“Tỷ tỷ, không xong, Nguyệt Như Vân dẫn người đến ồn ào ở cửa, bọn người Xuân Hỉ không ngăn nổi” – sáng sớm, Ngọc Hàn Băng vẫn còn đang ngồi trên giường khẽ xoa xoa cánh tay trắng nõn hiện đã chi chít vết thương do đêm qua luyện âm công kích mà thành, mặt nhăn mày nhó cực kỳ khó chịu lại nghe thanh âm hốt hoảng của đệ đệ, mày liễu nhíu thành một đoàn. 

Hảo cho một cái đại tiểu thư Nguyệt gia Nguyệt Như Vân, lại dám đến ồn ào ở chỗ nàng. Lão hổ không phát uy, lại xem nàng là mèo bệnh sao? Khá lắm, vừa đúng lúc ta đang bực bội, liền lấy ngươi làm bia chắn xả giận.

Nghĩ nghĩ, Ngọc Hàn Băng khóe mắt hiện lên tia vui vẻ, thích thú từ trên giường nhảy xuống đất, nhanh chóng mang giày chạy ra ngoài. Haizz…bộ dạng hấp tấp này, nào có giống một đại sát thủ làm người người sợ mất mật a??

Có lẽ mọi người đang khó hiểu tại sao Ngọc Hàn Băng mang học Ngọc mà tỷ tỷ của nàng lại mang họ Nguyệt có phải không? Thật ra, ở Nguyệt gia, chỉ có con của chính thất dòng chính và trưởng tử mới được mang họ Nguyệt thôi, còn lại đều theo họ của mẫu thân. Mà Nguyệt Như Vân kia là đích nữ đại tiểu thư, tất nhiên sẽ theo họ của phụ thân (họ Nguyệt). Còn mẫu thân của Ngọc Hàn Băng cùng Ngọc Hàn Tuấn là Ngọc Linh Lam, chỉ là di nương nên hai tỷ đệ liền mang họ Ngọc, thế thôi.

Ngọc Hàn Băng hiện tại tâm tình rất tốt, mặt hiện rõ hai chữ THẬT VUI VẺ. Dung nhan mĩ lệ vẫn còn non nớt, hứa hẹn tương lai nhất định sẽ là một đại mĩ nhân yêu kiều làm tất thảy nam nhân trong thiên hạ hận không thể mang về cưng chiều, ôm ấp. Dáng người nhỏ nhắn, mảnh mai, tưởng chừng chỉ cần một con gió thổi nhẹ cũng đem nàng bay mất. Tóc đen dài quá lưng được tết thành hai bím tóc nhỏ thả trước ngực. Một thân thanh y tươi mát, cánh môi mọng nước hé mở, muốn xinh đẹp bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

Ngọc Hàn Tuấn đi theo sau có chút sững người nhưng cũng rất nhanh chóng lấy lại tinh thần, chạy đến ôm cánh tay tỷ tỷ. Ánh mắt ai oán như nói: Tỷ tỷ đi thật nhanh, không chờ đệ.

Ngọc Hàn Băng vỗ vỗ đầu đệ đệ đang làm nũng, mí mắt khẽ nâng nhìn Nguyệt Như Vân một thân y phục màu đỏ rực thật chói mắt, đầu cài trâm phượng đính đá tinh xảo. Dung nhan nói xấu không xấu, nói đẹp cũng không ngoa nhưng đem so với Ngọc Hàn Băng thì……chim sẻ chỉ mãi mãi là chim sẻ, không hóa nổi phượng hoàng. Mà chim sẻ, tất nhiên là đại tiểu thư Nguyệt Như Vân rồi.

Đám người sau lưng Nguyệt Như Vân tâm tình có chút rục rịch. Thất tiểu thư nổi tiếng là Tiểu thư Tam vô, chính là không tài, không mạo, không đức, suốt ngày si si ngốc ngốc mặt lấm lem bùn đất ngồi một góc viện nhìn hồ sen xinh đẹp. Luôn luôn bị đại tiểu thư ức hiếp, đánh đập, ngay cả một nha hoàn cũng không bằng.

