Lam Phượng Hoàng​

Quốc Tử Giám chia làm hai ban nội – ngoại.

Lúc trước ỷ được phụ thân Vạn An che chở, Vạn Dực chọn ban ngoại, ban ngày ra ngoài đá gà chọi chó, trời vừa tối liền giả bộ tan học về nhà.

Nay phụ thân vừa chết, mất đi sự che chở, nàng chỉ có thể chọn ban nội, ở lại trong Quốc Tử Giám được canh phòng nghiêm ngặt, tránh ám sát ùn ùn kéo tới.

Đương nhiên, mọi việc có mặt tốt, liền cũng có mặt xấu.

Mặt xấu chính là......

“Đồ bỏ đi! Ngươi không được ở sát vách ta bla bla bla......”

“Vạn Dực! Thì ra ngươi cũng có hôm nay bla bla bla......”

Là trường học đứng đầu triều Đại Chu, nhóm các thế gia họ tộc lớn đều quăng đứa nhóc nhà mình vào ban nội để rèn luyện, học được cách xử sự giao tiếp là chuyện nhỏ, quan trọng là tiếp tục mạng lưới quan hệ của cha ông, một lần nữa xác lập vòng tròn quyền lực.

Dãy phòng ở vốn nên yên tĩnh vậy mà lại ong ong lên đến tận trời......

Vạn Dực móc móc lỗ tai, còn tỏ vẻ thật sự chăm chú lắng nghe, im lặng đi xuyên qua nhóm Thái Sinh đang nhao nhao ồn ào, đi thẳng đến căn phòng cuối hành lang dài......

Cùng với cửa phòng mở ‘Két’ một tiếng.

Đáng chết! Ập xuống đầu là tro bụi tung trào cuồn cuộn!

Vạn Dực nhanh nhẹn nhảy tránh, đứng ngoài cửa bình tĩnh chờ vài giây rồi mới thật cẩn thận ló đầu vào......

Này, này......

Nhìn trần nhà hoa lệ giăng đầy tơ nhện này, xem khăn trải giường mỏng manh đầy vết nấm mốc dọc ngang kéo dài khắp cạnh giường kia, lại lướt qua đống bàn ghế thiếu tay vịn gãy chân đó xem...... Ngắm tỉ mỉ hơn, liền thấy vết nứt rất "nghệ thuật’ nối tiếp nhau trên bức tường màu vàng nơi đầu giường của nàng......

Khóe miệng Vạn Dực run rẩy, rốt cuộc là oán giận đến mức nào, mới có thể tìm được một gian phòng ngủ như vậy trong Quốc Tử Giám cứ mỗi ba năm sẽ sửa chữa một lần?

Các vị Tiến sĩ, các vị Giám thừa, mọi người vất vả rồi.

Nếu biết lão cha sẽ chết sớm, lúc trước nàng nhất định sẽ chừa chút mặt mũi cho các vị sư phụ, không đến mức khiến nay bọn họ vặn vẹo đến như vậy.

Thở dài, ngàn vàng khó mua nổi chữ ngờ.

“Công tử!” Thư đồng nhỏ tức giận bất bình xiết chặt nắm đấm nhỏ, “Bọn họ thật khinh người quá đáng, công tử sao có thể ở loại phòng thế này!”

Vạn Dực vui mừng quay đầu nhìn hắn ta, “Ngụ ý là ngươi nguyện ý làm hết việc quét dọn vệ sinh?”

“Ặc......”

“Nếu đã vậy, tiện thể ngươi giúp ta mua một bộ chăn màn gối đệm luôn đi. Nhanh chút đi ~”

“......” = =#

Để lại thư đồng nhỏ đáng thương oán hận không thôi quét dọn trong phòng, Vạn Dực lững thững bước dọc hành lang dài bên ngoài. Mới vừa đi đến gian phòng thứ nhất của hành lang dài, cánh cửa sơn hoa văn vàng kim ở đối diện khẽ hé.

Thình lình, cửa phòng chợt mở ra --

Kỳ Kiến Ngọc chưa thay bộ quần áo quý phái ra, mái tóc đen đã đổ xuống, thật dài rũ xuống bên hông, sau khi phát hiện người bồi hồi ở cửa là Vạn Dực, hắn lạnh mặt, khinh bỉ nhìn lướt qua, “Chuyện gì?”

Vạn Dực không đáp, chỉ vô cùng đau đớn đánh giá khắp phòng ngủ của hắn, cái gì mới gọi là rường cột chạm trổ, nguy nga tráng lệ đây?

Đối xử khác biệt cũng quá kinh người rồi.

Kỳ Kiến Ngọc nhìn bộ dạng thờ ơ của nàng, không khỏi tức giận hô lên, “Vạn Dực!”

“Hả, không có gì, không có gì,” Nàng cà lơ phất phơ phất tay. “Ta chỉ tùy tiện nhìn......”

Rầm!

Không đợi nàng nói xong, cửa lớn trước mặt trong nháy mắt liền đóng chặt.

Kỳ Kiến Ngọc xoay người, cởi quần áo, người tài mạo hơn người như thế, đối thủ mà hắn luôn thầm mong chiến thắng...... Sao lại sinh ra thằng con trai như vậy?

Vạn Dực ăn canh sập cửa ngượng ngùng sờ sờ mũi, quy tất cả tội cho lão cha làm người quá thất bại, nên mới làm hại con trai bị người người giận chó đánh mèo.

