“Vạn Dực, huynh làm sao vậy?” Lý Hoan Khanh nhạy cảm cảm thấy có gì đó không đúng.

Vạn Dực đặt chén rượu xuống, hai tay xoa nắn thái dương,“Có lẽ là uống nhiều rồi, đầu đau không chịu nổi......”

Lý Hoan Khanh vội hỏi: “Rất khó chịu sao? Nếu thật sự nhịn không được, có thể gọi người hầu hướng Hoàng thượng chào từ giã.”

Vạn Dực lắc đầu: “Tốt xấu gì đây là lần đầu tiên tham dự yến hội, nếu bây giờ ra về, hoàng thượng không khỏi mất hứng, ta có thể nhịn thêm một lát nữa.”

Lý Hoan Khanh nhìn gương mặt trắng bệch của người nọ, hắn ta đau lòng vài phần, tự nguyện xả thân vì “mỹ nhân” chắn rượu, không hề oán giận.

Đáng tiếc Vạn Dực không hề muốn gây chuyện thì thị phi lại tìm tới y.

Rượu quá ba tuần, yến hội cũng sắp kết thúc, vị thứ ba phía bên phải là tiểu vương tử của Đột Quyết đang làm chức Lai Sử, cũng bị mời tham dự. Gã ta từng sống ở kinh thành một thời gian ngắn, tự nhiên cũng nghe qua tiếng tăm tươi đẹp của Vạn Lang.

Quả nhiên không làm gã ta thất vọng, khi Vạn Lang tiến vào nội điện, dung nhan kia như trăng đang phá mây để lộ diện vẻ đẹp ra bên ngoài, làm gã ta động tâm thèm thuồng nhỏ dãi, lại nhìn tới vị trí của người nọ, cũng chỉ đếm được vài vị, chức quan thấp kém. Bởi vậy gã ta hoàn toàn yên lòng, mượn cớ đang say, nâng chén rượu thất tha thất thểu đứng dậy, ở trước mắt bao nhiêu người, đi đến trước mặt Vạn Dực.

“Ngươi, ngươi là Vạn Lang sao?” Tiểu vương tử Đột Quyết biết rõ còn cố hỏi.

Vạn Dực chắp tay, cung kính trả lời: “Đúng là tại hạ.”

Mấy năm gần đây, Đột Quyết ngày càng lớn mạnh, triều Đại Chu trọng văn khinh võ, đã hưởng an nhàn nhiều năm, lúc trước khi tiên đế còn sống, Mông Cổ đã vài lần phản loạn, mãnh tướng khó cầu, vì vậy đối với lần nổi dậy này của Đột Quyết, Đại Chu cố ý ở giữa lung lạc, tận lực tránh cho Đột Quyết và Mông Cổ cấu kết với nhau.

Vì thế vị Lai Sử Đột Quyết này một năm nay liên tiếp ra vào hoàng cung, phàm là khi có quốc yến sẽ không quên tiện thể trêu trọc bọn họ.

“Yên thị của ta nổi danh là mỹ nhân ở Đột Quyết”, đôi mắt vương tử Đột Quyết lờ đờ mông lung, gã ta đem mặt tới gần, mê muội đánh giá gương mặt của Vạn Dực: “Ngươi...... Ngươi còn đẹp hơn cả yên thị của ta, có đúng nam nhân không vậy?”

Sắc mặt Vạn Dực rốt cuộc giận dữ, y đột nhiên đem chén rượu đặt thật mạnh ở trên bàn, nghiêm mặt nói: “Vương tử uống nhiều rồi.”

“Tức giận sao?” Tiểu vương tử Đột Quyết đột nhiên cười ha ha, bỗng nhiên quay đầu nhìn Kỳ Kiến Thành đang ngồi trên cao nói: “Hoàng thượng, từ lâu đã nghe nói Vạn Lang có sở trường về lục nghệ, ta ngưỡng mộ đã lâu, lần này ngàn dặm xa xôi đi tới Đại Chu, không biết Hoàng thượng có thể thỏa mãn thỉnh cầu nho nhỏ này của ta không?”

Muốn một quan viên trong triều biểu diễn giống một ca cơ bình thường, đây quả thực là một chuyện nhục nhã.

Kỳ Kiến Ngọc bỗng dưng ném chén rượu, tay phải rút bội kiếm ra --

“Điện hạ không thể......”

Quảng Uy tướng quân vội vàng ngăn hắn lại, nếu bây giờ trở mặt, liên minh ký kết cùng Đột Quyết lần này liền tan thành bọt nước.

