Toàn bộ Tề vương phủ từ trên xuống dưới đã đắm chìm trong áp suất thấp dưới gần một tháng.

May mà ngàn chờ vạn mong, rốt cuộc sáng sớm hôm nay cũng thu được thiệp mời đến từ Vạn phủ.

Cũng không biết tấm thiệp kia đến tột cùng viết cái gì, chỉ biết sau khi Tề vương điện hạ mở phong thư ra, nét mặt bỗng nhiên từ u ám chuyển thành sáng trong, mới uống một nửa chén trà cũng gác lại, lập tức gọi người chuẩn bị ngựa xuất hành.

Lúc trước đem hết mười tám chiêu thức cũng không làm cho gương mặt của Tề vương điện hạ giãn ra, toàn bộ nhóm phụ tá thiếu chút nữa đem ánh mắt vẹo thành mắt gà chọi, vẻn vẹn chỉ nhìn thư tay liền xuất phát luôn --

‘Tình yêu ơi, nhìn chữ viết cũng giống như thấy người’.

Oẹ! Nhóm phụ tá đại nhân tràn ngập lòng hiếu kỳ trong nháy mắt bị lên bệnh sốt rét, quá buồn nôn a!

không thể tưởng tượng được vị Thượng thư đại nhân đạo mạo trang nghiêm lại buồn nôn như thế, càng không nghĩ tới Tề vương điện hạ ngày thường nói năng thận trọng cũng hưởng thụ như vậy!

“Chư vị còn có chuyện gì muốn đề nghị không?” Tề vương điện hạ không hề kín đáo bắt đầu hạ lệnh đuổi khách, không kịp chờ đợi muốn đi gặp giai nhân.

Mọi người lập tức đồng loạt lắc đầu.

Vì thế Tề vương điện hạ dứt khoát vung ống tay áo lên, đi nhanh như một áng mây bay.

Từ đầu đến cuối ra roi thúc ngựa một mạch đến cửa Vạn phủ, Tề vương điện hạ hít sâu, vẻ anh minh thần võ vừa biến mất lại trở về trên người hắn, tốt lắm, hiện tại bây giờ bắt đầu phải trấn định, bình tĩnh, kiên định!

“Ngọc Lang.” Vạn Dực khi nghe thấy tiếng cánh cửa bị đẩy ra ‘Bì bõm’ liền quay đầu mỉm cười.

Kỳ Kiến Ngọc cố gắng đem hai chữ ‘Vạn Lang’ sắp đến bên miệng nuốt xuống, thản nhiên nói: “Vạn đại nhân, có gì chỉ giáo.”

...... Tốt lắm, hiện tại ngay cả ‘Vạn đại nhân’ cũng nói ra. Vạn Dực chỉ làm như không nghe thấy, tác phong nhanh nhẹn tiến lên dẫn Kỳ Kiến Ngọc tới trên chỗ ngồi, cách mấy bông hoa ngồi đối diện với hắn.

“Ngọc Lang vô tình như thế sao?”

Kỳ Kiến Ngọc nói: “Có lời gì nói mau đi, nếu không có việc gì thì cô đi đây.”

Bàn tay trắng nõn của Vạn Dực rót một chén trà đưa cho Tề vương điện hạ, khẽ nói: “Điện hạ không cần cấp bách, trước tiên uống một chén trà rồi tiếp tục bàn bạc nhé?”

Kỳ Kiến Ngọc không biết trong hồ lô của Vạn Dực lại bán thuốc gì, chỉ có điều lần này hắn lần này không cho phép lại bị y nắm mũi đi dẫn đi, đem chén trà đặt sang bên cạnh, bưng chân khoan dung nói: “Nếu chỉ là đặc biệt gọi cô đến uống trà, cô sẽ không phụng bồi đâu.”

Vạn Dực thở dài, đưa tay đè lại tay áo màu tím đang rũ xuống mép bàn của Kỳ Kiến Ngọc, bi thương nói: “Hôm nay Ngọc Lang quả thực một câu cũng không muốn nói cùng Dực sao?”

