Tống Cần dần dần hiểu ra Thẩm Minh Tích có ý gì, đầu óc cô cũng không ngốc, nhưng việc có coi trọng lời của anh hay không lại là chuyện khác.

Từ khi lời tỏ tình bị từ chối, Tống Cần đã hoàn toàn xa lánh hai chữ yêu bản thân, hơn nữa, giờ đây cô cảm thấy làm bạn với Thẩm Minh Tích thật vui vẻ, hạnh phúc và cô không còn suy nghĩ gì khác.

Cũng may, mấy ngày sau Thẩm Minh Tích khi nói chuyện với cô không nhắc đến chủ đề ngày hôm đó nữa, họ vẫn tiếp tục như thường lệ, nói chuyện hôm nay đi làm có mệt không, trưa nay ăn gì, trên mạng có gì thú vị, chỉ là những việc nhỏ nhặt xảy ra hàng ngày.

Tống Cần cũng bỏ xuống gánh nặng trong lòng.

Tiêu Thuận Thuận và Hiểu Xuyên chính thức chia tay, sau sự nỗ lực của hai bên, phần tiền cưới đưa trước được hoàn trả một nửa, hai bên triệt để không còn quan hệ.

"Phí tổn thất thanh xuân, nghe quá hoa mỹ." Tiêu Thuận Thuận vẻ mặt thờ ơ, không hề biểu lộ cảm xúc hay tức giận, "Thật ra chỉ mới có hai năm thôi, cũng chẳng quá quan trọng, dù sao còn chưa kết hôn, nhưng ở quê có nhiều người xem như đã qua một đời chồng."

Tống Cần lại nghe cô ấy nói: "Tối qua Hiểu Xuyên có gọi điện cho em. Anh ấy khóc trong điện thoại, còn nói không biết sao lại thành ra thế này."

Tống Cần không khỏi nói: "Việc này không phải tự cậu ta gây ra sao? Là do cậu ta không giữ lời."

“Anh ấy đương nhiên biết, có lẽ anh ấy chỉ muốn khóc để chứng tỏ đó không phải lỗi của anh ấy, anh ấy cũng bị động.” Tiêu Thuận Thuận nói: “Rốt cuộc thì chẳng ai muốn gánh chịu trách nhiệm về việc này”.

"Em không sao chứ?" Tống Cần đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Tiêu Thuận Thuận, "Nếu không thìan làm đúng giờ về nhà rồi đi ngủ nhé."

“Không có gì nghiêm trọng cả, em chỉ cảm thấy rất mơ hồ.” Tiêu Thuận Thuận ánh mắt tối sầm, “Thật ra chính em cũng không biết tại sao lại thành ra thế này.”

Tống Cần mỗi ngày ngồi cạnh Tiêu Thuận Thuận, cảm nhận nỗi đau thất tình của cô ấy.

Còn đang nghe người bên cạnh lải nhải về tình yêu đổ vỡ thì chợt nghe thấy tiếng tin nhắn mới hiện lên trên điện thoại.

"Sáng thứ bảy này chúng ta gặp nhau nhé? Tôi có chuyện muốn bàn với cô."

Tống Cần chợt có linh cảm khác lạ.

Đã một tuần trôi qua kể từ lần cuối họ đi cáp treo lên đỉn.h núi, lần này hai người lại gặp mặt ở công viên gần nhà.

Các bà các dì vẫn say mê nhảy theo điệu nhạc trong loa phát thanh, những giai điệu Quảng Đông não nề. Khung cảnh hơi bất đồng, những bài hát như này nên được phát trong một quán cà phê dành cho người thất tình.

Tống Cần ngồi trên ghế với Thẩm Minh Tích, ăn bữa sáng anh mang đến, là bánh mì phết bơ đậu phộng và một lý sữa đậu nành nóng.

Cô liếc nhìn người bên cạnh, cảm thấy hôm nay anh rất im lặng, ánh mắt dán chặt vào nhóm người đang khiêu vũ.

“Các dì nhảy trông có đẹp không?” cô hỏi anh.

"Ừ, rất năng động." Anh nói.

Cô ăn xong miếng bánh mì nướng cuối cùng, hắng giọng nói: "Được rồi, hôm nay anh đến bàn bạc với tôi chuyện gì vậy?"

“Ồ, có chuyện muốn bàn với cô.” Cuối cùng anh cũng quay sang nhìn cô, “Thấy cô ăn ngon lành nên không muốn cắt ngang.”

"..."

“Chúng tôi đã là bạn được một thời gian,” anh nói.

“Ừ, đúng vậy.” Cô nói.

"Cô có thích làm bạn với tôi không?"

"Thích, khá thoải mái."

“Tốt lắm.” Anh quay lại nhìn nhóm người khiêu vũ.

“Và?” cô nhắc anh tiếp tục cuộc trò chuyện.

Anh không vội nói.

Nhảy xong một bài, các dì dừng lại bàn luận về đội hình, sau khi nhạc tắt, anh nói tiếp: “Trước tiên, nói đến lời tỏ tình của cô trước đây."

"..."