Khi xung quanh vẫn đang lặng ngắt như tờ, Vạn Dực chậm rãi tiếp lời: “Đột Quyết đang khiêu khích với Đại Chu sao?”

Tất cả mọi người ngồi ở đây đều hốt hoảng, tiểu vương tử Đột Quyết tức thì bị lời nói to gan của Vạn Dực làm kinh sợ, gã ta nhanh chóng lại quét mắt liếc Kỳ Kiến Thành một cái, nói: “Vạn Lang thật to gan, đây chỉ là vấn đề của ta và ngươi, ngươi lại lôi cả hai quốc gia vào, ngươi có mưu mô gì?

Vạn Dực nghe xong rốt cuộc thở dài một hơi, y biết mình đang làm quá lên, nhưng nếu dễ dàng thỏa hiệp, không những y bị mất mặt mà thanh danh Đại Chu cũng sẽ bị làm nhục.

Bởi vậy trong giây lát Vạn Dực liền đưa ra chủ ý, cố ý dẫn dắt vương tử Đột Quyết chủ động tháo xuống sự liên can của hai quốc gia, đem phạm vi thu nhỏ lại thành hai cá nhân trong lúc đó.

Y thành khẩn lớn tiếng thỉnh tội trước mặt Kỳ Kiến Thành, rồi sau đó chuyển hướng sang tiểu vương tử Đột Quyết, không đáp mà hỏi ngược lại: “Đột Quyết muốn bị tiêu vong sao?”

Vương tử Đột Quyết giận dữ.

không đợi gã ta phát tác, Vạn Dực chậm rãi cười, dùng tất cả ngôn ngữ tay chân để mọi người thấy được [?], hơi hơi ngẩng cằm, khinh thường nói: “Vương tử Đột Quyết đang đi sứ, phải giữ gìn hình tượng bên ngoài của Đột Quyết, cần thận trọng từ lời nói đến việc làm, phát triển “quốc uy”. Nhưng ngài lại xem trọng nhan sắc quan viên của một quốc gia mà không để ý đến năng lực của họ. Hay là người Đột Quyết đều là người như thế? Ngài ở hoàng cung Đại Chu nói năng lỗ mãng, làm nhục bản quan, đó là cách ứng xử về cấp bậc lễ nghĩa của Đột Quyết hay sao? Vẫn là cách làm việc lỗ mãng không lường trước hậu quả như thế? Nếu người Đột Quyết vẫn hành xử như vậy, Đột Quyết sẽ bị tiêu vong!”

Lời nói này vô cùng khí phách, vương tử Đột Quyết vương nhịn không được xanh mét mặt mày, hô hấp dồn dập, nhưng vét hết cả bụng cũng khôngtìm được từ ngữ để phản bác, dưới tình thế cấp bách, thế nào cũng không nghĩ ra được.

Vạn Dực lúc này thản nhiên đứng lên, chỉ thấy y không chút để ý hướng vương tử Đột Quyết hành lễ một cái, dùng thái độ khoan dung nói: “Mặc dù vương tử là người thất lễ trước, nhưng lễ nghi của Đại Chu mênh mông, nếu vương tử đã ngưỡng mộ, Vạn Dực sẽ cố gắng vậy.”

Lời vừa nói ra, các võ tướng khó tránh khỏi kích động, sớm không chịu nổi lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, sôi nổi hướng Vạn Dực nâng chén.

“Tiểu tử! Làm tốt lắm!”

“Này trông bộ dạng của Vạn Lang mặc dù giống đàn bà, hai tay trói gà không chặt, nhưng đúng là một nam tử hán…..”

Ánh mắt của Kỳ Kiến Ngọc sáng rực, lại phải cố gắng kiềm chế cụp mắt xuống.

Làm sao hắn có thể quên y đây? Bất luận y ở nơi nào, dù có ở trong nghịch cảnh thì vẫn tỏa sáng như cũ.

Tâm niệm khẽ lưu chuyển, Kỳ Kiến Ngọc liếc mắt nhìn thật sâu, chăm chú vào Vạn Dực, hiện nay hắn vẫn chưa có đủ năng lực để bảo vệ y, phải đợi đến khi hắn có đủ lông đủ cánh đã--

Vạn Dực không nhìn bất cứ ai, tiếp nhận đàn cổ của cung nữ phía sau dâng lên, y thoải mái trực tiếp khoanh chân ngồi dưới đất, tay phải không chút để ý mơn trớn dây đàn, leng keng thử âm.

