Ba ngày sau

Houston, Texas

Lắc đầu nguầy nguậy, Taỵlor đẩy núm vú của bình sữa ra khi Connor bế nó và đung đưa trong căn phòng trẻ màu hồng mà bây giờ đã đầy ắp những con gấu nhồi bông và tất cả các loại đồ chơi chạy bằng pin có gắn đèn màu. Những thứ đồ có âm thanh đang phát ra thật lớn đủ loại bài hát như bài ABC và bài “Twinkle, Twinkle, Little Star”. Connor biết rằng anh đã mua quá nhiều đồ chơi cho Taylor nhưng anh muốn an ủi con bé.

Connor lắc lắc bình sữa, “Ba biết, đây không phải là mẹ con, nhưng mà đây là thức ăn đấy, con yêu”, anh cố giải thích một cách mệt mỏi.

Anh không kiên nhẫn được như Anna và anh cảm thấy thật tội nghiệp cho Taylor. Anh không trách con bé nổi giận với anh bởi vì Anna đã bỏ lại cha con anh. Quỷ thật, có lẽ đó là do lỗi của anh.

Đôi mắt xanh ương bướng của Taylor cứ nhìn chằm chằm vào anh như thế con bé van nài anh phải giải quyết ngay vấn đề khủng khiếp giữa họ. Nhưng khi anh đẩy cái núm vú khó chịu ấy vào môi dưới của bé và cố đưa những giọt sữa tệ hại vào miệng nó thì nó nhíu đôi mày lại một cách giận dữ và giấu mặt vào vai anh. Cuối cùng khi nó chịu ngẩng mặt lên, nó len lén liếc nhìn anh. Vì không thấy Anna đâu cả, Taylor nắm chặt tay lại và bắt đầu đá hai chân.

Chẳng bao lâu sau, nó vừa quẫy đạp mạnh chân vừa hét lên.

“Mẹ...ẹ...ẹ...”

“Ba biết rồi, con yêu ạ. Mẹ cũng bỏ ba rồi này”.

Cổ họng anh nghẹn ứ nỗi tuyệt vọng đau khổ xen lẫn niềm kiêu hãnh cay đắng của đàn ông. Mặc cho hoàn cảnh tồi tệ như thế nào, mặc cho anh cảm thấy tội nghiệp cho Taylor như thế nào, anh nhất định sẽ không đi tìm Anna.

Làm thế nào mà cô ấy lại có thể rời xa con gái của mình dù chỉ một phút dược cơ chứ?

Abby và Terence muốn anh đi tìm cô nhưng anh sẽ không đi. Có lẽ đã đến lúc để cô quyết định. Nếu cô muốn đi thì anh sẽ để cô đi.

Anh yêu cô. Cô không muốn nghe điều đó vì thế anh sẽ không nói khi cô gọi về nhưng anh vẫn mãi yêu cô.

Cô sẽ ở mãi trong tim anh cho dù cô thiếu sự mạnh mẽ mà anh cần có ở người bạn đời - đó chính là sự chịu đựng bền bỉ. Anh e sợ cuộc điện thoại gọi về của cô. Anh ghét ý nghĩ phải tranh luận thẳng thắn bàn về vấn đề nuôi dưỡng con và ly dị, về việc chia trách nhiệm với Taylor giữa họ, nhưng nó sẽ không phải là đứa bé đầu tiên chịu đựng việc ly dị này.

Như thể đọc được sự kiên quyết trong đầu anh, Taylor khom lưng xuống và bắt đầu vừa đá vào ngực anh vừa hét lên.

Anh đặt bình sữa xuống sàn nhà bên cạnh chiếc ghế xích đu và đứng lên, “Chúng ta lại đi nhé”.

Nhấc Taylor lên vai, anh bắt đầu bước tới bước lui. Nhưng thế này lại làm Taylor thêm bực dọc. Anh nhặt những con gấu nhồi bông lên, chỉ cho nó xem những bức tranh đầy màu sắc trên tường, nghịch với cái điện thoại của nó, đánh tưng quả bóng và làm cho con vịt đồ chơi kêu lên the thé.

Vậy mà Taylor vẫn không thèm để ý gì, nó hét toáng với anh, khuôn mặt nó đỏ bừng lên và quá nóng đến nỗi anh sợ nó sẽ bị tổn hại. Ai biết được việc chăm sóc một đứa bé lại khủng khiếp thế này?

Anh thở dài mệt mỏi trong tuyệt vọng. Có vẻ như anh sẽ trải qua một đêm khủng khiếp nữa. Hai đêm đầu tiên không thể dỗ dành được Taylor. Cả hai đêm nó đều khóc cho đến khi mệt lả đến khoảng ba giờ sáng.

Anh vuốt ve những lọn tóc đẹp bóng mượt của Taylor, những lọn tóc mà cách đây hai tiếng anh đã tự gội và sấy khô chúng với cố gắng không làm cho con bé thức giấc. Sau đó anh thả những lọc tóc xuống và lại đưa cho bé bình sữa.

“Nào, hãy uống đi con. Ba không muốn con đói đâu”.

Nó nắm chặt hai tay lại và sau đó gạt mạnh bình sữa đến nỗi cái bình rơi xuống và lăn đi trên sàn nhà. Nước mắt rơi tràn thêm xuống đôi má tím ngắt. Sau đó Taylor lại bắt đầu tức giận thêm lên, tiếng khóc của nó tắc nghẹn đầy kinh hoàng.