“Tôi nhớ cô từng nói, cô luôn nghĩ đến tôi một cách khó hiểu, rằng khi làm việc thường bị phân tâm, và mỗi khi gửi tin nhắn, cô phải đắn đo đọc đi đọc lại rất lâu.” Anh nói: “Khi ấy nghe vậy tôi rất ngạc nhiên. Tôi không ngờ cô lại giấu tình cảm mãnh liệt như vậy đối với tôi”.

Lúc đó nói lời này không sao, bây giờ nghe có vẻ xấu hổ, Tống Cần bên tai không khỏi nóng lên.

"Nhưng thành thật mà nói, tôi bắt đầu thực sự chú ý đến cô từ ngày đó, thỉnh thoảng cũng lướt qua trang cá nhân của cô. Khi thấy cô nói sẽ từ chức, tôi rất muốn gọi điện để hỏi xem tôi có thể giúp gì không, nhưng vì cô đã nói không muốn có liên hệ với nhau nữa nên tôi đành dẹp ý định đó xuống.” Thẩm Minh Tích nói tiếp: “Tuy nhiên, sau khi ở chung với cô khoảng thời gian này, tôi cảm thấy cô là một cô gái rất dễ thương, thẳng thắn và chân thành, không hẹp hòi, rất thoải mái khi ở cùng, bây giờ tôi đang nghĩ, lẽ ra tôi không nên từ chối cô nhanh như vậy, lẽ ra tôi nên cho bản thân mình một cơ hội. "

"Nhưng tôi không biết bây giờ cô đang nghĩ gì." Anh quay đầu nhìn vào mắt cô, "Cô còn cảm giác với tôi hay không?"

Tống Cần sửng sốt một chút, sau đó xác nhận: "Đây là việc anh muốn bàn với tôi sao?"

"Phải."

"Thành thật mà nói, cảm giác trước đó đã thực sự phai nhạt rồi", cô nói thật. "Bây giờ, tôi cảm thấy thoải mái hơn khi làm bạn với anh. Nói một cách chính xác, thì tôi nghĩ cảm xúc tôi dành cho anh trước kia chỉ là ảo ảnh do chính mình tưởng tượng ra."

"Vậy bây giờ cô còn thích tôi không? Thích như một người bạn cũng được."

Tống Cần bất đắc dĩ cười: "Đáng lẽ tôi mới là người nên hỏi anh, liệu anh có thích tôi hay không? Liệu có phải những lời anh nói vừa rồi chỉ để cố gắng hoà hợp với một người khác giới mà anh không ghét hay không?"

Anh nhìn cô trầm tư.

Quả nhiên không phải là thích, Tống Cần nhận ra điều này, cảm giác hơi hụt hẫng.

"Tình yêu có nhất thiết phải là cảm giác tim đập rất mạnh mẽ không?"

"Ừm, ít nhất đó là những gì tôi nghĩ. Nếu thậm chí nhịp tim không hề khác thường thì sao có thể gọi là yêu được."

"Vậy trong thời gian này, nhịp tim của cô có khác thường không?"

Tống Cần lại do dự rồi mới đáp thật: "Thỉnh thoảng cũng có."

Khi anh xoa đầu cô, khi anh chạm vào vai cô, là những lúc cô thấy nhịp tim mình tăng nhanh.

"Tôi thấy rất thoải mái khi chúng ta ở cạnh nhau, nhưng có lẽ giữa tình cảm này và tình yêu có một khoảng cách rất xa", Tống Cần nói: "Ví dụ, tôi cảm thấy rất thoải mái khi ở cùng với một con mèo hay một con chó, hoặc thậm chí khi nằm trên sofa xem điện thoại."

"Nếu tôi phải lòng cô, thật sự thích cô, thì chúng ta có thể ở bên nhau đúng không?"

Tống Cần suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Tôi nghĩ có thể, nhưng bây giờ rõ ràng không phải loại cảm xúc như vậy."

“Ừ, không phải.” Thẩm Minh Tích nói: “Tôi không muốn nói dối.”

Bài hát tiếng Quảng Đông lại vang lên. Bầu trời mùa thu rất đẹp, mây trắng dập dờn như những đàn cừu, lá phong đỏ nổi bật trên nền trời trong xanh, gió dịu dàng thổi.

Là thời điểm của những câu chuyện ngọt ngào.

Tống Cần nhấp một ngụm sữa đậu nành còn ấm, trong lòng dâng lên cảm giác thoả mãn.

“Đi thôi.” Thẩm Minh Tích đứng dậy, “Qua đó đi dạo.”

Vừa đi, anh vừa nói: “Tôi thích cảm giác yên tĩnh khi ở cùng em. Cảm giác dễ chịu hơn nhiều so với khi ở một mình. Tôi nghĩ thế là đủ rồi”.

Tống Cần không khỏi nghĩ đến câu nói của mấy tiền bối khi còn làm ở Hoa Hệ Duyên, chỉ cần có thể chung sống bình đạm cùng nhau cả đời là đủ.

Nhưng dù là vậy thì vẫn có thể duy trì một tình bạn bình thường đúng không?