Khóe mắt Kỳ Kiến Ngọc nhanh chóng liếc mắt quét qua y một cái, trong lòng âm thầm cảnh báo chính mình đừng bị khổ nhục kế của y mê hoặc nữa, lòng dạ cứng rắn nói: “không phải ta không muốn, là ngươi không muốn chứ.”

Suốt ngày đánh nhạn, bị nhạn mổ vào mắt...... thật sự là tự mình tạo nghiệp chướng mà. Vạn Dực xốc lại tinh thần không ngừng cố gắng nói: “Ta tin tưởng hôm nay Ngọc Lang nguyện ý tới gặp ta, cũng hy vọng rằng nguyện ý cho ta thêm một cơ hội. Về phần yêu cầu của Ngọc Lang, kỳ thật Dực cũng biết”, không phải là hai chữ danh phận. nói đến đây y ngừng lại, xác định ánh mắt Kỳ Kiến Ngọc rốt cuộc dừng lại ở trên người y thì khẳng định nói: “Có thể. Trái tim ta cũng có ngài, đương nhiên là đồng ý.”

Hai mắt Kỳ Kiến Ngọc thoáng chốc phát sáng lên.

không đợi hắn mở miệng, Vạn Dực tiếp tục nói: “Tuy nhiên......”

Được rồi, mọi việc chỉ sợ một chữ tuy nhiên này. Kỳ Kiến Ngọc nói: “Tuy nhiên cái gì? Hay là ngươi còn có nỗi khổ tâm không dám nói sao?”

Đáp án đúng! Vạn Dực gật đầu,“Dực quả thật có nỗi khổ tâm. Nhưng chỉ cần cho Dực một chút thời gian, nhất định Dực sẽ cho ngài một công đạo.”

Kỳ Kiến Ngọc không có hứng thú nói: “Được rồi, như vậy đến tột cùng là nỗi khổ gì mà ngươi không thể thổ lộ với bổn vương? Chỉ cần bổn vương nguyện ý, trong thiên hạ còn có chuyện gì mà bổn vương không thể giải quyết thay ngươi?”

Đáy lòng dồn ép đau khổ của Vạn Dực châm chọc: Ôi Tề vương điện hạ của ta ơi, nữ giả nam ngài có thể giải quyết hay không hả? Sáng sớm ta còn phải đi nhờ vả tiểu hoàng đế, cái nhọt này làm sao có thể thẳng thắn mà nói cho ngài chứ!

“Dù sao Dực đường đường cũng là một nam nhi bảy thước, không muốn mọi chuyện đều dựa vào Vương gia.” Vạn Dực nói: “Việc này dính dáng đến một ít bí mật tổ tiên, Dực cũng chỉ có thể một mình giải quyết cho tốt. Chỉ cần điện hạ nguyện ý cho ta 3 năm nữa, 3 năm sau, ta sẽ phân tán toàn bộ thê thiếp, đem tâm ý đối với điện hạ chiêu cáo thiên hạ

“...... không trêu hoa ghẹo nguyệt nữa?”

Vạn Dực kiên quyết nói: “không bao giờ! Từ nay về sau bên người Dực chỉ có duy nhất một người là điện hạ thôi.”

Kỳ Kiến Ngọc có chút không thích ứng vì Vạn Dực đột nhiên lại quả quyết kiên trinh như vậy, thận trọng hỏi: “thật sự không lừa gạt ta sao?”

“thật!”

“thật sự?”

“thật sự!”

Kỳ Kiến Ngọc trầm mặc xuống, vẫn có cảm giác không chân thực, trải qua thời gian dài gian nan truy đuổi hướng tới bông hoa cao nhất bỗng nhiên có một ngày dễ dàng hạ xuống bàn tay của mình, vô cùng vui sướng không khỏi có vài phần lo sợ bất an, “Lần này ngươi thật sự...... không lừa gạt cô?”

