Trong tiệm cafe nhỏ người đàn ông cau có nhìn cô gái bé nhỏ trước mặt , ngược lại cô gái có vẻ rất thản nhiên đôi mắt màu nâu khói mờ nhạt mộng ảo khác biệt

-Chủ tịch ngài muốn sao đây?

Phạm Băng Hi không chút kiêng rè nhìn thẳng vào đôi mắt đầy thị phi của chủ tịch Tập đoàn Thế Khải lên tiếng

-Cô không có lịch sự sao? Tôi lớn hơn cả tuổi cha mẹ cô đấy cô bé

Chủ tịch mỉa mai, với ông dù người ngồi trước mặt có thông minh cỡ nào thì cũng mang chí óc của một đứa trẻ làm sao so sánh được với người từng trải như ông

-Lịch sự? À cũng tùy từng loại người. Thứ như chủ tịch đây tôi không cần phải lịch sự. Nó nhếch môi

-Cô....

-Nói, ông muốn gì? Nó nhướng mày

-Câu đó tôi hỏi cô mới đúng. Nói năng không biết trên dưới, như đứa đầu gấu xã hội đen

-ha ha

Nó bật cười thành tiếng

-Cười cái gì chứ? Đúng là vô giáo dục

Chủ tịch hứ lạnh

-Hết vợ ông rồi đến ông đều ngây thơ như nhau nhỉ? Ban đầu tôi tưởng chỉ mình vợ ông ngu ngốc hóa ra ngài chủ tịch đây cũng chẳng hơn là bao....

Nó nói với giọng mỉa mai khinh thường. Đôi mắt nó đanh lại nhìn ông thật đáng sợ. Giống như đôi mắt của quỷ...

-Hỗn xược

Chỉ tịch giận dữ , cố che đi sự bấng loạn.... đứa trẻ này thật không thể khinh thường

-Ông nói đúng đấy tôi chính là con gái của xã hội đen. Tòa không phán ông thắng kiện dù cho ông đã đút đầy họng họ tiền ông hiểu vì sao không? .... vì chỉ cần nói nửa câu để cháu tôi trong tay ông họ sẽ chết

-Bỉ ổi

-Ông nói tôi bỉ ổi ư? Chủ tịch, chẳng phải ông vô liêm xỉ trước sao? Tôi chỉ học hỏi từ ông thôi. Lấy ác trị ác, lấy tiểu nhân chế tiểu nhân... xem ra hơn 50 năm sống trên đời của ông thật uổng phí

-Cô....

-Tôi cho ông một cơ hội cuối cùng trước khi tôi nhúng tay phá hủy nửa đời người cơ nghiệp của ông mau cùng bà vợ thối tha của mình quỳ xuống xin chị tôi xóa tội . Bằng không chủ tịch tôn quý. Ông cứ chống mắt lên mà xem tôi phá hủy cơ nghiệp của ông như thế nào. PHẠM BĂNG HI này nói được làm được

Nó nói xong ngay lập tức bỏ đi. Lời lẽ sắc bén, kiêu ngạo như đang chĩa một mũi kiếm vô hình vào sự tôn quyền của ông khiến ông không tự chủ mà run rẩy sợ hãi.

Mồ hôi túa ra ướt đầm trán... mất một thời gian ông mới định thần lại được

Chủ tịch chưa kịp đứng lên thì một người con trai đã nhanh chóng đứng trước mặt ông...

-Chào. Ông nhớ tôi chứ?

Chủ tịch gật đầu. Cậu thanh niên này là người đến cùng con nhóc hỗn xược kia ở phiên tòa

-Xin tự giới thiệu tôi là Vương Lãnh Nhân,

-Cậu....

Chủ tịch kinh hãi khi nghe thấy cái tên này. Chẳng lẽ cậu ta.. chính là. ...

-Ngạc nhiên lắm à?

-Cậu muốn gì? Ông bình tĩnh hỏi

-Nếu ông nghĩ bảo bối Băng Hi nhà tôi không đủ bản lĩnh để phá tan cái sản nghiệp kếch xù của nhà ông thì ông hãy chuẩn bị tinh thần đi... vì chỉ cần con bé muốn Vương Lãnh Nhân này sẽ không ngần ngại dùng uy quyền của mình dẫm nát thanh thế của tập đoàn Thế Khải để ông đời đời kiếp kiếp không ngóc đầu nên được

Uy hiếp...chính vậy ....

Cậu ta đang uy hiếp ông....

Đôi mắt này

Phong thái này.....

-Cậu uy hiếp tôi???

-Không, tôi đang cảnh báo cho ông biết tương lai của ngài đấy chủ tịch . Suy nghĩ cho kỹ. 1 quyết định sai lầm sẽ khiến ông hối hận cả đời.

Vương Lãnh Nhân từ tốn đứng dậy , chào tạm biệt chủ tịch bằng một nụ cười

Nguyễn Thế Vinh tưởng như hô hấp gặp khó khăn

Ông đang bị hai nguồn áp lực truy phối

Một bên là xã hội đen hung hãn

Một bên là uy quyền của dòng tộc quyền lực

-Ông lo lắng? Nhường con bé đó một bước sao? Tôi có lên khinh thường ông không?

Ông chủ tịch hốt hoảng quay lại

Đằng sau ông là một cô gái xinh đẹp, một vẻ đẹp tựa hoa.... sắc sảo có, mềm dịu có... thâm hiểm cũng có...

-....

-Tôi sẽ cho ông cái quyền lực để chống lại con nhóc đó . Việc của Vương Lãnh Nhân, Hà Ánh tôi sẽ lo

-Cô sao?

-Ngoài tôi ra không ai có thể giúp ông đâu ông già

Ánh nói

Trong con người xinh đẹp kiều diễm kia lại là một con rắn độc

Được

Chủ tịch gật đầu đồng ý

Hợp tác, ông sẽ dạy cho con ranh con đó một bài học

Ánh mỉm cười hài lòng

-Hợp tác thành công. Ông có lại cháu trai tôi có người tôi cần

-Được