"Ngày mùng Bốn, Tạ Nam áy náy nói với bố mẹ rằng mình phải đi họp lớp, nên ăn xong cơm trưa sẽ trỏ' về thành phố. Bố mẹ chuẩn bị cho cô những món ăn cô vẫn thích, gói gọn gàng rồi chất đầy trong cốp xe của cô, họ còn mua thêm vài chai tinh dầu hạt tiêu, để cô mang về cho Như Băng.

Trong dịp nghỉ Tết, đường cao tốc không nhộn nhịp xe như ngày thường. Gần bốn giờ, cô về đến tiểu khu, dừng xe bên cạnh vườn, rồi mở cốp xách đồ lên. Đến nơi dập thẻ đi vào, đang cố gắng đưa tay ấn mật mã cửa thì di động của cô đổ chuông. Tạ Nam đoán là Vu Mục Thành, trên đường cô đã nhận được cuộc điện thoại của anh, hỏi cô đang ở đâu, còn dặn dò cô lái xe cẩn thận. Cô cố gắng mở cổng toà nhà, lấy thẻ mở cửa từ, rồi đi vào bếp để đồ trên bàn ăn, sau đó lấy điện thoại vẫn đang đ chuông ra nghe, thấy một số lạ, cô vội vàng bắt máy.

“Xin chào.”

“Xin gọi Hạng Tân Dương nghe điện.” Một giọng nữ xưng xưng vang lên trong điện thoại. Tạ Nam kinh ngạc: “Xin lỗi, chị nhầm số rồi”.

“Đủ rồi, Tạ Nam, đừng giả bộ nữa, tôi là Đường Lăng Lâm.”

“Tôi biết chị là ai, nhưng chị gọi nhầm rồi, nếu chị muốn tìm chồng chị thì đâu cần gọi điện cho tôi.”

“Nếu anh ấy chịu nghe điện của tôi, việc gì tôi phải gọi cho cô. Tết nhất, tôi không muốn nói những lời khó nghe, xin cô đưa máy cho anh ấy.”

“Chị Đường à, hay tôi gọi chị là phu nhân Hạng nhé. Chị có biết giờ chị rất quá đáng không? Tôi và Hạng Tân Dương chia tay đã bảy năm rồi. Chị không tìm được anh ấy, đó là việc của chị, không liên quan gì tới tôi. Chị đến tòa báo mà đăng tin tìm người thất lạc, hoặc đưa lên đài, báo cảnh sát, tùy chị, đừng làm phiền tôi nữa.”

Tạ Nam tắt điện thoại, ngồi phịch xuống sofa. Cô chẳng còn chút vui vẻ háo hức nào nữa, chiếc điện thoại run lên bần bật theo nhịp đôi tay. Cô vội ném chiếc điện thoại xuống ghế, hai tay giữ chặt lấy nhau, nhưng vẫn không thể kìm được cơn run rẩy ấy. Ngồi ngây ra chốc lát, cô gọi điện cho Như Băng.

“Cậu có số của Hạng Tân Dương không, Băng Băng?”

“Có, lần trước gặp ở sân bay, anh ấy đưa danh thiếpcho tớ. Nam Nam, đừng làm việc ngốc nghếch nhé, cần số điện thoại của anh ta làm gì?”

Tạ Nam cười khổ: “Tớ có điên mới liên lạc với anh ta, trốn tránh mà còn lằng nhằng bao nhiêu việc đây. Giúp tớ gọi điện nhé, Băng Băng, Đường Lăng Lâm vừa gọi cho tớ, cô ta đang tìm chồng khắp nơi, còn nói anh ta không nghe máy, rồi nghi ngờ tớ giấu anh ta”.

Cao Như Băng đột nhiên giận dữ: “Người đàn bà đó điên à? Chồng mình không giữ nổi thì thôi, lại nghĩ ra việc gọi điện cho cậu, cậu và Hạng Tân Dương đã kết thúc bao nhiêu năm rồi”.