Nhìn thấy Tề vương điện hạ từ trước đến nay không ai bì nổi chỉ ở trước mặt y mới lộ ra sự yếu ớt hòa lẫn hi vọng thì trong lòng y không nhịn được thầm mắng mình thật vô liêm sỉ.

“Kiến Ngọc.” Vạn Dực đi tới trước mặt hắn, hết sức ôn tồn hôn môi hắn một cái, còn nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn, nói: “Ta đã trao trái tim mình cho ngài, không nên hoài nghi. Xin cho ta một chút thời gian, đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ chân chính nói ra đầu đuôi ngọn nguồn cho ngài. không giấu diếm nữa, không giữ lại nữa.”

-- bao gồm bí mật lớn nhất về bản thân y/ nàng.

“Được.” Kỳ Kiến Ngọc chậm rãi nói: “cô sẽ tin ngươi thêm một lần nữa.”

Vạn Dực nở nụ cười tươi: “Ngọc Lang.”

“Ngươi biết ta không thể chống cự lại ngươi,” Kỳ Kiến Ngọc tự nhận mình là đồ đầu đất: “Ngươi biết rõ, cho dù tương lai ngươi vẫn......”

Vạn Dực dùng môi ngăn chặn những lời này, ở nơi môi cùng môi giao nhau thổ lộ trong mơ hồ: “Đến lượt ta trao trái tim cho ngài.”

Kỳ Kiến Ngọc buộc chặt thân thể dần dần mềm nhũn phía dưới, hai tai ửng đỏ, nhẹ nhàng hỏi: “Ta nói này, ngươi thật sự thích ta sao?”

Trả lời hắn là một tiếng than nhẹ. Vạn Dực chạm nhẹ vào mái tóc bù xù của hắn, thổ lộ: “Thích, rất thích.”

Điều này rất tốt.

Đến lượt ta trao trái tim cho ngài, mới có hồi ức đậm sâu.

Áp suất thấp bao phủ triều đình nhiều ngày rốt cuộc cũng chấm dứt, tuy rằng Tề vương điện hạ và Lễ bộ Thượng thư đại nhân ở trước mặt mọi người vẫn bảo trì thái độ bất hòa như cũ, nhưng mấy người có khứu giác sâu sắc đã vén tay áo lên bạo dạn tiếp cận hai vị đương sự để nịnh nọt lấy lòng.

Nhóm tiến sĩ mới nhậm chức cũng chưa đứng vững trên triều đình, ỷ vào thân phận quan chủ khảo của khoa thi, Vạn Dực cũng nhân cơ hội này thừa nước đục thả câu nhận mấy người mới hợp ý làm môn sinh.

Cuộc sống hoà thuận vui vẻ, thỉnh thoảng kiềm chế hối lộ, thỉnh thoảng nịnh bợ thượng quan, thỉnh thoảng đấu một trận với quan viên cấp dưới, muốn phóng thích ra bên ngoài, tình cờ còn có thể tụ họp lặng lẽ buộc tội thượng quan ngày thường xem không vừa mắt một chút. Thời gian triều Đại Chu vừa yên ổn vừa cuộn trào mãnh liệt như vậy là nửa năm, Thủ phụ Thương Lượng cầm đầu phái trung lập đột nhiên khai chiến, đem mục tiêu nhắm thẳng vào con trai của Đại học sĩ Tằng Vinh đứng đầu điện Vũ anh -- Tằng Uy Võ!

Nhân sĩ hiểu chuyện lắc lắc quạt lông: Chư vị, các vị nghĩ Thương Lượng rảnh rỗi nhàm chán bất thình lình muốn chém giết lẫn nhau ư? không! Lão là hạng người bề ngoài thơn thớt nói cười bên trong nham hiểm giết người không dao, người mà lão chân chính muốn đấu là Lễ bộ Thượng thư -- Vạn Dực phái Bảo hoàng.