Nhưng hôm nay, xuất hiện trước mặt họ là một con người hoàn toàn khác lạ. Dung nhan xinh đẹp, khí chất tựa thiên tiên, đôi tử mâu lạnh lẽo, trong suốt. Này nào phải phế vật xấu xí, không tài, không đức như lời đồn?

Nguyệt Như Vân cũng giống như bọn nô tài sau lưng, sững sờ nhìn Ngọc Hàn Băng. Đây nhất định không phải phế vật ngu ngốc, nhất định không phải.

“Đại tỷ, không biết đại tỷ mang thật nhiều người đến Thiên Sương viện của muội là để làm gì?” – Ngọc Hàn Băng hơi rũ mắt, điềm đạm hỏi.  

“Người……ngươi là……” – Nguyệt Như Vân lắp bắp, lặp đi lặp lại một chữ ‘ngươi’. Trong lòng luôn tự thôi mien mình, đây nhết định không phải cái phế vật Tam vô kia. Nhất định không phải. 

“Đại tỷ, ngươi thật mau quên, là muội, Ngọc Hàn Băng đây mà” – Ngọc Hàn Băng vẫn cười điềm đạm, nói.

“Ngươi…..” – Nguyệt Như Vân vẫn không thể tin được, cái mỹ nhân xinh đẹp như thiên tiên này thật sự là phế vật không tài không mạo ư? Bất quá, nàng ta (HB)có xinh đẹp như thế nào, thì trong mắt nàng (NV), nàng ta (HB) vẫn mãi mãi là một phế vật xấu xí, đáng ghét, vô dụng. Chỉ có nàng, Nguyệt Như Vân, mới là người đẹp nhất. (Đan Đan: Vâng, Nguyệt đại tiểu thư là xinh đẹp nhất…..trong tất cả những người xấu xí nhất quả đất ạ).

Xuân Hỉ đứng sau lưng của Ngọc Hàn Băng, cười trộm. Tiểu thư nhà nàng thật uy vũ.  Mặc dù tiểu thư vẫn chưa làm gì, nhưng đại tiểu thư nổi tiếng ngang tàn đã tức giận đến nỗi mặt đỏ như tôm luộc rồi, thật vui vẻ a~~~

Xuân Hỉ năm nay chỉ mới mười tuổi, năm đó được mẫu thân của Ngọc Hàn Băng là Ngọc Linh Lam cứu sống, thề nguyện cả đời làm nha hoàn cho Ngọc Hàn Băng. Mấy năm nay, khi ‘Ngọc Hàn Băng’ bị đánh, Xuân Hỉ cũng chịu đòn không kém đâu. Bất quá, nha đầu Xuân Hỉ này rất giữ lời hứa, mặc dù bị đánh đến chết đi sống lại, vẫn luôn hướng Hàn Băng cùng Hàn Tuấn chăm sóc, yêu thương. Ngọc Hàn Tuấn rất quý nàng, luôn hướng nàng cười đùa vui vẻ.

Nguyệt Như Vân có ‘chút ít’ ghen tỵ vì nhan sắc khuynh thành kia, liền phất tay, ý bảo bọn hạ nhân tiến đến ‘xử’ Ngọc Hàn Băng. Bất quá, không một ai dám tiến đến. Ngọc Như Băng thu hồi bộ dạng điềm đạm, đáng yêu, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng vào đôi mắt đen đầy những tham vọng, ghen tỵ của Nguyệt Như Vân.

Gió nhẹ thổi những cánh đào hồng thắm, làm những cánh đào hồng thắm nhẹ bay. Dưới cơn mưa hoa anh đào xinh đẹp, một hài nữ tám tuổi hàn khí lạnh lẽo đối mặt với một thiếu nữ mười tuổi ánh mắt nóng rực, mặt có chút vặn vẹo vì ghen tỵ, tức giận. Không gian lúc này, thật có chút quỷ dị,.....