Đối diện Thủy hiên là mặt nước xanh biếc, từ đỉnh chóp Lâm Thủy hiên, hai mảnh lụa mỏng trong suốt ánh bạc cố tình được thả xuống, tung bay theo gió.

Sau khi đêm xuống, ánh sáng nổi lên bốn phía, đèn đuốc trên hồ tỏa sáng quanh thuyền hoa như từng con cá chép phát sáng trồi lên mặt nước đêm, xa xa truyền đến tiếng cười nói sênh ca.

Trên đài trong Hiên là một dòng nước uốn lượn tinh xảo, vòng qua từng người đã ngồi vào chỗ.

Nhóm nha hoàn, sai vặt ôm từng vò rượu ngon, đứng hầu một bên, rượu quá ba vòng, mọi người dần dần thả lỏng......

Mặc dù Tiểu hoàng đế còn nhỏ tuổi, lúc rượu đưa đến cũng không uống qua loa, Tề vương điện hạ lại uống rượu như uống nước, sắc mặt vẫn không thay đổi.

Vạn Dực đứng ở thượng du, đặt cái khay đựng rượu vào dòng suối, theo dòng nước từ từ di chuyển xuống, vòng qua khe suối gấp khúc uốn lượn, chén rượu đảo quanh hoặc dừng lại trước mặt ai, người đó sẽ ngẫu hứng làm thơ hoặc ca múa.

Nếu không có tài nghệ gì để biểu diễn, liền chịu phạt ba chén rượu.

Bọn thị nữ xinh đẹp còn lại theo sát phía sau Vạn Dực, thường thả vào dòng nước trứng gà đã nấu chín cùng táo đỏ to tròn, dập dềnh trôi xuống, để các vị khách tùy ý lấy dùng.

Đó chính là ‘Suối lượn chén trôi’,‘Trứng trôi trong nước’ cùng ‘Táo chảy theo dòng (nước)’.

“Vạn Lang, cả đêm ngươi đều trốn trong góc chỉ lo thả rượu, muốn trốn sao?” Tiểu công tử nhà Thái úy phải uống nhiều rượu nhất, giờ phút này thấy Vạn Dực vẫn ung dung, không khỏi trách móc.

Vạn Dực cười, cũng không bác bỏ, vén vạt áo ngồi lại vào chỗ.

Đài trong Hiên hình tròn, bởi vậy dù nàng ngồi ở đâu, đều phải đối diện với Tề vương điện hạ, dù không tình không nguyện khi đối diện với hắn.

Chờ sau khi Vạn Dực ngồi xuống, người hầu liền tiếp nhận nhiệm vụ thả rượu, quả nhiên, chưa được mấy vòng, chén rượu liền dừng trước chỗ ngồi của Vạn Dực, lảo đảo quay tròn.

“Vạn Dực, đến ngươi!”

Bọn họ chờ mong hắn trổ tài đã lâu.

Vạn Dực nhấc chén rượu lên, tùy ý cầm lấy một đôi đũa bạch ngọc hoàn toàn mới, hé mở đôi môi đỏ mọng, “Vạn Dực bất tài, thơ từ không giỏi, đành quơ quào vài điệu, làm trò cười trước mặt mọi người rồi.”

Lời vừa nói ra, máu sói của Lý Hoan Khanh sôi trào, “Vạn Lang cứ tự nhiên.”

Ai chẳng biết Vạn An năm đó có sở trường về lục nghệ*, đàn múa là tuyệt nhất, Vạn Dực chính là con trai độc nhất của ông, được hun đúc từ nhỏ, đương nhiên sẽ không kém. (*lục nghệ: gồm thơ, sách, lễ, nhạc, dịch, xuân thu)

Vạn Dực cầm đũa bạch ngọc từ từ đi đến giữa sân, sau khi đứng lại, tay phải nàng chợt vung lên, cổ tay đột nhiên phát lực, đánh nhau cùng đũa ngọc trên tay trái!

Chỉ nghe một tiếng “Keng” trong trẻo.

“Trăng tỏa sáng, vạn người xiêu......”

Vạn Dực thấp giọng ngâm nga, vặn người, đũa ngọc lại chạm nhau trên vai, “Quấn quít nhau, khẽ ưu tư......”

Động tác của nàng cực kỳ chậm rãi, hòa cùng tiếng gõ, rất nhịp nhàng, ẩn chứa vẻ đẹp sơ khai, hòa làm một với tiết tấu.

Ánh trăng sáng tỏ giống như phối hợp cùng điệu múa, Vạn Dực khép nhẹ mắt, mang theo nét đẹp thờ ơ yếu ớt, thấp giọng ngâm nga, “Trăng tỏa sáng, vạn người xiêu. Quấn quít nhau, khẽ ưu tư......”

Đai lưng thon dài kéo đến mắt cá chân va vào ngọc bội tua vàng, theo động tác của nàng, phát ra tiếng va chạm leng keng trong trẻo.

Vầng trăng như rãi ánh vàng, tôn thêm nét đẹp của nàng dưới trăng!

Dáng người tươi trẻ hào hoa xuyên qua đèn đuốc rực rỡ, cách lớp bình phong lụa mỏng như trong suốt, khiến đám người Kinh đô mới nhập tiệc ở ven hồ sôi nổi chen đến, cùng ngắm phong thái tài hoa của Vạn Lang.

Tuy đám người chi chít, lại lặng ngắt như tờ. Tập trung lắng nghe tiếng ngâm nga truyền tới từ bờ bên kia......

“Trăng tỏa sáng, vạn người xiêu......”

Vạn Dực uốn người đâm vào Hiên đài, luôn mãi ngâm nga “Quấn quít nhau, khẽ ưu tư......”

Trong ánh mắt như si như say, Tề vương điện hạ phút chốc mất hứng mở miệng --

“Tà âm!”

“Hả?” Vạn Dực xoay người, đương nhiên là dừng động tác, rước lấy một loạt than tiếc ở bờ bên kia.

Giờ phút này Tề vương điện hạ cũng uống đến hứng chí, dứt lời liền ném chén rượu đi, rút kiếm huơ múa.

“Râu khách Triệu dài như lụa trắng, lưỡi câu Ngô chói sáng như sương --”

Điệu múa của Tề vương hoàn toàn khác Vạn Dực, ẩn chứa khí thế chinh chiến sa trường, ánh kiếm khiến lòng người chấn động.

“Yên bạc phủ sáng tươi ngựa trắng, ào ào lướt vụt tựa sao băng.”

Dáng người hắn mạnh mẽ, vung kiếm như rồng lượn giữa cầu vồng, đầu lượn tới đuôi. Sau khi ngâm xong hai chữ ‘sao băng’, thế kiếm của Tề vương đột nhiên sắc bén, lao về phía Vạn Dực, “Đi mười bước, giết tươi một gã --”

Thoáng chốc cả sảnh đều hốt hoảng! Mọi người còn chưa kịp hô ngừng, mũi kiếm lại bỗng nhiên xoay chiều đâm xuống đất cách Vạn Dực ba tất!

Đúng là một bài múa kiếm chấn động bốn phương, đến như sấm thu về như chớp, cuồn cuộn sông dài lặng yên khe suối!

Sau khi khiến người bên ngoài sợ hãi đổ mồ hôi lạnh, Kỳ Kiến Ngọc mới ung dung ngâm nga câu sau của ‘Đi mười bước, giết tươi một gã --’, “-- ngàn dặm đường chẳng thoát một ai.” Cùng câu này, kiếm như nước chảy mây trôi, liên tục không ngừng.