“Ổn rồi”, anh thì thầm, “Ổn rồi con ạ”.

Nhưng không ổn chút nào, và có lẽ sẽ không bao giờ thực sự ổn trở lại.

***

“Tại sao không ai nói cho tôi biết đóng bỉm cho một đứa trẻ đang la hét còn tồi tệ hơn là chỉ đạo xây dựng thương hiệu?”, Connor nói.

Có ít nhất sáu miếng bỉm bị hư và vô số miếng bị xé băng ra chất thành đống bên cạnh thùng đựng đồ.

“Điều mà chúng ta cần là một cuộn băng keo”, Leo trêu, “Và một ít kiên nhẫn nữa”.

Nghe thấy tiếng của bác, Taylor khóc dữ dội và đá chân mạnh hơn nữa. Nhẹ nhàng, Connor nhấc chân nó lên và luồn chiếc bỉm thứ bảy vào mông nó.

“Em biết đấy, như thế này là không được rồi”, Leo nói bằng cái giọng điệu của CEO như không cho phép tranh cãi gì cả, “Em không thể vừa điều hành công ty vừa làm ông bố tuyệt vời suốt hai mươi bốn giờ trong ngày và cả bảy ngày trong tuần đâu. Em đang đi sai đường rồi đấy”.

“Anh đừng khuyên em”.

“Em phải đi tìm Anna đi”.

Dây băng bị xé ra khỏi miêng bỉm, “Thật chết tiệt!”, Connor nói, “Em đã đăng quảng cáo tìm vú em rồi”.

“Này, đưa cho anh miếng băng nào! Em đừng có buộc cái thứ chết tiệt này vào cho nó! Hèn gì con bé cứ khóc không ngừng”.

“Nhưng con bé cứ ngọ nguậy”.

“Em bé thì phải luôn ngọ nguậy chứ. Tránh ra nào! Để chuyên gia này làm cho nào!”

Leo huých khuỷu tay đẩy cậu em sang bên. Sau khi buộc xong, Leo bước lùi lại, nheo mắt ngắm chiếc tã và sau đó quay nhìn Connor một cách đắc thắng.

Connor mở thùng đựng đồ và ném một chiếc bỉm dơ vào trong đó. Ngay lập tức một mùi khó chịu lan ra khắp căn phòng trẻ màu hồng. Nhăn mũi lại, Connor bế Taylor lên và bắt đầu đung đưa khiến con bé nín khóc được một lúc.

“Trời ơi, thật dơ dáy quá! Em phải đi tìm Anna về để giải quyết mọi thứ đi”.

“Khi cô ấy ở đây em đã thử hết mọi cách mà em biết để “giải quyết mọi thứ” như anh nói rồi. Nhưng không ăn thua gì cả”.

“Cách nào cũng cần phải có thời gian cả. Cô ấy ở đây chưa lâu mà”.

“Nghe này, ông anh đầy hiểu biết và ông chủ quái quỷ ạ, anh thuê em tìm cô ấy, em đã tìm thấy rồi. Cô ấy đã bỏ đi và giữ con gái em rời xa em. Em đã đi tìm lại cô ấy và giờ đây cô ấy lại bỏ đi nữa. Có lẽ thế cũng tốt. Em nghĩ đã đến lúc em phải ổn định lại cuộc sống của em”.

“Cô ấy bối rối đấy mà”.

“Không đúng, em nghĩ là cô ấy muốn ly dị. Em nghĩ đã đến lúc em phải từ bỏ Anna Barton rồi. Được chứ? Chúng ta hãy vứt bỏ tất cả đi nào”.

“Như thế thật tàn nhẫn”.

“Đôi khi cuộc sống thật tàn nhẫn và thất thường. Và tình yêu cũng thế. Anh biết đấy, trong những trường hợp như thế này, đôi khi chúng ta không thể làm gì được cả dù là chúng ta rất muốn. Vì thế, mặc dù em không muốn làm người cha đơn thân chút nào nhưng em sẽ phải trở thành thế thôi. Khi Linda mất và sau đó khi em phát hiện ra cô ấy đang có thai, tất cả điều mà em muốn làm là tìm lại một cơ hội khác. Em đã nghĩ Anna chính là cơ hội đó, nhưng em đã lầm”.

“Thế còn Taylor thì sao?”

“Bây giờ nó là tất cả đối với em. Thật đấy, em đau xé lòng mỗi khi nó bắt đầu khóc không ngừng và em biết là nó nhớ Anna. Nhưng đây là sự lựa chọn của Anna mà”.

“Anh có thể nói thêm câu này không?”

“Nếu không phải là chuyện của Anna và em”.

“Terence nói là ông ấy sẵn sàng giúp trông đứa bé cho đến khi em thuê được người. Ông ấy nói rằng ông sẽ thử làm người giữ trẻ. Nếu anh là em thì khi lần đầu tiên ông ấy đến đây, anh sẽ đi kiểm tra xem có phải chắc chắn là đứa bé đang ngủ và không cần phải thay bỉm không”.

Connor bật cười, “Hãy nói ông ta có thể đến bất cứ lúc nào. Em sẽ liều vậy”.

