Ở Lại Bên Anh - Khổ Tư

Chương 8: 8 Anh Thấy Ngón Chân Dương Trĩ Cuộn Tròn Lại

Khi đồng nghiệp của Dương Trĩ đến, Dương Trĩ còn đang ngủ.

Trần Bách Kiêu nhận được cuộc gọi từ bảo vệ tòa nhà, nói có mấy cô cậu thanh niên tới tìm anh lấy đồ.

Trần Bách Kiêu suy ngẫm cẩn thận một lát, nhờ bảo vệ hỏi họ xem họ là đồng nghiệp của ai.

Những người bên đó nói đúng tên Dương Trĩ, Trần Bách Kiêu nhờ bảo vệ dẫn họ lên.

Trần Bách Kiêu mở cửa, thấy quả nhiên có một tốp thanh niên đứng bên ngoài.

Trang phục của họ không kỳ quái lắm, nhưng cũng chẳng bình thường là bao, mang lại cho Trần Bách Kiêu một cảm giác rất giống kiểu thời trang Dương Trĩ hay mặc.

Thấy Trần Bách Kiêu, năm sáu cô cậu này cũng sửng sốt, đều liếc nhìn nhau.

“Các bạn là đồng nghiệp của Tiểu Trĩ đúng không?” Trần Bách Kiêu mở cửa rộng thêm chút nữa, “Vào đây đi, bên ngoài hơi lạnh.”

Trần Bách Kiêu bật điều hòa trong nhà.

Vốn dĩ vào mùa Thu anh không hay bật, nhưng vì Dương Trĩ tới, nên anh để nhiệt độ ổn định 24/24.

Nhà không có quá nhiều dép lê, Trần Bách Kiêu bảo họ không cần thay giày dép.

Hai chiếc thùng các-tông lớn được đặt kế phòng khách, Trần Bách Kiêu đi qua chỉ vào chúng, nói: “Hôm đấy chúng tôi mang đống này ra khỏi studio đây.”

“Bọn em đều nghe anh Dương kể lại rồi ạ,” một bạn nữ nói, “Về sau tụi em cũng qua ngó thử, sửa xong đường ống nước rồi nhưng sàn bị ngấm hỏng hết cả, phải dát lại hết, chắc sẽ mất rất lâu ạ.”

Trần Bách Kiêu biết tình hình bên kia, anh gật đầu tán thành.

Hội mấy người ngồi xổm xuống, mở hộp ra kiểm kê đồ đạc bên trong, cô gái kia lại nói: “Phiền anh quá, còn giúp chúng em thu dọn đồ đạc nữa.”

Một bạn nữ khác lại hỏi: “Ừm dạ, có phải bây giờ anh Dương đang ở đây đúng không ạ?”

“Hôm đấy cậu ấy về thì bị cảm, còn sốt nữa, uống thuốc xong là rất buồn ngủ, chắc cậu ấy không nghe thấy các bạn gọi.” Trần Bách Kiêu trả lời.

Anh vừa nói dứt câu, một cậu trai trong đám đồng nghiệp bỗng ngẩng đầu, nhìn Trần Bách Kiêu.

Cậu ta xoi mói Trần Bách Kiêu với ánh mắt đầy vẻ hằn học ác cảm: “Thế thì không ổn rồi, tôi phải đưa anh ấy về.”

Cô gái bên cạnh nhanh nhẩu đẩy cậu ta bằng khuỷu tay, cậu trai nọ mạnh miệng nói: “Nhưng tụi này không biết thân phận của anh, anh chỉ là luật sư mà tụi này thuê về.

Nhỡ mà thật ra anh với anh Dương không thân nhau lắm thì…”

“Tôi là bạn cấp 3 của cậu ấy,” Trần Bách Kiêu hỏi rất lạnh nhạt, “Nếu là như thế, tôi đã có tư cách đưa cậu ấy về nhà chưa?”

Câu này khiến tất cả mọi người vô cùng xấu hổ, nhưng cậu trai kia có vẻ còn chưa nhận ra, lật đồ đạc cực kỳ cục súc.

Trần Bách Kiêu không cáu giận, cũng chẳng cảm thấy khó chịu.

Có thể là vì làm trong ngành này, ngày nào cũng phải tiếp xúc với đủ loại người, đủ kiểu tính cách khác nhau, nên anh đã chứng kiến nhiều rồi.

Anh chỉ quan sát bề ngoài của cu cậu kia.

Cu cậu thoạt trông còn rất trẻ, kiểu cách ăn nói cũng không có vẻ gì là trưởng thành, có thể là sinh viên chưa tốt nghiệp.

Tóc cậu ta tạo kiểu đang mốt bây giờ, hơi gợn sóng, mái rẽ sang hai bên, mặt mũi rất thanh tú.

Nhưng Trần Bách Kiêu cảm thấy đây chắc hẳn không phải là gu của Dương Trĩ, nên cũng chẳng lo lắng gì.

Họ kiểm kê đồ đạc rất nhanh, Trần Bách Kiêu cũng không hiểu đống giấy tờ ấy họ chia nhau kiểu gì, rồi làm sao biết rốt cuộc có đủ hay không.

