Liễu Nhất Nhất chống cằm, cô càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, dù sao cô cũng không có kinh nghiệm làm giáo viên mầm non, nhưng xuống bếp thì cô rất lành nghề.

Nghĩ vậy, cô trực tiếp mở phần mềm thông báo tuyển dụng lên tìm kiếm, tiếc là tìm nửa ngày vẫn chưa thấy thông báo tuyển dụng đầu bếp nhà trẻ nào ở gần đây.

Liễu Nhất Nhất không nản lòng khi không thể tìm được bất cứ công việc phù hợp nào trên Internet, cô quyết định khi ra ngoài sẽ tự mình đến hỏi thăm ở một trường mẫu giáo gần nhà.

Ngoài trời mưa càng lúc càng to, mới qua trưa không lâu mà trời đã tối sầm.

Trời mưa rả rích thế này thật thích hợp để đi ngủ.

Lúc này, đứa nhỏ cũng đang ở trên giường ngủ say, nhìn qua không có vẻ gì sẽ tỉnh lại.

Nghe tiếng mưa, Liễu Nhất Nhất dần buồn ngủ, vì vậy cô tắt máy tính và nằm xuống giường làm một giấc ngủ trưa.

Mưa rơi ngắt quãng cho đến gần bốn giờ, sau đó trời trong xanh trở lại.

Trong phòng một lớn một nhỏ vẫn đang ngon giấc, tuy nhiên người lớn vẫn thức dậy trước.

Ưm……Trước khi đi ngủ, Liễu Nhất Nhất trong lòng còn nghĩ tới, có khi nào khi cô tỉnh dậy sẽ phát hiện ra chuyện xuyên không chỉ là một giấc mơ không? Nhưng đó chỉ là hy vọng viển vông của cô mà thôi.

Quên đi, nếu thật quay trở về, được cứu sống trong bệnh viện thì còn tốt, chứ nếu ….

.

Tự an ủi bản thân xong, cô không khỏi đưa mắt nhìn cậu bé bên cạnh, cảm thấy cậu bé càng ngày càng dễ thương.

Mặt của cậu bé vốn đã mũm mĩm, nằm nghiêng càng lộ ra rõ ràng, khuôn mặt nhỏ có thịt mềm mại, nhìn thế nào cũng rất thích hợp để véo một chút.

Liễu Nhất Nhất dùng ngón tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, cảm giác trên tay lún xuống khiến cô không nhịn được tiếp tục trêu đùa.

Cậu bé ngủ đã lâu, bị cô chọc hai lần lập tức tỉnh lại.

Cậu bé bị đánh thức cũng không tỏ ra không vui, ngược lại lộ ra răng sữa, cười với cô: "Dì ~" Thanh âm của trẻ nhỏ tràn đầy ỷ lại, trực tiếp có thể khiến lòng người dịu lại.

Liễu Nhất Nhất bắt gặp khuôn mặt tươi cười như thiên thần nhỏ của cậu bé, có chút áy náy vì chọc người ta tỉnh, định rút ngón tay lại thì bị cậu bé tóm lấy.

Cậu bé giữ ngón tay cô và thậm chí còn chủ động chọc vào mặt mình, đồng thời đưa mặt lại gần ngón tay cô.

“Sao lại ngoan vậy chứ?” Liễu Nhất Nhất vừa nói vừa ôm cậu bé vào lòng, xoa xoa đầu nhỏ của cậu bé hỏi: “Đói bụng không? Tối nay muốn ăn cái gì nào?”"Dì nấu món gì con ăn món đó ~"Đã lâu lắm rồi cậu bé mới được cô ôm như vậy, lúc này dường như rất vui vẻ, duỗi tay nhỏ để mặc cô ôm.

Trong căn phòng nhỏ ấm áp, ngoài phòng có những cơn mưa nhỏ.

Liễu Nhất Nhất vốn đã nghĩ đến việc có nên ra ngoài mua một ít thức ăn và ghé qua một trường mẫu giáo gần đó để xem hay không, nhưng bây giờ cô từ bỏ ý định này và quyết định thực hiện nó vào ngày mai.

Ở nhà không còn nguyên liệu, nên bừa tối cô chỉ hấp một bát trứng và làm một đ ĩa thịt xào cà rốt với miếng thịt nhỏ còn lại trong tủ lạnh.

Có thịt, trứng và rau, ăn với cơm dẻo, tuy đơn giản nhưng tổng hợp dinh dưỡng khá tốt.

.