Taylor cũng cười. Sau đó nó chộp lấy mũi của cha và bập bẹ, “Mẹ...ẹ...ẹ”

Ôm Taylor trong tay, Connor chỉ cho nó xem những đám mây hồng đang bay trên nền trời xanh phía trên những ngọn cây trong bầu không khí yên ắng một cách lạ thường của vùng Houston.

Một cơn bão rất dữ dội có tên là Janice vừa mới cuốn vào vùng vịnh Mêhicô và lao thẳng đến vùng bờ biển Texas. Có lẽ sẽ lướt đến Houston.

“Mây kìa”, anh vừa nói vừa chỉ những đám mây báo hiệu cơn bão đang đến gần.

“Mẹ...ẹ...ẹ...”, Taylor khóc ré lên, những ngón tay hồng hồng mềm mại của nó vỗ nhẹ lên mặt anh đầy tin cậy.

“Không, con gái yêu ạ, ba...a...a...”, anh sửa lại, “Ba lấy làm tiếc phải nói cho con nghe điều này nhé, cơn bão Janice đang làm các cánh cửa rung lên lách cách chứ không phải mẹ xinh đẹp của con đâu”.

Khi anh siết chặt lấy con bé và hôn lên chiếc bụng tròn tròn của nó, nó lại đưa tay sờ vào má anh và cười khúc khích. Tối hôm qua là đêm đầu tiên nó ngủ yên kể từ khi Anna bỏ đi.

“Chúng ta sẽ đến đó xem nhé, con gái nhỏ của ba”, anh thì thầm, “Cùng đi nào!”.

Dù cho bây giờ là đã cuối buổi chiều nhưng không khí vẫn còn quá nóng bức và ngột ngạt khiến anh cảm thấy như muốn nghẹt thở. Anh vẫn chưa quyết định được nên đi hay ở lại. Chờ đến khi biết được rõ ràng mọi người nên làm gì thì sẽ là quá muộn. Mọi người trong cái thành phố chết tiệt này sẽ nhảy lên xe hơi cùng một lúc và đổ xô di tản về các tuyến đường lên phía bắc. Connor không chắc anh có thể một mình cùng với đứa bé lái xe suốt hai mươi bốn giờ hoặc hơn trên đường để đến được nơi mà thông thường phải đi mất hết ba ngày. Các vú em mà anh thuê đã ra đi vào sáng nay cùng với gia đình riêng của họ để tránh kẹt xe.

Khi anh tiến vào khoảng sân sau đầy bóng râm, tiếng cưa xích gầm lên phía trên đầu anh và chúng phát ra từ những ngọn thông. Anh đã thuê hai người đàn ông đến cắt bỏ những cành cây đã chết để chúng không rơi xuống mái nhà. Đôi giày ống của anh giẫm lên những chiếc lá thông và những quả thông kêu lạo xạo khi anh sải bước đi kiểm tra những người đàn ông đang gắn cửa chớp chống bão. Trước đó anh tự mình làm những việc này, nhưng từ khi những người giữ trẻ di tản đến Austin thì Taylor là mối quan tâm hàng đầu của anh.

Thật may mắn, cơn bão Janice được dự đoán là sẽ ập vào vùng bờ biển phía nam cách đó hàng trăm dặm. Tuy nhiên, những cơn gió xoáy và các luồng gió bấc đầu tiên trong năm có thể đẩy cơn bão xuống phía bắc nếu nó tăng tốc. Và một khi đã thổi đến vùng vịnh ngoài thì các cơn bão lớn thường mạnh dần lên.

Connor quay trở lại sân trước vừa đúng lúc chiếc Lincoln màu trắng đổ xịch bên đường. Abby vẫy tay và bước xuống xe. Cơn gió mạnh thổi tung chiếc váy màu xanh da trời của cô. Cô chạy băng qua bãi cỏ về phía họ.

Biết rõ cô ấy và những người còn lại trong gia đình Anna muốn gì, anh cau mày.

“Em biết không nào, chị lại đã thuê người đi tìm Anna”, cô ấy nói.

“Em đã bảo với chị rồi mà. Cô ấy sẽ gọi lại thôi. Nhưng chị muốn thế thì tùy chị”, anh vắn tắt trả lời.

“Nhưng họ không may mắn”.

“Dĩ nhiên là cô ấy chưa muốn ai tìm thấy mình”.

“Chị đến đây để cầu xin em giúp gia đình chị đấy”.

Một lúc lâu họ chỉ im lặng đứng đó cùng nhau, mỗi người nhìn vào những ánh chớp ngoằn ngoèo trên bầu trời cao thay vì nhìn nhau.

“Nhìn kìa”, anh nói, “Em xin lỗi vì em đã đánh mất em của chị. Em biết hai chị em chị đã từng thân thiết với nhau như thế nào. Nhưng ngày nào đó cô ấy sẽ gọi về thôi mà”.

“Chị biết”. Cô vuốt nhẹ đôi má mịn màng của Taylor và Taylor đáp lại một cách thích thú, “Vậy thì tốt hơn là chị nên đi vậy”, Abby nói.

Khi Abby xoay lưng lại đi đến xe hơi của mình, Taylor nắm chặt hai bàn tay mũm mĩm của nó lại và khóc thét lên, “Mẹ...ẹ....ẹ...”