Đám thanh niên đứng lên, cô gái lên tiếng đầu tiên nói lời xin lỗi với Trần Bách Kiêu, rằng: “Làm phiền anh quá, xin lỗi anh, nhưng nếu anh Dương có cần tụi em đỡ đần gì, mong anh nói cho tụi em với ạ.”

Tuy Trần Bách Kiêu cảm thấy chẳng có gì cả, nhưng anh vẫn gật đầu.

Lúc các cô cậu chuẩn bị về, Trần Bách Kiêu mở cửa cho họ, vài người đã ra ngoài, một số còn đang ở sảnh gần cửa.

Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, rất nhiều người nghe thấy tiếng động ấy, nên họ đều quay đầu về hướng âm thanh kia.

Dương Trĩ thức dậy rồi, cậu cúi đầu, dụi mắt đi tới.

Cậu thấy Trần Bách Kiêu, chỉ biết hình như anh đang mở cửa tiễn khách, chứ không rõ khách đến là ai.

Dương Trĩ đến gần, giơ tay chạm vào eo Trần Bách Kiêu, vẫn cúi đầu, mắt suýt díp lại lần nữa, nói: “Mình buồn ngủ quá luôn ý.”

Trần Bách Kiêu để ý thấy cậu vẫn chưa đeo máy trợ thính, hơn nữa cũng không muốn cuộc trò chuyện giữa họ quá lớn tiếng, vì thế anh ghé sát lại thật gần, môi sắp chạm vào vành tai cậu đến nơi, nhưng đầu lại hơi ngẩng lên, “Vào trong ngủ thêm lát nữa đi.”

Dương Trĩ không bị khiếm thính hoàn toàn, cậu vẫn hiểu được đại khái ý mà Trần Bách Kiêu đang truyền đạt, cậu nói mình đi uống miếng nước đã.

Bấy giờ cậu mới ngước mặt lên, thấy đám đông đang ngây ra như phỗng trước cửa.

“Mấy đứa tới đấy à?” Dương Trĩ có vẻ rất kinh ngạc, muốn nhìn di động nhưng lại phát hiện mình không đem theo, “Mấy đứa tới sao không bảo anh?”

“Sếp ơi, tụi em gọi anh rồi mà.” Cô bạn đứng đằng trước nói.

Trần Bách Kiêu giải thích thay cậu: “Bây giờ cậu ấy không đeo máy trợ thính.”

Vì thế cô gái nọ gõ lại mấy chữ kia lần nữa.

Lúc Dương Trĩ rướn người lên nhìn, một bàn tay cậu vịn khung cửa, người ngả về phía trước, khoảng xương quai xanh lớn lộ ra từ cổ áo đã lọt cả vào mắt Trần Bách Kiêu.

“Vậy chắc là anh ngủ say quá.” Dương Trĩ nói xong thì lùi về.

Trần Bách Kiêu vẫn thầm thấy không vui lắm.

Anh nhìn lướt qua cậu trai kia, phát hiện cậu ta cũng đang nhìn Dương Trĩ, nên lại càng bực hơn.

“Mặt nền lạnh đấy.” Trần Bách Kiêu cúi đầu phát hiện Dương Trĩ không đeo dép lê.

Anh tìm được lý do thích hợp để bảo cậu quay vào trước, rồi anh lấy di động ra, gõ chữ cho Dương Trĩ xem: “Mấy đồng nghiệp của cậu đã kiểm kê đồ đạc xong, chuẩn bị mang đi rồi.”

Để tăng thêm tính hợp lý cho việc xùy Dương Trĩ đi mau, Trần Bách Kiêu còn bồi thêm: “Bên ngoài hơi lạnh đấy.”

Dương Trĩ gật đầu, vì muốn xem di động của Trần Bách Kiêu, nên cậu đứng rất gần anh, chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thấy cằm anh, trán cũng tựa vào vị trí ấy.

Sau khi xem xong, Dương Trĩ không rời khỏi Trần Bách Kiêu ngay, mà cười với các đồng nghiệp của mình, nói: “Vậy mấy đứa đi trước nhé, chuyện công việc mình bàn nhau qua di động sau.”

Mọi người đồng loạt vâng dạ, chỉ mình cu cậu kia là không đi, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Anh Dương, anh tính ở đây bao lâu?”

Bị hỏi câu này, biểu cảm của Dương Trĩ hơi khựng lại.

Trần Bách Kiêu thấy Dương Trĩ có vẻ rất khó xử, bỗng dưng lại thấy gượng gạo, nhưng vẫn nói đỡ cho cậu: “Để sau nói tiếp, các bạn đi trước đi.”

Một bạn nữ mau mắn đi lên túm cậu chàng đi.

Trần Bách Kiêu nghiêng người đóng cửa lại.

Anh thấy ngón chân Dương Trĩ cuộn tròn lại, bèn hỏi: “Lạnh không?”

Hai chữ đơn giản này Dương Trĩ có thể hiểu được, cậu lắc đầu đáp không, xoay người chạy chậm về phòng.

Nhưng chạy được nửa đường cậu bỗng quay đầu, dường như muốn nói gì đó với Trần Bách Kiêu, cuối cùng lại không thốt ra thành lời..