế là thế nào hả?

Cái nhà này đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, đoạn tử tuyệt tôn tới nơi rồi.

Chu Thành đối với đề tài này vẫn còn có chút ngại ngùng, lắc đầu nói: “Không có, quá bận rộn.”

“Vậy còn bạn tình?” Trần Thải Tinh nghiêm túc điều tra đời tư của anh kế, thực ra gen của Chu gia rất tốt, Chu Thành lớn lên trông rất tuấn tú, chỉ có điều tính cách có chút già dặn, cổ hủ như mấy ông già vậy.

Ai biết ngược lại Chu Thành còn cau mày khuyên cậu, “Em không nên đi sâu vào cái giới này, nó như cái vòng luẩn quẩn vậy, chướng khí mù mịt, loạn thất bất tao, quan hệ cá nhân cũng vô cùng xằng bậy.”

“Hừm, nói như vậy là xử nam lớn tuổi độc thân.” Trần Thải Tinh đột nhiên cảm thấy mình vẫn còn hạnh phúc chán, Chu Thành so với cậu lớn hơn hai tuổi!

Chu Thành:… Sắc mặt lúng túng.

“Được rồi không cần nói chuyện này nữa, anh ngày hôm nay chỉ muốn khuyên nhủ em.” Chu Thành cưỡng ép chuyển hướng đề tài, vấn đề này không cần phải phanh phui quá rõ rang như vậy đâu.

Trần Thải Tinh đắc ý nhấp một hớp latte, nói: “Được, đã biết. Ngày hôm qua em cũng là có nguyên nhân.” Cậu nhớ tới bản thân trong trò chơi bất cứ lúc nào cũng có thể bay màu, hơi mang theo mấy phần nghiêm túc nói: “Sau này mẹ em có thể còn muốn nhờ anh chăm sóc. Em biết rồi, sẽ không xằng bậy lừa gạt con gái người ta, anh yên tâm đi.”

“Đều là người một nhà, chăm sóc dì cũng là nghĩa vụ của anh, công việc của em nếu cần giúp đỡ thì nói anh một tiếng.”

“Anh vẫn nên chú ý đường chân tóc một chút, đừng để hói đầu, các anh vậy được thường thường tăng ca thức đêm đúng không? Tuổi còn trẻ còn không tìm được bạn trai, cẩn thận tí vẫn hơn.” Trần Thải Tinh mở miệng “quan tâm” anh cả.

Chu Thành:…

Hai người cũng không biết, Nguyên Cửu Vạn cũng ở phòng ăn, chỉ có điều là tới chậm một tí, bị mẹ Trần lôi kéo làm trễ nãi chút thời gian. Lúc hắn đến phòng ăn, liền thấy Trần Thải Tinh cùng Chu Thành đang tám chuyện, bầu không khí so với hôm qua anh em mặt ngoài khá hơn nhiều, nhìn tựa hồ rất thân mật, Tinh Tinh còn chỉ vào tóc của mình, cười đùa với Chu Thành.

Cảm nhận được đầu mình có chiếc mũ xanh mướt Nguyên Cửu Vạn không thể nhịn nữa, nhịn nữa chính là đồ ngu.

Hắn đang muốn nhanh chân đi ra ngoài, liền nghe Chu Thành hỏi: “Vậy còn em? Cũng không có bạn trai còn độc thân à?”

Biết rằng Tinh thích đàn ông, còn hỏi người ta về tình trạng độc thân, có xem hắn ra gì hay không? Nguyên Cửu Vạn khí thế hùng hổ, đi được một nửa liền nghĩ đến ngày hôm qua Tinh nói rất đúng cậu chỉ yêu thương hắn, xem hắn là anh trai, nhanh chóng phanh gấp, bo cua trở lại.

“Em à?” Trong lòng Trần Thải Tinh nghĩ rằng mình không thể thua kém được, vì vậy thuận miệng thì khoác lác nói: “Em có bạn trai rồi, là con lai, rất đẹp trai, ngực bự, chân cũng dài nữa.” Hoàn toàn là dựa theo người tình NPC trong mộng của cậu khoa tay múa chân, dù sao người cũng chẳng có ở đây.

Chu Thành vừa nghe, thoáng ngạc nhiên nói: “Vậy mà em còn đi xem mắt à?”

Trần Thải Tinh ngay lập tức muốn cho vị NPC kia lên thớt, vì vậy mang theo thương cảm nói: “Em cũng là bị tổn thương, hắn rõ ràng theo đuổi em trước, kết quả … “

“Vợ ơi!”

“Kết quả hắn vậy mà … “

“Vợ yêu, em ở đây à?”

Âm thanh vô cùng quen thuộc, đánh gãy nỗ lực nhập vai của Trần Thải Tinh, cậu vừa giương mắt nhìn, liền sững sờ tại chỗ.

Nếu không phải Chu Thành đang ngồi đối diện, Trần Thải Tinh thật sự hoài nghi mình đã tiến vào trò chơi. Vị NPC đẹp trai kia làm sao có thể đột nhiên xuất hiện? Đối phương đi tới, trang phục gọn gàng, tóc tai chải chuốc chỉnh tề, giống như lần đầu tiên gặp mặt ở dưới ánh trăng vậy, thân sĩ cấm dục.

“Vợ yêu, không nhận ra anh sao?”

Trần Thải Tinh:?

Âm thầm nhéo chính mình một cái, có đau á nha! Cậu không phải đang ở trong trò chơi cũng không phải đang tưởng tượng ra mọi thứ. Thực sự là NPC mà cậu thèm muốn đã lâu.

Chu Thành nhìn sang, đôi chân dài, con lai, mặt mày thâm thúy, sống mũi cao thẳng, không khỏi đứng lên chào hỏi: “Anh là bạn trai của Tiểu Tinh?”

“Không.” Người đến lạnh lẽo nở nụ cười, thẳng thắn nói ra lời thề son sắt: “Tôi là chồng của em ấy.”

Chồng, what?

Chu Thành cũng ngạc nhiên, đối phương cường điệu: “Là chồng, đúng như anh nghĩ, tôi là chồng của Tinh Tinh.”

Trên ghế salon nụ cười củaTrần Thải Tinh dần dần biến mất.

Nhớ đến NPC Tiểu Cửu ở thế giới trò chơi đã chạy ra hiện thực, lại nhìn về phía dáng dấp quen thuộc của đối phương, gương mặt đầy suy tư nhưng mang theo ánh mắt muốn đánh chết người.