“Con gái nhỏ ạ, con đã có thể ngủ suốt đêm không gọi mẹ rồi mà”, anh thì thầm, “Con cũng giống như mẹ con cứ muốn làm cho ba đau lòng mãi, phải không nào”.

Dù trong lòng nhói đau, anh vẫn mỉm cười.

***

Carrollton, Georgia

Có gì tệ hại hơn tỉnh giấc lúc hai giờ sáng vì ác mộng, nằm cô đơn một mình giữa cơn bão bùng, mong muốn được ôm chặt trong vòng tay chồng nhưng chỉ nhận ra rang thực tế còn tồi tệ hơn những cơn ác mộng?

Trong giấc mơ, Anna thấy có cái gì đó đang đuổi theo cô xuyên qua khu rừng tăm tối đáng sợ. Cô nghe tiếng rơi vỡ ầm ầm ngay phía sau cô.

Thình lình, cô nhìn thấy một bức tường cao màu trắng và một cánh cổng để mở. Là Connor, chứ không phải xơ Kate, đang đứng đó với đôi tay dang rộng. Anh nở nụ cười thật tươi chào đón.

Cô gọi anh, nhưng nụ cười anh chợt tắt ngấm. Và khuôn mặt đẹp buồn rầu của anh biến mất vào cõi hư không.

Cô khát khao muốn được ở trong vòng tay anh nhưng giờ đây cô chỉ cô đơn một mình. Connor sẽ không đến cứu cô lần nữa đâu. Đó là lỗi của cô mà.

Cơn mưa đang đập vào các khung cửa sổ căn hộ nhỏ tồi tàn của Anna ở Georgia không liên quan gì đến cơn bão đang ập đến vùng Texas xa xôi mà cô đã để tâm theo dõi trong nhiều ngày qua. Cắn chặt lấy tấm khăn trải giường mỏng, Anna ngồi dậy trên tấm nệm hơi cũ đã rò rỉ khí đến nỗi cô cần phải thổi nó lên lại. Cô vặn chiếc đèn bàn đặt bên cạnh tấm nệm lên và sau đó cô bật chiếc tivi nhỏ. Đắm mình trong những quầng sáng màu vàng và tìm an ủi bởi những hình ảnh nhập nhoè trong phần tin tức về cơn bão trên kênh Dự báo thời tiết, cô cảm thấy bình tĩnh hơn.

Cơn bão nhỏ này có thể trở nên tồi tệ hơn, cô thấy thật lo lắng muốn biết điều gì đang xảy ra cho Taylor và Connor khi họ trở về Texas.

Cô đã cố gắng gọi điện sớm hơn nhưng Connor không trả lời bất cứ cuộc điện thoại nào. Suốt ngày cô cứ sốt ruột xem kênh Dự báo thời tiết. Cơn bão Janice đang gào thét trên đảo Galveston, đang tàn phá tất cả mọi thứ trên đường nó cuốn qua, và giờ đây nó đang đổ bộ về phía bắc - tây bắc, hướng đến Houston. Cô đã không thể biết được gì thêm nữa vì các phóng viên đang vượt qua bão tố đã bị kẹt lại và bị cô lập cùng với những thước phim về các bãi đậu xe kẹt cứng và những cây cọ đang bị thổi nghiêng ngả không ngừng trong gió bão.

Có phải gia đình cô cũng có cùng cảm giác thế này khi họ lạc mất cô? Quá muộn rồi, cô nhận ra rằng cô không muốn ly dị. Cho dù tình yêu có đầy rủi ro đến thế nào đi nữa, sống cô đơn một mình như thế này sẽ đau khổ hơn nhiều. Cô không còn có thể sống độc lập một mình và tách biệt với mọi người nữa rồi.

Có lẽ cô phải ra đi để biết Connor đã trở thành một phần trong cô đến mức nào. Nhưng trước khi các ý nghĩ và những xúc cảm được định hình thì cơn bão đã đổ bộ vào vùng vịnh.

Connor có muốn cô trở về không nhỉ? Cô cũng không biết nữa. Điều mà cô biết bây giờ là ý nghĩ tiếp tục sống mà không có anh khiến cô hoảng sợ hơn bất cứ thứ gì khác đã xảy đến với cô.

Cô muốn có tình yêu và sự tha thứ của Connor. Cô muốn được làm mẹ và cùng anh nuôi nâng con trưởng thành. Nếu anh đưa cô về, cô sẽ có hàng triệu cách chứng tỏ cho anh biết là cô yêu anh đến mức nào trong những ngày còn lại của cuộc đời cô.

Mỗi sáng và mỗi chiều khi cô chăm sóc ông Janasak bị bệnh mất trí nhớ, cô hầu như không thể tập trung vào công việc được. Ông Janasak không thể nhớ nổi cô là ai hay tại sao cô lại ở đó nhưng cô thậm chí còn hay quên hơn ông. Khi ông ta chậm rãi hỏi cô cùng câu hỏi đó hàng chục lần thì cô cảm thấy giận dữ và mất kiên nhẫn bởi vì trong đầu cô chỉ nghĩ đến Connor và Taylor. Ông Janasak cần một người nào đó toàn tâm toàn ý chỉ lo cho một mình ông.

Giờ đây, khi không biết được rằng gia đình mình liệu có an toàn không, cô nhận ra rằng cô không thể sống một mình thêm một giây phút nào nữa.