Anh đi được vài bước, đưa tay đẩy một cành cây sắp chạm vào đầu cô ra, "Vậy chúng ta tiếp tục nói chuyện như thế này nhé?"

Cô hiểu ý anh, gật đầu: “Được.”

"Em có lớp vào buổi chiều? Ăn trưa xong tôi đưa em đến lớp." anh nói.

"Được."

Ở lớp Anh ngữ buổi chiều, đoạn video do cô giáo người nước ngoài phá.t tình cờ có một dòng về "crush và love."

Tình yêu đích thực sẽ kéo dài suốt đời.

Tình yêu đích thực mang theo điều kiện về thời gian.

Tôi đã phải lòng người ấy.

Tôi thích người ấy, nhưng sau cùng, đó chỉ là ảo ảnh do chính mình tạo ra.

Tống Cần cẩn thận suy nghĩ, cảm giác thích anh lúc đó rất khác với cảm giác thích anh bây giờ, nhịp tim lúc đó cũng rất khác với nhịp tim bây giờ, ít nhất bây giờ cô sẽ không nghĩ đến việc mình có thể có được anh hay không, cũng không tự mình dằn vặt vì mớ cảm xúc hỗn độn này.

Thẩm Minh Tích là một người đàn ông kiên nhẫn, Tống Cần biết rõ sự thật này. Thỉnh thoảng anh vẫn trò chuyện với cô trên Wechat, giữ khoảng cách như bạn bè, nhưng cô luôn có cảm giác như thể anh đang đợi cô.

Điều này khiến Tống Cần cảm thấy áp lực.

“Thật ra anh không cần phải như thế đâu.” Tống Cần bắt đầu nói.

"Trông tôi thế nào?"

"Anh không cần phải cố gắng xem xét lại cảm xúc của chính mình, thăm dò nhịp tim của mình có thay đổi thay không."

Có lẽ cả đời này anh cũng không động lòng, Tống Cần thầm nghĩ.

"Làm sao em biết được?." Anh nói: "Tôi có cảm giác mãnh liệt rằng nếu tôi không thể động tâm với em thì có lẽ cả đời này tôi sẽ không thể động tâm với một ai khác nữa. Nếu không, tôi sẽ đi bệnh viện kiểm tra một chút, có khi sức kkhoer tâm thần tôi thực sự có vấn đề rồi."

"..."

"Đùa thôi, đừng căng thẳng."

"Này, anh làm tôi có chút gánh nặng đấy."

"Tệ nhất thì chúng ta luôn có thể là bạn bè, vậy cũng tốt chứ sao?"

Câu nói này khiến Tống Cần bất ngờ, thoạt nghe có vẻ hợp lý, nhưng sau đó cô nghĩ lại, liệu họ có thể mãi là bạn bè bình thường không? Đến một độ tuổi nhất định, rất có thể họ vẫn tìm được nửa kia của mình, cuộc sống mỗi người sẽ rẽ sang hướng khác, không thể mãi duy trì tình bạn như bây giờ.

Nhưng nghĩ xa thế cũng chẳng ích gì, hiện tại cô cảm thấy rất hạnh phúc khi được làm bạn với anh.

Sau khi quen anh, cuối cùng cô cũng nhận ra rằng con người nên sống và cảm thấy hài lòng với hiện tại, nghĩ xa quá, hoặc hoài niệm về quá khứ nhiều quá, hẳn là không có ích gì cho bản thân.

“Thứ sáu này tôi mời em đi xem phim nhé?” anh hỏi.

"Được." Cô nói.

Thứ sáu tan sở, Tống Cần đợi Thẩm Minh Tích ở tầng dưới trong công ty, anh nhắn cô, báo rằng có chút việc nên sẽ tan làm muộn hơn một chút.

Vốn dĩ Tống Cần không vội, nhưng hôm nay có chút đặc biệt, trong lúc chờ người, cô lặng lẽ nhìn hai người trước cửa ngân hàng cách công ty không xa, thấy bọn họ có vẻ bình tĩnh trò chuyện, cô liền cảm thấy nhẹ nhõm.

Đó là Tiêu Thuận Thuận và Hiểu Xuyên. Ngôi nhà mới mà họ chuẩn bị trước đó gần như đã được trang trí xong, rất nhiều đồ nội thất lớn và các thiết bị gia dụng khác nhau lần lượt được bổ sung, bây giờ hai người dứt khoát chia tay nên cả hai phải bàn bạc lại, tính toán từng hoá đơn đã chi trả để chia đều một cách sòng phẳng. Đã chính thức chia tay, cũng không cần giữ mặt mũi, hai người đứng một chỗ chụp từng tờ biên lai nhàu nát.

Một lúc sau, Thẩm Minh Tích đi tới, anh không lái xe mà đến bằng tàu điện ngầm.

Thấy anh, Hiểu Xuyên lớn tiếng gọi chào hỏi, Thẩm Minh Tích nghe xong chỉ gật đầu chào họ rồi đi thẳng đến chỗ Tống Cần.

Tống Cần không quan tâm Tiêu Thuận Thuận lúc này biểu tình như thế nào, cô cùng Thẩm Minh Tích đi thẳng đến rạp chiếu phim cách đó không xa lắm.