Ba ngày sau, trở về Quốc Tử Giám, Vạn Dực mang theo túi lớn túi nhỏ, sắc mặt rõ ràng tốt hơn rất nhiều so với khi rời đi, ngay cả trận cảm lạnh kéo dài nhiều ngày trước đó, trong ngắn ngủn ba ngày cũng đã khỏi hẳn.

Bất quá, tiết lộ bí mật giấu hơn mười năm, Vạn Dực thì sảng khoái, nhưng nhóm các trưởng lão phụ tá lại như bị một màn tận thế đáng sợ giội rửa.

A, đúng rồi, còn có cả Thư đồng nhỏ nhà chúng ta, đợi sau khi hắn ta cũng biết được bí mật động trời của công tử, trong lòng liền bão giông cuồn cuộn......

“Ảnh Nhất, ngài tuyệt không khiếp sợ sao?” Đối với bộ dạng bình tĩnh trước sau như một của Ảnh Nhất, Thư đồng nhỏ sùng bái ngước nhìn.

“Tiểu Ngôn Trọng, ta có chức vụ gì?”

“Ảnh vệ.”

“Ảnh vệ có nhiệm vụ gì?”

“Cả ngày không rời, luôn bên cạnh bảo vệ chủ nhân......” Ngôn Trọng nói đến đây, bỗng dưng bừng tỉnh hiểu ra.

“Cho nên phải nói, ngay cả khi công tử vào nhà xí ta cũng phải có trách nhiệm trông chừng,” Ảnh Nhất thở dài, “Sao ta có thể không biết chứ.”

“Vậy, vậy sao ngài không nói sớm......” Làm hại các trưởng lão cũng bị giấu giếm lâu như vậy.

“Chính bởi vì ta là ảnh vệ!” Ảnh Nhất chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chọt chọt ót hắn ta, “Bắt đầu từ cái ngày ta theo bảo vệ công tử, công tử chính là chủ nhân duy nhất của ta, ta vĩnh viễn là cái bóng chỉ nghe lệnh công tử, sao có thể phản bội công tử tiết lộ bí mật ra ngoài chứ?”

Thư đồng nhỏ lúng ta lúng túng “À” một tiếng, cũng đúng ha......

“Lại nói, cho dù ngươi biết bí mật của công tử, có khác gì sao? Mặc kệ là trứng xào hay trứng luộc thì vẫn ăn bình thường thôi, ngươi có thể ăn trứng xào, chẳng lẽ trứng luộc thì không thể ăn sao?”

“A, cũng phải ha......”

“Đã vậy ngươi còn rối rắm cái gì nữa, có quan trọng không?”

“...... Hình như là không.”

“Đúng, Ngôn Trọng thực ngoan, vậy bây giờ có phải ngươi nên tiếp tục đi hầu hạ công tử không.”

“Đúng! Ta phải đi đây!”

Ngôn Trọng gật đầu, ngoan ngoãn đi hầu hạ...... Kỳ quái, đi đến nửa đường, Thư đồng nhỏ vỗ vỗ đầu, vừa rồi hắn ta tìm Ảnh Nhất rốt cuộc là để làm gì?

Vạn Dực mở cái túi lớn đã vơ vét được của nhóm các trưởng lão phụ tá trước khi đi, chia dược liệu và dụng cụ hoá trang ra, sắp xếp cẩn thận.

Phải nói là, lần này người quan trọng thúc đẩy nàng mở miệng tiết lộ bí mật chính là -- Kỳ Kiến Ngọc.

Nhờ hắn mà lần đầu tiên Vạn Dực ý thức được rõ ràng, mình khác hẳn các nam tử.

Vào giờ phút này, nàng đang lao nhanh về giai đoạn trưởng thành, tiếp theo sẽ là lúc quỳ thủy xuất hiện, bộ ngực phát dục, khuôn mặt và thân hình sẽ càng thêm mềm mại...... Chỉ dựa vào bản thân, cho dù nàng có thông minh hơn nữa, cũng tuyệt đối không thể giấu được toàn bộ dấu vết.

Nhóm phụ tá trong nhà là tồn tại duy nhất mà nàng có thể tin tưởng và dựa dẫm, thay vì tự mình vất vả giãy dụa nghĩ cách che giấu, chi bằng lợi dụng toàn bộ lực lượng họ tộc, hoàn mỹ che giấu bản thân.

Phải biết rằng, ôm ấp mục tiêu to lớn là trọng chấn huy hoàng của Vạn gia, so với Vạn Dực đám lão nhân kia càng không muốn bí mật này bị tiết lộ!

Lực lượng tập thể đương nhiên mạnh hơn cá nhân rất nhiều.

Bất quá chỉ ngắn ngủn ba ngày, đứng trước thân phận mới của nàng, một lần nữa họ tộc nhanh chóng quy hoạch phương châm hành động, liên quan đến thế lực nên tốc độ suy nghĩ cao kinh người, không khỏi khiến Vạn Dực tặc lưỡi tán thưởng.

Nàng cầm lấy bình sứ màu xanh, nhớ đến lời trưởng lão tha thiết nhắc nhở, ‘Loại thuốc này dược tính rất mạnh, làm chậm sự phát triển của thân thể, nhưng chỉ có thể dùng đến lúc cập kê, nếu sau cập kê vẫn tiếp tục dùng, sẽ tổn thương nghiêm trọng đến thân thể......’ thuốc này còn có một tác dụng phụ, bắt đầu từ nay sẽ khó có con, dù sao cũng là loại thuốc quá tàn độc, mạnh mẽ ức chế phát dục, đương nhiên cũng phải gánh hậu quả cực lớn.

