Mọi người đuổi sát theo Tề vương điện hạ chạy tới, chỉ thấy Tề vương một tay ôm mũi, giọng đằng đằng sát khí quay đầu nhìn về phía bọn họ, “Toàn bộ đứng lại hết cho bổn vương, không được đến đây!”

Mọi người sửng sốt, kinh ngạc vạn phần nhìn Tề vương điện hạ máu mũi chảy dài ba thước......

Nháy mắt tiếp theo liền nghe ‘rầm’ một tiếng, cửa phòng đã bị đóng chặt!

A, Vạn Lang đang ở bên trong......

Lòng mọi người giãy giụa, kịch liệt siết cổ tay, chẳng lẽ cứ vậy mà trơ mắt nhìn Vạn Lang bị cướp mất trinh tiết sao?

Mai phục chỗ tối, Ảnh Nhất: Im lặng...... Kỳ thật cái các ngươi lo lắng nên là trinh tiết của Tề vương điện hạ......

Ngoài phòng sóng ngầm mãnh liệt.

Trong phòng...... Cảnh xuân dụ người?

Vạn Dực cũng không vội che lại lồng ngực trắng bóng kia, mái tóc đen nửa buộc nửa thả, sau khi thấm ướt nước, giống như tơ lụa mềm mại động lòng người, từng sợi như tơ nhện tươi đẹp, vây lấy thân thể bằng phẳng mảnh mai kia.

Cởi lớp áo thư sinh đi, Vạn Dực gầy hơn tưởng tượng rất nhiều.

Y đứng trong thùng gỗ, tóc đen như thác chảy xuống, hòa vào làn hơi nước dày đặc, ngọn đèn màu quýt hoàn mỹ phát họa dung nhan y, y nghiêng mặt, mơ hồ nhìn thấy hai điểm anh đào nhạt trước ngực......

Không được...... Không được!

Tề vương điện hạ bỗng quay người, không dám nhìn thêm.

Phun máu mũi đã đi ngược lại với ý muốn của hắn, như thế thật mất mặt không ít.

Rõ ràng mọi người đều là nam, ngươi có ta cũng có, không phải chỉ nhìn thấy ngực thôi sao, không có gì đáng ngại......

Kỳ Kiến Ngọc đang không ngừng thầm thuyết phục chính mình, nhưng hai gò má và vành tai lại đỏ bừng một mảnh, tựa như trong lúc vô ý đã liếc thấy vật cấm kỵ gì đó, mặt mũi đỏ bừng, lòng bàn tay mướt mồ hôi.

Phía sau truyền đến giọng đầy nghi hoặc của người nọ, “Điện hạ đột nhiên vào phòng, có việc gì quan trọng sao?”

Tề vương điện hạ lắp bắp, “Ta...... Ta, à, bổn vương vào nhầm phòng......”

Người nọ cười khẽ, “Sao điện hạ phải khách sáo như vậy, ngài và ta đều là nam, không cần phải kiêng dè xoay người.”

Kỳ Kiến Ngọc nghe vậy, đột nhiên quay đầu lại, “Bổn vương đương nhiên không kiêng kỵ--”

Mà khi tầm mắt của hắn lại lần nữa chạm đến nửa thân trần của Vạn Lang, hai dòng máu tươi lại bỗng phun ra.

Vạn Dực sợ hãi hô một tiếng, “Điện hạ!”

Tề vương điện hạ vội vã túm chặt mũi, gấp rút xoay người, “Bổn vương chỉ...... chỉ bị nóng, nóng quá thôi!” Vừa mới nói xong, Tề vương liền nhanh chóng mở cửa, chạy như điên ra ngoài!

Cuối cùng, sau khi chạy ra hai bước, Tề vương điện hạ lại bỗng nhiên nhớ tới cái cửa chưa kịp đóng, lập tức chạy trở về nhanh chóng đóng chặt hai cánh cửa lần nữa, rồi lại chạy đi......

Vạn Dực: “......”

Đợi khi bên trong lại im lặng một lần nữa.

Vạn Dực thu lại mỉm cười, mặt không chút thay đổi kéo bộ quần áo vắt trên bình phong xuống, quấn chặt lấy thân thể.

Cuối cùng cũng chờ được Tề vương.

Nàng thầm thở phào một hơi, nếu vừa rồi không vì đợi Tề vương, nàng cũng không muốn dùng cái cớ tắm rửa này, đuổi hoa khôi rời đi, kéo dài thời gian chờ Tề vương đến.

Bước khỏi thùng nước tắm, nàng khoác áo ngoài rồi bước đến trước gương đồng.

Trong mặt gương mờ nhạt chiếu ra một bộ ngực giống hệt nam nhi, tuổi ngày càng tăng, góc cạnh gương mặt ngày càng mềm mại nữ tính, tôn lên thân thể bằng phẳng của thiếu niên, ẩn chứa trong đó vẻ đẹp yếu mềm bạc nhược......

Vạn Dực đứng trước gương đồng lạnh lùng nhìn thân thể của chính mình hồi lâu.

Nam không ra nam, nữ không ra nữ...... Thực giống như quái vật.

Ngón trỏ thon dài đặt lên gương đồng, tỉ mỉ miêu tả bóng hình mông lung mà vặn vẹo kia......

Nàng bỗng dùng sức gạt đi --

Gương đồng ‘xoảng’ một tiếng bị gạt xuống đất, rơi vỡ thành nhiều mảnh.

Khi Vạn Lang khoanh tay bước xuống lầu, nghênh đón nàng là ánh mắt vô cùng bỏng cháy.

“Thế này là sao?” Vạn Dực cười tủm tỉm nói.

Cái bức tượng Phật lớn - Tề vương còn ở đây, mọi người đương nhiên không dám hỏi thẳng mặt: ‘Vạn Lang, ngươi có còn là đồng trinh không?’, tim thật như bị mèo cào.

Công tử nhà Thị lang nhỏ giọng hỏi, “Chẳng phải chỉ một lát Tề vương điện hạ liền rời đi sao? Hẳn là không có gì đáng lo.”

Tiểu công tử Úy Trì Trì nhà Thái úy quay đầu khinh bỉ nhìn lướt qua, “Nếu điện hạ là dạng đầu thương mạ bạc...... Khả năng đó là tương đối cao.”

“......” =0=!

Tề vương điện hạ không biết người khác oán thầm mình, giờ phút này hắn đang ngồi trước bàn rượu, làm đại gia sai bảo hoa khôi tiểu thư bê thức ăn rót trà cho hắn.

Khi nhìn thấy bóng dáng của Vạn Lang, hoa khôi tiểu thư đau buồn bước đến, nàng ta vốn ở phòng cách vách khổ sở đợi Vạn Lang tắm rửa xong, chờ được một đêm hầu hạ......

Kết quả lại bị Tề vương điện hạ sai người kéo xuống lầu, hầu hạ rượu và thức ăn cho đại gia.

Tề vương đương nhiên là nhìn thấy Vạn Dực trước hết, ở trước mặt mọi người, vốn luôn cố giữ tư thế lạnh lùng bình tĩnh, thoáng chốc liền tan mất sạch, cảnh tắm rửa sống động vô tình nhìn thấy lúc nãy, không ngừng chớp lóe trước mắt hắn, khiến hắn khẩn trương thở gấp, ánh mắt dao động.....