“Thôi mà Băng Băng, đang Tết, tớ không muốn rắc rối. Phiền cậu gọi cho Hạng Tân Dương, bảo anh ta gặp Đường Lăng Lâm, đừng để người ta kiếm chuyện với tớ, càng đừng tới làm phiền tớ nữa. Xin lỗi nhé, tớ lại làm phiền cậu, quả thật tớ không có số cũng chẳng muốn liên lạc với anh ta nữa.”

“ừ, để tớ gọi, cậu đừng tức giận, không đáng

Tạ Nam bỏ điện thoại xuống, ngồi ngây ra, không ngờ một màn kịch vô vị như vậy lại liên quan đến mình, chuyện Đường Lăng Lâm tới tìm cô bảy năm trước giờ vẫn còn nguyên trong ký ức. Tạ Nam tuyệt vọng, nằm bất động trên chiếc giường trong ký túc, Cao Như Băng đi đi lại lại lo lắng không thôi, nói: “Cậu định thành tiên à, Nam Nam? Mấy ngày liền không ăn gì, cũng chẳng đi học, cứ thế này, không bị cảnh cáo vì bỏ học nhiều thì cũng chết bởi đói mất”.

“Băng Băng, cậu đi học đi, tớ muốn nằm một chút.”

“Cậu đã nằm mấy ngày rồi, không sợ thối thịt à?” Cao Như Băng tiện miệng nói, rồi thấy hối hận ngay sau đó, “Hay là để tớ tìm Hạng Tân Dương, vừa nãy anh ấy gọi điện cho tớ hỏi thăm tình hình của cậu? Tên vô lại này...”.

“Anh ấy gọi điện thoại à? Nói gì đấy?” Tạ Nam rối rít gặng hỏi.

“Anh ấy dặn tớ chăm sóc cậu cho tốt, giọng nói có vẻ buồn bã, nghe rất thương tâm.”

Tạ Nam không nói gì nữa.

“Cậu sao vậy? Hôm kia tớ gặp anh ấy, anh ấy cứ như người mất hồn đi đi lại lại bên ngoài trường. Nhìn bộ dạng cậu bây giờ cũng chả có gì tốt hơn. Cãi nhau tức nhau thì phải làm hòa chứ. Nếu hiểu lầm điều gì thì gặp nhau là xong, đâu phải trẻ con, đâu cần như thế?”

Đôi mắt Tạ Nam vẫn chăm chăm nhìn lên tấm màn, một lúc sau mới nói: “Anh ấy nói, anh ấy phải lấy ngườikhác”.

Cao Như Băng không dám tin vào tai mình nữa. Cô đưa tay sờ trán Tạ Nam, thấy mát lạnh: “Kỳ nghỉ Quốc khánh các cậu vẫn như đôi chim cu dính lấy nhau cơ mà, anh ấy còn lái xe đưa cậu về, cậu nói anh ấy rất họp với bố cậu. Mới có nửa tháng thôi chứ mấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

“Tớ không biết, Băng Băng. Anh ấy đột nhiên nói với tớ, phải chia tay, anh ấy phải lấy Đường Lăng Lâm, nếu không nhà anh ấy sẽ bị phá sản, anh trai anh ấy có thể phải ngồi tù.”

Mắt Cao Như Băng như lồi hẳn ra, không kìm được cơn bực tức: “Đó là cái lý do thối tha của anh ta thôi, phim dài tập Đài Loan cũng không có kiểu ấy. Bây giờ là thời đại nào rồi, còn cần anh ta hy sinh để cứu gia đình? Chẳng qua anh ta thấy cậu thật thà nên cho cậu leo cây thôi, để tớ tìm anh ta hỏi rõ ngọn ngành”.