Nhưng với bản thân Vạn Dực mà nói, từ nhỏ đã lớn lên với thân phận nam nhân, đương nhiên nàng không muốn gả cho nam nhân, đừng nói gì đến việc sinh con dưỡng cái. Bởi vậy nàng không chút do dự nhận thuốc, mang về Quốc Tử Giám.

Trừ thuốc, còn có trang phục đặc biệt chế tạo với vóc dáng nam nhân, bao gồm cả lông mi của Vạn Dực, cũng bị sửa thành bay xéo đến tóc mai, sau khi dùng bút than tô đậm xong, gương mặt vốn xinh đẹp nho nhã u sầu, càng lộ vẻ phong lưu......

Trái ngược với Vạn Dực tinh thần sảng khoái, ba ngày này của Kỳ Kiến Ngọc lại cực kỳ không tốt, vô cùng không tốt.

Nhất là đêm cuối cùng trước khi quay về Quốc Tử Giám.

Kỳ Kiến Ngọc lại rơi vào cơn ác mộng, trằn trọc giãy giụa......“To gan! Làm càn...... Buông ra!”

Người trong mộng vẫn không kiêng nể gì, mặc kệ hắn giãy giụa, dùng sức đè hắn lên giường......

Kỳ Kiến Ngọc cảm thấy lông tóc cả người run rẩy, càng giãy giụa kịch liệt, “Làm càn! Ta sẽ yêu cầu phụ hoàng chém đầu ngươi...... Diệt tộc nhà ngươi! Không...... Buông......”

Giấc mộng tối nay càng thêm chân thật, thân thể gần như có thể cảm nhận được từng món quần áo bị cởi bỏ, kéo xuống......

“Không --!”

Kỳ Kiến Ngọc kêu lên sợ hãi bật ngồi dậy, hắn dồn dập thở dốc, đệm chăn gần như bị mồ hôi lạnh là ướt sũng. Rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi cơn ác mộng, hắn hít sâu vừa muốn nằm xuống lần nữa, sau tấm lưng trần mồ hôi lạnh chảy xuống từng giọt, có chút cảm giác mát lạnh...... Không đúng, quần áo của hắn đâu?

“Tề vương điện hạ......”

Bên tai truyền đến tiếng gọi mềm dịu của nữ tử, một đôi tay mềm mại nhẹ chạm lên mặt hắn, trong không khí mơ hồ có hương thơm, tỏa ra trong bóng đêm vô cùng mê hoặc.

Đáng tiếc......

Lòng ta dâng cho ánh trăng, ngặt nỗi ánh trăng ấy! Lại soi mương máng, mương máng đó!

Trước không đề cập tới việc tuổi của Tề vương điện hạ còn quá nhỏ, khó mà hiểu được chuyện gió trăng. Chết người ở chỗ là cung nhân này xui xẻo, khi nào không chọn, lại chọn đúng lúc Tề vương vừa tỉnh khỏi cơn ác mộng mà leo lên giường mê hoặc --

“Người đâu!”

Chỉ thấy Kỳ Kiến Ngọc không chút thương tiếc đẩy cung nhân xuống giường, bỗng nhiên túm chặt quần áo đứng dậy gọi người.

Xuyên qua ánh đèn trong Đại điện, Kỳ Kiến Ngọc nhận ra cung nữ bên người mà vào năm phụ hoàng còn tại thế, mẫu hậu đã ban cho hắn, nhằm chăm lo mọi việc trưởng thành của hắn......

“Điện hạ, Tề vương điện hạ, xin tha cho nô tỳ......” Trên người cung nhân chỉ mặc một cái yếm, nằm trên đất không ngừng dập đầu, khóc như hoa lê đẫm lệ.

Kỳ Kiến Ngọc chỉ cảm thấy trán âm ỉ đau, phất tay ý bảo bọn thái giám nhanh chóng tha ả xuống, hắn không bao giờ muốn nhìn thấy ả nữa.

Đợi khi đại điện dần yên tĩnh lại, Kỳ Kiến Ngọc nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra thì càng cảm thấy ghê tởm, lập tức gọi tiểu thái giám chuẩn bị nước tắm.

Vạn Dực, Vạn Dực!

Kỳ Kiến Ngọc lôi hết mọi việc tối nay ghi hận toàn bộ lên người Vạn Dực, oán hận nhớ kỹ cái tên này, gần như nghiến răng nghiến lợi.

Hôm Yết bảng, tất cả Thái Học sinh đều tề tựu.

Theo lẽ thường, Vạn Dực vẫn đến cuối cùng, Thư đồng nhỏ rốt cuộc cũng được bỏ lệnh ‘cấm ra cửa’, đi theo bên người công tử, ngoan ngoãn cúi đầu giả vờ chuyên nghiệp, tuyệt đối không bước nhiều thêm một bước, không nói nhiều thêm một tiếng.

Bảng vàng treo ở góc bên phải, Vạn Dực ngửa đầu, đón ánh mặt trời chói chang cẩn thận tìm kiếm tên mình.

Bỗng nhiên thân thể bị phía sau dồn ép, lung lay bước vài bước về phía trước, đám người vốn vô cùng ồn ào náo động đột nhiên yên tĩnh một cách kỳ dị.

Vạn Dực xoay người vừa định thăm dò cho rõ...... Ngay sau đó, liền nghe thấy Thư đồng nhỏ hưng phấn khẽ gọi, “Công tử! Tìm được ngài rồi!”

Cùng lúc đó, một giọng nói lanh lảnh kéo dài vang lên:

“Hoàng thượng giá lâm --”