Không còn tâm tư đi dạo, Vạn Dực quay về phòng mình.

Hiệu suất của thư đồng nhỏ không tệ, mới chỉ một lát, trong phòng đã dọn dẹp sạch sẽ.

Vạn Dực vỗ vỗ bờ vai hắn ta, khen ngợi, “Ngôn Trọng, làm tốt lắm!”

Thư đồng nhỏ không hề tỏ vẻ mừng rỡ, chỉ ai oán nâng khuôn mặt như mèo tam thể lên nhìn nàng, “...... Công tử.”

“Hử, không cam lòng làm thư đồng của ta đến vậy sao? Ít nhất còn tốt hơn nhiều so với làm Ảnh vệ đó.”

“Công tử......” Thư đồng nhỏ không dám phản bác, nhưng ánh mắt rõ ràng viết đáp án là ‘chính xác’.

Vạn Dực búng tay vang dội, nói vào khoảng không, “Ảnh Nhất! Nói cho hắn ta biết!”

Chỉ thấy nơi đặt cái rương ở góc phòng bỗng nhiên nhô ra một cái đầu, Ảnh vệ đương nhiệm tên Ảnh Nhất đau xót vô cùng nói, “Làm ảnh vệ...... Chỉ có thể yêu chủ nhân, không thể yêu nữ nhân!”

Trong nháy mắt, thư đồng nhỏ lộ ra vẻ mặt hốt hoảng.

Ảnh Nhất yên lặng rưng rưng, “Hơn nữa Ảnh vệ là công việc trọn đời, không được nghỉ hưu...... Nói cách khác, cả đời không thể yêu nữ nhân! Đến chết vẫn chỉ có thể làm đồng nam!”

Thảm! Thật thê thảm! Thật sự là rất thảm!

Ngôn Trọng yên lặng bóp chết từng giấc mộng, quyết định vẫn nên tiếp tục làm công việc thư đồng rất có tương lai này thôi.

Vừa hết thời gian dùng bữa tối.

Cực hiếm thấy là, Giám thừa lại phái người báo với Vạn Dực, đến phòng kho nhận một bộ chăn màn gối đệm mới.

Vạn Dực lần nữa sửa sang lại áo mũ, mang theo Thư đồng nhỏ thản nhiên đi thẳng đến phòng kho, lúc ra cửa, không khéo lại đối mặt với Kỳ Kiến Ngọc.

Lúc này ngay cả khóe mắt Kỳ Kiến Ngọc cũng không bố thí cho nàng, quạt ngọc che môi, giống như con gà trống nhỏ kiêu ngạo, được người người vây quanh như sao ôm trăng chậm rãi đi về phía Tự Tu đường.

Ta đã từng, đã từng phong cách hơn cả hắn!

Vạn Dực bi thương nhớ lại hào quang năm đó.

“Công tử! Coi chừng trễ giờ, phòng kho liền đóng cửa.”

Lúc này Vạn Dực mới nhấc chân, mang theo Thư đồng nhỏ vội vội vàng vàng đi về phía phòng kho......

Hai người vừa bước vào phòng kho, cửa lớn rầm một tiếng liền khép lại, theo sát sau đó là một loạt tiếng khóa cửa truyền đến.

“Công tử!” Ngôn Trọng khẩn trương nhìn về phía nàng, bị nhốt ở đây chịu lạnh một đêm là chuyện nhỏ, sợ là sáng mai người quản lý mở phòng kho, sẽ cho rằng bọn họ trộm cắp mà đuổi ra ngoài.

Hình phạt trong Quốc Tử Giám vô cùng nghiêm khắc, tuy rằng vẫn nương tay một chút với quý tộc, thế gia, nhưng hiện tại công tử đã mất đi sự che chở, sao có thể tránh được hình phạt?

Trong bóng đêm, Vạn Dực nhẹ nhàng nhếch môi cười, “Đây đều do cha ta chơi đùa gây hại. Năm đó ta vào Quốc Tử Giám, phụ thân đã sớm giao bản đồ đường hầm Quốc Tử Giám cho ta.” Xem ra tuy có tiếng là thần đồng, những ngày trước đây của Vạn lão cha ở Quốc Tử Giám cũng không suông sẻ. Ngay cả nơi quan trọng như phòng kho cũng bị ông đào đường hầm tiện cho việc thoát thân.

Thư đồng nhỏ dạt dào hy vọng nói, “Công tử có mang theo bản đồ bên người ư?”

“...... Hình như đã đốt tối qua.”

Thư đồng nhỏ bỗng nhiên nhớ ra, tối hôm qua lúc sửa sang lại hành lý cho công tử có nhìn thấy ngài ấy lấy ra một tờ giấy tùy ý nhìn lướt qua vài lần liền thiêu hủy, lúc ấy hắn ta còn tưởng đó là mấy bức vẽ nguệch ngoạc không quan trọng, thì ra, thì ra......

Cảm thấy Thư đồng nhỏ đang oán hận tận trời, Vạn Dực vội trấn an, “Yên tâm, tối qua ta đã nhớ kỹ, ngươi chỉ cần chăm chú theo ta là được.”

Ngôn Trọng không khỏi cứng họng......

Trong trí nhớ, hình vẽ trên giấy kia chi chít rậm rạp, một đống đen đen xám xám, người bình thường ít nhất phải dùng hơn nửa canh giờ mới có thể nhớ được, lúc ấy công tử chỉ tùy ý quét mắt vài lần --

Nhưng lại nhớ kỹ càng?