Máy biến thế nổ. Đèn bàn và chiếc tivi nhỏ vụt tắt, cả những bóng đèn đường cũng tắt ngấm. Giật mình la lên, cô bò ngang qua căn phòng tối tăm lần về phía chiếc ví. Run rẩy dốc đổ mọi thứ ra trên sàn gỗ cứng, cô mò mẫm chộp lấy chiếc điện thoại di động và một lần nữa bấm số của Connor ở Houston. Chuông cứ reo, reo mãi. Các ngón tay của cô cứ bấm, bấm mãi đến nhức nhối.

Cuối cùng thì anh cũng trả lời, “Connor đây”.

“Cám ơn Trời”, cô thì thầm.

Yên lặng một lúc lâu. Cô nghe có tiếng vật gì đó rơi đánh xoảng và tiếng đứa bé khóc ré lên.

“Connor, có phải Taylor đó không? Nó không sao chứ?”

“Nó không sao”. Giọng anh lạnh lùng. Anna biết anh đã nhận ra cô ngay mà.

“Em nhớ nó... nhiều lắm”.

“Mới có hai giờ sáng”, anh nói, “Em muốn điều quỷ gì đây? Bây giờ không phải lúc bàn về việc ly dị”.

“Tại sao con khóc vậy?”

“Anh hỏi em muốn gì đây?”

“Không ly dị gì cả. Em sai rồi... em đã quá sai rồi. Em theo dõi cơn bão và em cảm thấy mình không thể sống xa anh và Taylor và cả những người mà em yêu thương nữa. Em yêu anh, Connor”.

“Lần này thì yêu được bao lâu nào?”

“Mãi mãi”.

“Được rồi. Cứ coi như là anh tin em đi”.

“Xin anh...”

“Vậy chứ em muốn cái quỷ gì nữa đây?”

“Em chỉ muốn anh cho em một cơ hội nữa”.

“Thật là số phận chết tiệt, em yêu ạ”.

Có tiếng thủy tinh rơi vỡ và tiếng Taylor kêu thét.

“Việc gì thế?”, Anna hét lên, cảm thấy sợ hãi đến muốn ngất đi.

“Có lẽ một cái cây đổ. Bây giờ thì nước tràn vào trong rồi”. Connor chửi rủa một cách bực bội, “Nghe như có tiếng xe lửa bên ngoài. Nhìn kìa, anh sẽ...”. Đường dây lại bất ngờ bị cắt ngang.

Cô cố gọi lại nhưng chỉ nhận được tín hiệu là tất cả các đường dây đều bận. Cuống cuồng, cô cứ gọi lại, gọi lại mãi cho đến khi điện thoại của cô hết pin. Sau đó cô chỉ còn cách ngồi trong bóng tối và cầu nguyện trong khi bên ngoài những giọt mưa đập mạnh vào khung cửa sổ, và chỉ có Trời mới biết được điều gì đang xảy ra cho chồng và đứa con gái nhỏ của cô ở Texas.

***

Tất cả các bảng hiệu giữa hai tiểu bang Georgia và Texas đều yêu cầu những người lái xe ô tô hãy tránh vùng Houston. Bản tin trên đài phát thanh cảnh báo rằng vì bị cúp điện và cây đổ nên không ai được phép ra vào Houston.

Anna quyết phải tìm cho được con đường khác. Cô phải gặp cho được Connor và Taylor.

Cuối cùng, khi trời tối thì Anna cũng đã lái được xe vượt qua bảng ranh giới của thành phố Houston. Cô gần như kiệt sức. Cô đã lái xe một mạch trên hai mươi bốn tiếng và vì cô không thể liên lạc được với Connor qua điện thoại nên cô rất hồi hộp không biết sự thể ra sao.

Khi cô rẽ khỏi đường cao tốc tiến vào đại lộ dẫn đến khu nhà của Connor thì cô thấy một viên sĩ quan cảnh sát cao lớn cùng với chiếc xe cảnh sát của anh ta đang chặn lấy đường vào.

Cô cau mày đưa chân đạp thắng.

Cắn môi lại, cô hạ cửa xe xuống. Viên sĩ quan mỉm cười và yêu cầu cô xuất trình bằng lái xe.

Anh ta chỉ liếc qua nó trước khi trao lại cho cô, “Tôi không thể để cô qua được. Cô không sống ở khu vực này”.

“Tôi sống ở đây mà!”, Anna trả lời.

Anh ta đanh mặt lại, chồm người xuống và soi mới nhìn vào bên trong chiếc Toyota của cô, “Theo như trong bằng lái thì không phải, cô không phải là người vùng này”.

“Đó là vì trước đó tôi đã từng sống ở Louisiana”.

Anh ta nhìn cô bằng đôi mắt sắc lạnh.

Cô không thể để anh ta chặn cô lại được. Cô phải trở về nhà với Connor.

“Thật đấy, tôi sống trên con đường này cách đây một dặm thôi. Cô con gái bé nhỏ của tôi và chồng tôi sẽ sợ hãi đến chết nếu không thấy tôi về đây”.

Anh ta lắc đầu, “Xin lỗi. Chúng tôi có lệnh giới nghiêm và không cho phép bất cứ ai ra vào Houston. Một cơn lốc xoáy đã thổi bay một hay hai ngôi nhà ở cuối con đường này đây. Cô phải quay lại thôi”.