“Đừng hỏi nữa, Băng Băng, tớ xin cậu đấy. Anh ấy không thay đổi đâu, anh ấy bỏ tớ đi rồi, từ hôm đó tới giờ cũng không nghe điện thoại của tớ.” Tạ Nam úp mặt vào tay, n mắt lã chã rơi, “Tớ nghĩ, nhà anh ấy quả thực đang gặp khó khăn”.

“Dù có khó khăn thì cũng không thể lấy tình yêu banăm của các cậu làm vật hy sinh được.” Cao Như Băng định quay người thì Tạ Nam bất chợt kéo tay bạn lại, những ngón tay thấm đầy nước mắt. Ngước nhìn Như Băng bằng đôi mắt đẫm lệ, Tạ Nam cầu xin bạn.

“Cậu xem, tớ đã không gọi điện cho anh ấy nữa rồi, cậu đừng tìm anh ấy, tớ không muốn làm khó cho anh ấy, thôi cứ kệ đi, tớ không sao, nằm vài ngày là ổn thôi.”

Cao Như Băng không biết phải làm thế nào nên đành đồng ý, chỉ dặn dò Tạ Nam đừng suy nghĩ lung tung rồi vội vàng lên lớp.

Tạ Nam nằm trên giường, đầu trống rỗng, đây là sự đả kích lớn và đau đớn nhất trong cuộc đời hai mươi mốt tuổi của cô. Những chuyện không vui trước đó cũng chỉ dừng lại ở mấy điểm số không như ý hay đôi lúc bị mẹ trách mắng mà thôi.

Cô không thể tưởng tượng rằng, người con trai đã từng ôm cô mà nói những lời ngọt ngào thề thốt lại có thể lạnh lùng trong chốc lát. Lý do anh đưa ra từng chữ, từng chữ một như những tiếng sấm nổ bên tai, cô thực sự nghe không rõ, chỉ ý thức được một điều duy nhất, ấy chính là mình và Hạng Tân Dương đã thực sự chia tay rồi.

Anh đã rứt tay cô ra khỏi tay áo mình, hoàn toàn không nhìn cô. Khi cô phẫn nộ bảo anh chết đi, mặt anh tràn đầyđau khổ, nhưng vẫn không quay lại mà sải bước đi. Tạ Nam không nhớ nổi mình đã về ký túc bằng cách nào, cũng chẳng biết mọi người hỏi gì mình. Cô chỉ lắc đầu không nói với Cao Như Băng, không đến nhà ăn, không lên giảng đường, cách một lúc lại cầm chiếc di động vẫn để bên gối, gọi độc một số, vậy mà anh chỉ bắt máy có một lần, trả lời với giọng mệt mỏi: “Nam Nam, quên anh đi, em đừng gọi cho anh nữa”. Không để cô kịp nói gì, anh tắt máy, rồi sau đó không nghe điện thoại của cô nữa.

Sau khi nói ra được điều đó với bạn thân của mình, Tạ Nam ý thức được rằng, những việc nên và không nên làm, cô đều đã thử cả rồi, thực sự không thể cứu vãn được nữa. Cô với tay tắt nguồn điện thoại, quyết định vứt bỏ sự cố gắng vô vọng này.

Không biết bao lâu sau, nghe thấy tiếng bước chân lại gần, cô đoán chắc là bạn học trở về phòng nên không để ý, nhưng người ấy kéo ghế ngồi xuống bên giường, cô ngạc nhiên, mở tròn mắt, là Đường Lăng Lâm.