Tầm mắt dừng lại ở một hình vẽ nho nhỏ phía cuối chiếc đàn, Vạn Dực kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về hướng chủ vị.

Chủ nhân của cái đàn cổ này là......

Chỉ thấy rằng hoàng đế bệ hạ hướng về phía y nâng chén rượu lên, bày ra tư thế muốn làm gì cũng được.

Vạn Dực khẽ chớp mắt, không chút khách khí đem chiếc đàn này đặt lên đùi, đầu chiếc đàn tựa lên chân, đuôi đàn giữ lại, tựa như tài năng tuyệt diễm cuồng sinh chỉ có trong Kinh Thi, phong thái phóng khoáng không ai sánh bằng. --

Thoáng chốc như ánh nắng giữa trời cao, âm thanh lấn át cả những đám mây bay!

Vạn Dực cất cao giọng hát: “Tháng sáu tê tê, nhung xe ký sức. Tứ mẫu quỳ quỳ, tái là thường phục...... Vương cho xuất chinh, lấy khuông vương quốc.”

Lời ca vừa cất lên, vương tử Đột Quyết không khỏi biến sắc.

Ca khúc mà Vạn Dực đang hát là trong Kinh Thi [ tiểu nhã · tháng sáu ] [?], chính là chiến khúc mà Chu Tuyên vương dùng để tiêu diệt Bắc Tề, rõràng đây là lời cảnh cáo trực tiếp của y dành cho gã ta.

không chờ Vạn Dực hát xong, tiểu vương tử Đột Quyết đã nghiêm mặt đến đen kịt, đưa chén rượu ra sau tỏ vẻ thất lễ với Kỳ Kiến Thành, xin được cáo lui trước.

Vạn Dực làm như không thấy, y miễn cưỡng cười, vẫn đánh đàn, ca hát như cũ: “...... Nhung xe ký an, như chí như hiên...... Về phần đại nguyên. Văn võ cát phủ, vạn bang vì hiến.”

Hay lắm Vạn Lang!

Đây cũng chính là lần cuối cùng thiếu niên Vạn Dực hiến nghệ trước mặt mọi người, nhiều năm sau, đoạn giai thoại che dấu phong sương này đã trở thành truyền kỳ.

Năm Thành trị thứ bảy, Ngoã Lạt tạo phản.

Tề vương Kỳ Kiến Ngọc lại lãnh binh xuất chinh.

Cùng năm đó, nhân lúc trước khi nội loạn, Duệ đế Kỳ Kiến Thành vì khẳng định địa vị tôn quý của vị hoàng đế thân sinh ra mình đời trước, khởi xướng một cuộc Đại lễ nghị*.

*Đại lễ nghị: (chữ Hán: 大礼議) là một loạt những cuộc tranh luận về vấn đề phong hiệu dành cho thân sinh của Minh Thế Tông trong đại lễ tôn xưng Hoàng khảo (theo Tông pháp Hoàng tộc có nghĩa là cha của Hoàng đế) vào đời Minh, giữa Hoàng đế và các đại thần Dương Đình Hòa,Mao Trừng, kéo dài trong 3 năm (1521 – 1524), trở thành một trường đấu tranh chính trị. Triều đình chia làm hai phái: Hộ lễ duy trì lễ chế phong kiến và Nghị lễ ủng hộ nguyện vọng cá nhân của Hoàng đế. Kết quả Minh Thế Tông dựa vào hoàng quyền hùng mạnh, giành được thắng lợi cuối cùng, những người phản đối bị phạt trượng, đình bổng (tiền lương) và đoạt quan chức. (Theo Wikipedia)

Ý muốn thông qua đại lễ nghị này, xác lập củng cố lại địa vị hoàng thất chính thống, đả kích Thái hậu cùng Vương đảng, thi hành tân chính.

Năm Thành trị thứ tám, bởi vì có sở trường sáng tác về cúng tế hỏa táng “Thanh từ”, toàn lực duy trì Đại lễ nghị, Vạn Dực được Duệ đế sủng ái, thăng thành quan tứ phẩm “Chiêm Thái thường”.

Năm Thành trị thứ chín, y thăng lên làm Lễ bộ Thị lang. Cùng năm đó, trước khi Vạn Dực làm lễ đội mũ, Duệ đế không để ý ý kiến phản đối của quần thần, cất nhắc vị Lễ bộ Thượng thư này đứng hàng lục bộ.

Vị gian thần Vạn Dực này là người đứng đầu trong lịch sử huy hoàng của Vạn gia --

Truyền thuyết về người này chính thức mở màn.

-- Quyển thứ hai hoàn --