Một cơn lốc xoáy, “Nhưng tôi đã lái xe suốt ngày đêm từ Georgia đến đây. Anh không hiểu à. Tôi phải về với gia đình tôi. Tôi đã đi quá lâu rồi. Thật quá lâu rồi”.

“Tôi không thể quyết định được đâu. Ông thị trưởng mới có quyền quyết định. Thành phố này không có nước, không có điện. Các con đường không thể đi qua được và thậm chí không còn nhiều xăng nữa. Cô hãy quay trở lại vùng ranh giới giữa hai tiểu bang đi”.

“Nhưng gia đình tôi cần tôi. Và tôi cũng cần phải thấy họ không sao. Xin hãy...”

“Xin lỗi”, lắc đầu, anh ta đứng lên và ra hiệu cho chiếc xe kế tiếp. Cô không thể làm gì khác ngoài việc quay đầu xe lại.

Đôi tay trắng trẻo của cô xoay vô lăng một cách ngoan ngoãn. Viên cảnh sát cúi người khám xét bên trong của chiếc xe kế tiếp khi cô quay đầu xe lại được nửa chừng.

Chết thật, cô quay ngược xe lại!

Thật sự cô không nghĩ gì cả. Cô chỉ xoay vô lăng theo chiều ngược lại và nhấn mạnh chân ga.

Thật may mắn, viên cảnh sát to lớn quá bận rộn nên không thể làm gì khác hơn ngoài việc la với theo và đến lúc đó thì cô đã vọt đi một quãng khá xa rồi. Khi chỉ còn cách nhà Connor chừng nửa dặm, một cây thông đổ chắn ngang đường. Cô đạp mạnh phanh. Không thèm bận tâm rút chìa khoá, cô nhảy ra khỏi xe, trèo qua thân cây đổ và chạy bộ qua suốt quãng đường còn lại.

Ngoài trời thật tăm tối vì không một bóng đèn đường và không một ánh sáng nào hắt ra từ các ngôi nhà xung quanh. Ngôi nhà lớn của Connor lờ mờ hiện ra giữa những cành cây to gãy ngổn ngang khắp nơi. Nhưng thật may mắn, nó vẫn còn nguyên vẹn.

Khi cô chạy đến gần hơn, cô thấy các cánh cửa chớp đã được đóng kín và những đường nước màu nâu từ nhánh sông tràn vào khắp bãi cỏ. Một cây thông to đổ ập lên một góc nhà xe và đập vỡ một chiếc cửa sổ, nhưng những phần khác của toà nhà thì có vẻ vẫn còn nguyên vẹn.

Cố tìm ra lối vào bằng cách vừa leo qua các thân cây đổ và những mảnh gạch vỡ vừa dè chừng nhỡ có rắn, cuối cùng cô cũng đến được cửa ra vào nhà anh.

Đưa bàn tay thon nhỏ lên, cô rụt rè gõ nhẹ cửa. Không nghe thấy tiếng anh trả lòi, cô dùng cả hai nắm tay đập mạnh, “Connor!”

Khi cô gần như từ bỏ ý định thì cánh cửa ken két hé ra khoảng nửa inch.

“Connor?”, cô gần như nín thở.

Nhìn thấy cô qua khe cửa, khuôn mặt nghiêm nghị của Connor trở nên lạnh lùng, vô cảm. Cô cảm thấy như có một luồng hơi nóng chạy rần trên mặt và cổ mình.

“Em phải biết cho được anh và Taylor có ổn không”.

“Thế à, vậy bây giờ thì em biết rồi đấy”.

Cô vẫn chôn chân đứng yên.

“Anh đã nói là anh và con không sao”. Anh cau mày. Môi anh mím lại khi thấy cô vẫn đứng đó, “Quỷ tha ma bắt em đi! Anh và con không sao!”

“Thôi nào... Em đã lái xe suốt đêm... Em... Em không muốn ly dị đâu!”

Đôi mắt xanh giận dữ của anh nhìn xoáy vào cô, “Cái quỷ gì thế này?”

“Thôi nào, Connor, ít nhất thì anh cũng phải nghe em nói chứ”.

“Không. Tôi không muốn nghe gì cả. Không muốn nghe gì hết”.

Anh trông rất giận dữ. Có lẽ anh đã đóng sầm cửa vào mặt cô nếu cô không đưa chân ngáng lại.

“Em sẽ không đi đâu hết”, cô nói, “Không đi cho đến khi chúng ta nói chuyện xong. Em sẽ... em sẽ quỳ xuống đây van xin anh”. Mắt cô cay xè, “Connor, em mệt lắm rồi. Cho em vào đi. Em đã chưa ăn gì từ lúc ở Goergia. Em sẽ ngã khuỵu mất nếu như em không được ngồi xuống”. Mắt cô ngân ngấn nước vì cảm xúc dâng trào.

Cái nhìn giận dữ của anh xoáy vào cô một lúc lâu. Cô bất ngờ khi anh mở cửa và bước lùi lại, “Vậy thì em muốn gì nào?”, anh nói.

“Em đã nói rồi mà. Em muốn anh và Taylor. Muốn chúng ta bên nhau mãi mãi”.

“Đủ rồi”. Anh kéo cô lại gần và nâng cằm cô lên để có thể nhìn vào mắt cô. Cái nhìn soi mói của anh khiến cô cảm thấy bị tổn thương ghê gớm và ngay lúc đó cô cũng nhận ra cảm xúc trống rỗng lạnh lùng của anh.