Đường Lăng Lâm là một nhân vật có tiếng trong trường, đã từng làm chủ tịnh hội sinh viên, đội trưởng đội hùng biện đại diện cho trường tham gia cuộc thi hùng biện lớn và được giải, lại là người có ngôn từ sảo, suy nghĩ thấu đáo, logic khiến mọi người ngưỡng mộ. Tạ Nam học cùng Lăng Lâm có một năm song ấn tượng lại khá sâu sắc. Cô cũng đã từng gặp Đường Lăng Lâm một lần khi đi dạo với Hạng Tân Dương trong khuôn viên trường, ngoài cảm giác cô gái khóa trên này lạnh nhạt vẫy tay chào Hạng Tân Dương rồi dành cho mình một cái nhìn sắc lẹm thì Tạ Nam chưa bao giờ nói chuyện trực tiếp với cô ấy. Lúc này, Lăng Lâm mặc chiếc áo khoác màu xanh xám bó sát người, ánh mắt nhìn Tạ Nam với vẻ ái ngại.

Vừa mở miệng định hỏi Lăng Lâm đến có việc gì, Tạ Nam liền nhớ ra Hạng Tân Dương nói sẽ kết hôn với người con gái này, sắc mặt bồng chốc tái xanh.

“Dậy rửa mặt đi nào, dáng vẻ của cô bây giờ thật chẳng ra sao.” Đường Lăng Lâm nói với giọng thông cảm và ôn hòa.

Mấy ngày qua cô chỉ rửa mặt chải đầu chiếu lệ rồi lại leo lên giường nằm lì cả ngày, khóc thầm cả đêm. Cô không có hứng soi gương nhưng cũng biết được khuôn mặt mình lúc này khủng khiếp đến mức nào. Tạ Nam không lấy lại được cảm xúc, cũng chẳng buồn nổi giận với người đối diện, khẽ nói: “Chị đi ngay cho, tôi không có gì để nói với chị”.

Đường Lăng Lâm không những không đi, mà còn đổi tư thế ngồi cho đàng hoàng hơn, nói: “Tôi nghĩ rằng mình có một số điều cần nói rõ với cô, mà thực ra cũng để tốtcho cô”.

Chẳng buồn để ý đến Tạ Nam đang nhắm mắt lơ đãng, Đường Lăng Lâm nói một mạch: “Tôi và Hạng Tân Dương sắp kết hôn rồi, hy vọng cô biến mất khỏi cuộc đời anh ấy”.

Hai tay Tạ Nam đan chặt lại với nhau.

“Đừng gọi điện cho Hạng Tân Dương nữa, cũng đừng làm phiền anh ấy. Nếu cô hiểu anh ấy, cô phải biết rằng, anh ấy là một người quá tốt bụng và cũng thiếu quyết đoán. Nếu cô cứ khổ sở một mực van nài anh ấy, chỉ làm anh ấy càng thêm mệt mỏi mà thôi. Còn nếu thực sự vì anh ấy và nghĩ cho anh ấy, cô nên chọn cách im lặng mà ra đi.”

Tạ Nam vẫn cắn chặt môi.

“Cô có thể cho Hạng Tân Dương cái gì, ngoài một mối tình ngây thơ trong sáng, mà cũng chỉ có thế thôi. Giờ cô mới học năm thứ tư, vẫn có thể tiếp tục sống trong tháp ngà. Nhưng anh ấy thì khác, anh ấy có trách nhiệm với gia đình và với cả anh ấy. Nếu bây giờ Tân Dương làm theo ý mình, sau này anh ấy sẽ giận bản thân, cũng sẽ hận sang cả cô nữa.”

Những lời nói sắc nhọn như dao vô tình cứa vào tai Tạ Nam, cô hoàn toàn không có phản ứng. Người khiến côđau đớn nhất đã rời xa cô, không để lại chút dấu vết gì. Đối với chẳng qua chỉ là một người xa lạ, dù thế nào cũng không thể đưa cô thoát khỏi giấc mộng kinh hoàng này.

“Cô như thế chẳng ích gì cho mình và cho người khác, chi bằng hãy can đảm đứng dậy, tôi có thể...”

“Đủ rồi.” Vừa lúc đó Cao Như Băng tan học về tới nơi, cô quát lớn: “Chị sắp kết hôn với Hạng Tân Dương là việc của chị, Tạ Nam và Hạng Tân Dương chia tay lại là việc của họ. Chị lo cho tốt việc của mình đi, đừng tùy tiện xen vào chuyện của người khác, chẳng tốt cho ai cả”.

Khoảnh khắc đó, người hùng biện tốt nhất dường như cũng cứng lưỡi trước Cao Như Băng khí thế bừng bừng. Chưa nhìn thấy uy phong của Đường Lăng Lâm bao giờ nên cô bé năm thứ nhất cùng phòng đi về với Cao Như Băng cũng nói chen vào: “Em không nhầm đấy chứ, lần đầu tiên em thấy có người thứ ba đến tính sổ ghen tuông, đây là thế giới nào vậy?”.

Đường Lăng Lâm trấn tĩnh lại, đứng dậy, lạnh lùng nhìn mọi người, nói: “Tôi và Hạng Tân Dương đã đính hôn, bây giờ ai xuất hiện giữa tôi và anh ấy mới là kẻ thứ ba”.

Cô bé năm thứ nhất cứng họng, không nói thêm đượcnữa, Cao Như Băng đang định đốp lại thì Đường Lăng Lâm đã quay về phía cô: “Các cô cho như vậy là nghĩa khí, là giúp cô ấy thực sự sao? Chẳng qua cô ấy vì quá yêu mà tự làm khổ, làm tổn thương mình, lãng phí quá nhiều thời gian vào việc cứu vãn những thứ không còn ý nghĩa nữa, rồi biến mình thành trò cười vô ích”.

“Tôi sẽ không gọi cho Hạng Tân Dương, cũng không tìm anh ấy nữa.” Tạ Nam đang nằm trên giường đột nhiên cất lời, giọng bình thản, “Cái chị cần là điều đó, đúng không? Còn việc tôi dành thời gian của tôi làm gì, đó là việc của tôi, không phiền chị phải đặc biệt tới đây giảng lý lẽ. Mời chị đi cho”.

Bây giờ Đường Lăng Lâm lại tìm đến cô, ám chỉ cô vẫn còn qua lại với Hạng Tân Dương. Tạ Nam không còn là cô gái hai mươi mốt tuổi đang trong cơn biến cố tình cảm, chỉ biết nằm trên giường khóc lóc, hoang mang ngày nào nữa, nhưng cô vẫn không biết ứng phó ra sao với cái tội danh vô lý kia.

Cũng không biết cô đã ngồi đó bao lâu, tiếng gõ cửa bên ngoài bất chợt vọng vào, cô ngạc nhiên nhỏm dậy, định thần lại. Cánh cửa vừa hé mở, Vu Mục Thành đã bước vào, ôm chầm lấy cô, nói: “Em thật là cố chấp, về rồi cũng không chịu lên, phải để anh xuống tóm lấy em, mới...”. Đột nhiên, Tạ Nam kiễng chân hôn lên môi anh, ngăn không cho anh nói tiếp. Vu Mục Thành bỗng giật mình bởi cặp môi giá lạnh của cô, anh vừa hôn cô vừa nói: “Em lạnh lắm à? Tay cóng thế này. Lên nhà anh đi, anh sẽ nấu bữa tối

Tạ Nam gật đầu, không kháng cự như mọi khi, cô lấy túi của mình đang định ra cửa thì di động rung chuông. Cô vội vàng nghe máy.

“Nam Nam à, tớ gọi cho anh ta nhưng anh ta tắt máy. Nhắn tin anh ta mới gọi lại, yên tâm, anh ta nói sẽ không để Đường Lăng Lâm làm phiền cậu nữa.”

“Cảm ơn cậu, Băng Băng.” Cô đang muốn nói thêm, vòng tay Vu Mục Thành đã ôm cô từ sau lưng, hôn khẽ lên vành tai của cô, cô cố gắng kìm nén cảm xúc, nói với bạn: “Lát nữa tớ gọi lại cho cậu nhé”.