“Đừng nói thế nếu em không muốn”, anh nói, “Anh không thể chịu đựng thêm được nữa đâu”.

“Em thề là em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa”.

“Cái gì sẽ xảy ra nếu em cảm thấy sợ hãi hay muốn ở một mình?”

“Em nghĩ em đã thay đổi rồi. Em muốn có anh, Taylor và cả những người khác trong gia đình hơn bất cứ thứ gì. Em đã trải qua sự khủng khiếp tột cùng khi em một mình ở Georgia, lo lắng cho anh, cho Taylor và cho cả những người khác khi em không thể biết được điều gì đang xảy ra với mọi người”.

“Cũng giống như người chị song sinh và cha của em vậy, họ đã lo lắng cho em trong suốt ngần ấy năm”.

“Vâng. Và em đã nghĩ nhiều về họ. Em muốn gần gũi họ. Em không thể sống thiếu bất kỳ người nào trong gia đình”.

“Em đã phí mất thời gian để rút ra kết luận này đấy”.

“Em đã tự đẩy mình xuống địa ngục. Em không trách ai ngoài bản thân em. Xin anh... xin anh hãy cho em một cơ hội nữa nhé”.

Anh mỉm cười. Sau đó, một cách chậm rãi và cẩn thận, anh vòng tay ôm lấy cô, “Không đâu, em yêu, chính những gã xấu xa đó đã đẩy em xuống địa ngục. Xin chào mừng em trở về”.

“Điều mà em mong mỏi nhất là được làm vợ anh”, cô đáp, ngả đầu vào vồng ngực rắn chắc, ấm áp của anh.

“Em đã là vợ anh rồi mà. Em là tất cả... là tất cả đối với anh. Anh biết điều đó ngay lần đầu tiên nhìn thấy em. Này, mà anh cũng không hoàn hảo gì đâu, vì thế anh sẽ không lải nhải về việc mấy tháng qua em đã ném anh xuống địa ngục. Taylor cũng thế. Anh đã nhanh chóng học hỏi được nhiều điều về việc chăm sóc trẻ em, tập cho Taylor quên đi sữa mẹ mà bú sữa bình, thuê vú em. Thật sự là phải thuê đến hai người cơ. Taylor khá là gắt gỏng đấy”.

“Suốt quãng đời còn lại em sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho cha con anh. Anh đã cứu lấy em, mang đến cho em lòng tin và tình yêu để đấu tranh cho những điều mà em thật sự muốn có. Em muốn chúng ta là một gia đình”.

“Anh nghĩ toàn bộ vấn đề là ở chỗ cuối cùng rồi thì em cũng tìm thấy sự can đảm để ngừng ngay việc trốn chạy”.

Anh bắt đầu hôn cô và ngay lập tức cả hai thấy rạo rực muốn chỉ một điều thôi, đó là được hoà vào nhau. Nhưng trước tiên, họ cầm lấy cây nến, bước xuyên qua căn nhà tối tăm và đi vào phòng xem Taylor. Vì con bé đang ngủ nên Anna phải nén lòng hôn lên cặp chân mày mượt như nhung của con. Sau đó Connor dìu cô xuống cầu thang để đến căn phòng ngủ tuyệt vời của họ.

Anh nằm xuống giường và cô bắt đầu thay quần áo dưới ánh nến lung linh. Chiếc áo thun rồi sau đó đến chiếc quần jean của cô từ từ được cởi ra.

“Anh đã chứa đầy nước trong bồn tắm trước khi cơn bão ập đến”, anh vừa nói vừa ngắm nhìn bộ ngực của cô dưới ánh nến lập loè, “Nên em có thể tắm rửa trước và sau khi xong việc đấy”.

“Để sau đã”, cô dịu dàng, “Đã lâu quá rồi anh nhỉ”.

“Anh cũng thấy thế”, anh thủ thỉ, giọng đầy ham muốn.

Cô nằm xuống bên anh và cuộn người ép sát vào thân thể rắn chắc, ấm áp của anh. Như thường lệ, cô nằm gọn trong lòng anh.

Bật lên một tiếng rên, anh kéo cô sát lại bên anh hơn nữa, lướt môi lên cô cô và sau đó di chuyển dần xuống hai bầu vú cô. Với một tiếng thở dài đầy khát khao, cô đưa hai tay ôm lấy anh và nằm duỗi ra.

Cô cảm thấy thật an toàn. An toàn một cách đầy hạnh phúc. Và mong muốn được yêu, thậm chí ngay trước khi anh bắt đầu làm tình với cô.

Đứa bé gái đầy hoảng sợ đã bị bắt cóc lúc tám tuổi và phải tự mình kiếm sống từ bây đến nay cuối cùng cũng đã trở về nhà.

Sau những nụ hôn cuồng nhiệt của Connor, Anna đã hôn đáp lại anh đầy say đắm. Cô hồi hộp nín thở khi anh ngồi lên thổi tắt ngọn nến. Lại ôm cô trong tay, anh hôn cô một cách nồng nàn.

Cô cảm thấy mình được che chở, được yêu thương, chiều chuộng.

Cô nghĩ tình vêu này sẽ mãi mãi và hạnh phúc này sẽ mãi mãi. Mãi mãi.