Cô đẩy anh ra, rồi lặng lẽ đi theo anh. Bên ngoài bóng đêm đã bao phủ, đang là kỳ nghỉ nên tiểu khu hết sức tĩnh mịch. Hai người ra khỏi tòa nhà uất Kim Hương, đi về phía tòa nhà Hoa Hải Đường phía sau, nơi Vu Mục Thành ở. Đến tầng bốn, Vu Mục Thành lấy khóa mở cửa, rồi quay lại khoác vai Tạ Nam đi vào, nhanh chóng đóng cửa đồng thời nồng nàn hôn lên môi cô. Túi xách và khăn trên tay Tạ Nam bất giác rơi cả xuống, không kháng cự nổi sự mạnh mẽ của anh, cô lùi lại một bước, lưng chạm vào cánh cửa. Anh cũng lui lại theo cô, ham muốn rừng rực dâng lên cùng hơi thở của cô, cô khẽ mở miệng trong vô thức đón nhận sự tấn công của anh, chỉ thấy người lâng lâng men say, ý thức trở nên mơ hồ. Thấy Vu Mục Thành cởi áo khoác của mình, cô ngoan ngoãn giơ tay ra, để mặc chiếc áo rơi xuống đất, rồi lại ôm lấy anh, cứ để cho nụ hôn ấy trượt xuống ngực mình. Cô nhẹ nhàng thở ra, đầu dựa vào cửa, nhưng ngay lập tức thấy hoảng hốt, dường như hiểu được mình đang làm gì. Song, không để cô kịp co người lại, Vu Mục Thành lại hôn lên môi cô, chậm hơn, ngọt ngào hơn truyền sự ham muốn sang cô, cướp đi chút ý thức cuối cùng của cô.

Vu Mục Thành ôm lấy cô, đưa cô vào phòng ngủ, để cô nằm trên giường, hai người lại tiếp tục quyện lấy nhau. Đôi môi nóng bỏng của anh lướt trên da cô, tay mơn chớn cơ thể cô. Anh khẽ cắn vào làn da mịn màng ấy khiến cô không kìm được những tiếng kêu, anh mang sự thỏa mãn, cô lại thấy nỗi đau nhẹ nhàng. Tạ Nam nhắm chặt mắt lại, cắn răng bấu chặt tay lên cơ thịt rắn chắc trên lưng anh.

Anh để ý tới sự căng thẳng có chút cứng lại của cơ thể cô, cố gắng dùng nụ hôn nồng ấm của mình an ủi, để cô thả lỏng người đồng thời cũng ra sức khống chế bản thânmình. Cuối cùng, anh mồi lúc một nhanh, càng ngày càng mãnh liệt, để tiếng rên như khóc của cô bật ra.

Vẻ yên tĩnh của căn phòng đã trở lại, anh vuốt ve tấm lưng nhẵn mịn của cô, cô co người cuộn trong lòng anh, gối đầu lên cánh tay anh, không cử động. Vu Mục Thành khẽ thầm thì bên tai cô: “Anh làm em đau phải không?”.

Tạ Nam không phản ứng gì, cô không quen bàn luận với người khác về chuyện này. Đau ư, có thể có một chút. Đây không phải là lần đầu tiên của cô, nhưng cách lần cuối cùng đã bảy năm đằng đẵng rồi. Cô đã không thích ứng được với sự nhiệt tình như vậy, nhưng cô phải thừa nhận, Vu Mục Thành là người đàn ông quan tâm và có kinh nghiệm, hoàn toàn biết làm cho cơ thể đang hồi hộp cứng lại của cô tan chảy để hòa vào với những cảm xúc của anh.

Điều quan trọng hơn, trong sự nhiệt tình ấy, cô đã hoàn toàn quên đi sự khó chịu và xấu hổ với cuộc điện thoại ban nãy, nó như một nỗi trầm cảm từ cơn ác mộng luôn đeo bám cô suốt bao lâu nay.

Bàn tay to lớn của anh lần theo lưng cô đi xuống, dừng ở eo cô. Chiếc eo thon nhỏ, da mỏng mềm mại, anh nhẹ nhàng xoa xoa, khiến cô khẽ rùng mình bỏ tay anh ra, anh lại ôm cô chặt hơn một chút. “Không phải giả vờ ngủ đấy chứ?” Vu Mục Thành khẽ hỏi cô, giọng ẩn chứa nụ cười trêu chọc.

Tạ Nam giấu mặt vào ngực anh, buồn bã nói: “Ai giả vờ, em đã nói đến mười giờ mới ngủ, mấy giờ rồi?”.

“Anh không biết, cũng chẳng buồn để ý đến nó.”

Tạ Nam quay người nằm xoay lưng lại với anh, đột nhiên cô giật mình, lúc này mới phát hiện cửa sổ chỉ kéo hờ một lóp màn lưới chống côn trùng mà chưa kéo rèm cửa, cô có thể thấy rõ mặt trăng treo lơ lửng trên đỉnh lầu, đang len lỏi hắt ánh sáng lạnh lẽo vào phòng, liền hoảng hốt: “Trời ạ, anh... anh không kéo rèm cửa”. Cô sợ tới mức lại bắt đầu nói lắp.

Vu Mục Thành chợt cảm thấy buồn cười, khoảng cách giữa các tòa nhà nơi đây tương đối xa, hơn nữa cửa sổ đã đóng, trong phòng lại không bật đèn, cách hẳn một tấm cửa lưới, bên đối diện dù có thiết bị hồng ngoại cũng không thể nhìn trộm được ánh xuân trong phòng họ. Có điều thấy bộ dạng sợ hãi của Tạ Nam, anh ra kéo rèm cẩn thận rồi mới quay về giường, ôm chặt lấy cô. Căn phòng tối om, Tạ Nam định thần lại, nằm ngoan ngoãn trong lòng anh.

“Có đói không, anh chuẩn bị bữa tối.”

“Anh biết nấu cơm à?”

“Anh đã nói rồi, tiếp xúc lâu em sẽ thấy anh có nhiều ưu điểm đấy.”

“Thế thì em càng bất an, em sợ tiếp xúc lâu, anh sẽ phát hiện con người em chẳng có gì hay ho cả, em không biết nấu cơm.”

Vu Mục Thành nhẹ nhàng đưa tay lên môi cô ngăn lại rồi từ từ hôn lên vai, lên gáy cô, nói: “Em đã cho anh niềm vui lớn nhất, anh nghĩ niềm vui ấy đủ để anh nhấm nháp trong một thời gian dài. Còn nấu cơm ư, ai mà để ý?”.

Bữa tối mà Vu Mục Thành chuẩn bị khiến Tạ Nam hết sức ngạc nhiên.

Mới thoáng nhìn, cơm Tây cơm Tàu lẫn lộn, không nhiều món, một món tôm luộc, một bát canh hải sản, một đĩa sa lát rau củ, lại thêm một đĩa cơm rang, chủ yếu là do anh bài trí quá cầu kỳ mà thôi.

Phòng khách chỉ để một chiếc đèn bàn sáng, quầng sáng ấm áp chiếu ra. Âm nhạc du dương, các bóng đèn của phòng ăn đều bật sáng, giữa bàn còn có một lọ hoa thủy tinh, cắm đầy hoa bách hợp, đối diện là một bộ đồ ăn kiểu Tây, hai đầu có giá để nến, một bình rượu vang đỏ đã mở sẵn, hai chiếc cốc, mồi cốc đã được rót khoảng một phầnba rượu.

Tạ Nam tắm xong đi ra, cô đứng ngây người, chân tay thừa thãi, thần mặt nghĩ ngợi. So với bữa com thịnh soạn này thì bữa cơm mình mời anh trước kia thực quá đơn giản và chẳng ra gì.