“Em yêu anh”, cô thì thầm.

“Vậy hãy chứng tỏ cho anh xem nào”.

Cô bật cười, “sẵn sàng thôi”.

Cô từ từ cúi xuống và bắt đầu hôn khắp người anh.

“Đến lượt anh nào”, cô nài nỉ.

Anh bắt đầu hôn lên chân mày cô, sau đó hôn lên hai má cô và cuối cùng đến đôi môi cô.

“Em biết không, chúng ta sẽ làm như thế này nhé. Chúng ta sẽ xóa đi những ký ức đau buồn bằng cách xây dựng nên những kỷ niệm đẹp cho đến một ngày nào đó em sẽ có quá nhiều kỷ niệm đẹp để nhớ và sẽ không còn bất kỳ bóng tối còn sót lại”.

Anh nâng cằm cô lên bằng những ngón tay dịu dàng và giữ lấy khuôn mặt cô trong tay một lúc trước khi lại cúi xuống môi cô, “Xin lỗi, anh không biết là chúng ta sẽ làm thế này. Em có muốn anh cạo râu không?”

“Không”.

Ngoại trừ sự thô ráp trên cằm anh, những nụ hôn của anh thật ngọt ngào và dịu dàng, nhưng cô không muốn sự dịu dàng ấy. Bấu chặt các ngón tay lên đôi vai rộng của anh, miệng cô tham lam rà khắp anh cho đến khi anh rùng mình cúi xuống môi cô, sự khao khát của anh cũng mãnh liệt như của cô.

Cô liếm hai nụ hoa anh rồi sau đó hạ dần xuống rốn anh. Lại ngẩng đầu lên, cô hôn vào môi anh. Anh nằm đè lên người cô. Khi cô hổn hển nài nỉ, anh cảm thấy thật khát khao và sau đó anh đi vào trong cô. Cơ thể họ như tan chảy ra, anh ôm siết lấy cô thật lâu. Cô hôn lên đầu mũi anh và tận hưởng giây phút đặc biệt khi hai tâm hồn hoà quyện vào nhau bằng niềm đam mê mãnh liệt khó cưỡng nổi.

“Connor, em yêu anh”.

Anh hôn lên môi cô và cô đáp lại. Sau đó, anh ấn vào sâu hơn và hai tay anh bấu chặt lấy vai cô.

Cô nảy người lên, thúc giục anh đẩy vào sâu hơn.

“Vào sâu nữa đi anh”, cô van nài, “Em muốn lắm. Em không còn biết gì nữa rồi. Xin anh đấy! Đi nào!”

Anh rên lên, “Em thật quá xinh đẹp. Chúa ơi, anh nhớ em lắm! Nhớ thật nhiều đấy”.

Môi anh lướt qua mặt cô, hạ dần xuống cổ cô, rồi xuống đến hai bầu vú cô. Mỗi nụ hôn lướt qua làn da mịn màng của cô khiến người cô nóng bừng lên. Cô hoàn toàn mở hết mình ra cho anh. Cô biết rằng ngay cả khi cô nảy người lên cho anh, dùng miệng, dùng tay và cả mông mình lôi kéo anh thúc nhanh hơn và mạnh hơn nhưng anh vẫn chưa làm hết sức.

“Connor”, cô khẩn khoản, đẩy nhẹ anh.

Anh ghì chặt lấy eo cô. Sau đó, anh không thể kiềm chế bản thân mình hơn được nữa. Dạng chân cô ra, anh thúc liên tục. Cô quặp đôi chân quanh người anh, ôm siết lấy anh.

Chưa bao giờ cô dâng hiến mình một cách trọn vẹn như thế, cả tình cảm lẫn thể xác. Họ càng lúc càng bay bổng, cao hơn và cao hơn. Họ cưỡi lên nhau. Rồi cảm xúc bùng nổ, vỡ oà. Thở hổn hển, họ bật cười khi hai cơ thể cuối cùng cũng nằm yên.

Anh kéo cô sát lại bên anh, “Chúng ta sẽ hạnh phúc. Rất hạnh phúc, anh thề đấy”.

Thật dịu dàng, cô luồn các ngón tay mình vào tóc anh. Sau đó cô hít hà làn da ấm áp của anh để tận hưởng hết mùi đàn ông của anh. Cô lướt nhẹ bàn tay lên lưng anh, xuống dần đến chiếc eo nhỏ của anh, rồi di chuyển đến đôi chân đẹp như tượng của anh.

“Anna”, anh hổn hển, “Ôi, Anna!”.

“Becky”, cô sửa lại, “Anh hãy gọi em là Becky”.

“Hãy hứa với anh là em sẽ không trốn chạy nữa nhé”.

Cô bật cười, “Không bao giờ em làm thế nữa đâu. Em xin hứa đấy. Em phải ở lại trong gia đình em chứ”.

“Becky”, anh thì thầm, giọng anh chứa đầy tình yêu thương vô hạn.

Cái tên này khiến cô cảm thấy thật hay, thật phù hợp với mình và thật đúng là mình.

Cô nôn nóng muốn gặp những người khác trong gia đình cô - Abby, Terence, Caesar, Leo và tất cả những người khác trong gia đình Kemble. Nhưng không phải là tối nay.

Tối nay cô dành trọn cho Connor.