Vu Mục Thành mang ra một đĩa sườn cừu quay, đặt xuống bàn, bỏ găng tay ra, sau đó đi đến và ôm lấy Tạ Nam.

“Cảm động đến mức ngây người ra thế sao?”

Tạ Nam cười khổ, nói: “Em có nên thay quần áo không, tại sao cứ thấy mình không phù hợp”. Cô đang khoác trên mình bộ quần áo ngủ dài tay in hình những bông hoa nhỏ, tóc cột sau gáy bằng dây chun. Còn Vu Mục Thành lại mặc chiếc quần âu màu ghi kết hợp với sơ mi trắng, vô cùng chỉnh tề, anh cười lớn, ôm cô tới bên bàn ăn, kéo ghế để cô ngồi xuống.

“Không cần, anh thích bộ quần áo ngủ này của em.”

Các món ăn ngon hơn cô tưởng tượng, Vu Mục Thành chú ý đến khẩu vị của người yêu, khi quay sườn cừu anh đã cho một chút ớt vào đó. Tạ Nam ăn rất vui vẻ, lại uống khá nhiều rượu vang. Ăn xong, mặt cô đỏ bừng lên, hai mắt mơ màng nằm trên sofa, Vu Mục Thành mang bát đĩadơ vào phòng bếp để hôm sau người làm công theo giờ tới xử lý, rồi đến ngồi bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, Tạ Nam uể oải dùng ngón tay vẽ trên mày và mũi anh.

“Cứ ăn thế này, chắc em biến thành ỉn mất.”

“Đe thử xem, xem anh có nuôi được em thành một chú heo con chính hãng không?”

“Còn lâu em mới bị mắc lừa.” Tạ Nam mỉm cười, “Em không muốn bị nuôi, nếu không đến lúc được giá thì thê thảm lắm”.

“Em không say chứ?” Vu Mục Thành cười, luồn tay vào trong áo ngủ của cô, bụng dưới phẳng, eo cũng nhỏ, anh nói: “Yên tâm, so với tiêu chuẩn của ỉn thì còn xa lắm

“Ai bảo em say, em chỉ uống một chút thôi mà.”

“Thế chúng mình uống tiếp nhé.” Vu Mục Thành nói với giọng ma mãnh, “Thêm chút rượu Rum nữa nhé”.

Tạ Nam liếc xéo anh, nghi ngờ: “Sao em thấy anh cười không được tử tế cho lắm”.

Vu Mục Thành vui sướng, khẽ nói vào tai cô: “Nghe nói rượu Rum có thể tăng cảm hứng trong tình yêu, khiến cho nữ giới từ lạnh như sương băng biến thành mềm mại như nước”. Giọng anh nhỏ dần, Tạ Nam cắn mạnh vào vai anh khiến anh đau đớn chau mày nhưng vẫn không thu tay lại, chỉ cắn nhẹ vào tai cô. Tạ Nam ngừng cắn, cười trốn tránh: “Đừng, đừng, đừng ồn ào nữa, chúng mình nói chuyện đàng hoàng nhé?”.

Vu Mục Thành khẽ khàng đổi giọng bên tai cô: “Em nói đi, đảm bảo anh sẽ ngoan ngoãn lắng nghe”.

Cô có thể sờ thấy rõ rệt vết cắn của mình trên vai anh qua lần áo sơ mi, nói: “Nhưng em quên mất ban nãy đang nói gì rồi”.

“Chúng ta còn thời gian, em cứ từ từ nghĩ đi.”

Thời gian bồng nhiên đầy ắp tính đàn hồi, nó mang theo cả cái lười biếng của kỳ nghỉ, mồi giây mỗi khắc dường như đang chầm chậm trôi qua, nhưng vừa chớp mắt, thời gian lại trôi nhanh hơn mức ta tưởng tượng, đêm đông không còn dài và cô đơn nữa.