Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 71: Người Chăn Nuôi Kém Cỏi Nhất

Sau khi thống nhất suy nghĩ của mình, Tiêu Hưng Hòa tiếp tục nói "Như mọi người đều biết, nếu muốn có cơ hội tham gia tranh đoạt trong "Huyền Hoàng Lệnh", thì trước tiên phải lấy được một viên "Phụng Thiên Lệnh" của Bổn Châu mới được."

Giọng điệu của nàng trở nên nghiêm túc hơn, "Nhìn toàn bộ Thượng Lai Châu, không nói những tông phái thế lực cực kỳ cường thịnh kia, có gần trăm cái thực lực gần với Huyền Hoa tông chúng ta.

"Muốn từ trong tay bọn họ cướp được một trong một trăm lẻ tám viên Phụng Thiên Lệnh hạ đẳng vào tay, tông môn nhất định phải làm chuẩn bị cho thật đầy đủ mới được!"

Trên điện đám người nghe vậy đều là nghiêm nghị gật đầu.

Ở Đại Chính Quốc, xung quanh phụ cận nước Đông Bình trong hơn vạn dặm, Huyền Hoa tông tuyệt đối là đại phái đứng đầu nhất, nhưng Thượng Lai Châu rộng lớn như vậy, Tiên Sơn Linh Địa nhiều không kể xiết!

Ở vùng đất rộng lớn này đã lai tạo ra một số lượng lớn các tông phái và quốc gia thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Dù là Huyền Hoa tông có nội tình đại tông môn ngàn năm như vậy, ở trong phạm vi của Thượng Lai Châu, cũng chỉ có thể được tính là thực lực trung đẳng mà thôi.

Vì vậy, muốn vượt lên trên các tông phái và quốc gia khác có thực lực tương đương, thậm chí hơn hẳn thực lực của Huyền Hoa tông một chút, chiếm được một viên Phụng Thiên Lệnh, thì độ khó chắc chắn không thấp!

Tiêu Hưng Hòa khích lệ tinh thần nói "Trung, hạ đẳng Phụng Thiên Lệnh chỉ cho phép người có tu vi Tam Hải cảnh cùng Thất Mạch cảnh tham dự tranh đoạt, chúng ta cũng không phải là không có cơ hội!"

Tuy nhiên, những người có mặt dường như không có chút tin tưởng nào. Phải biết rằng, lần cuối cùng Huyền Hoa tông chiếm được Phụng Thiên Lệnh là hơn tám mươi năm trước, sau đó liền rất vô duyên với Phụng Thiên Lệnh.

Tiêu tông chủ tiếp nói "Còn hơn nửa năm nữa Bổn Châu mới tranh đoạt Phụng Thiên Lệnh, cho nên ta muốn hoãn tranh tài tông môn lần này ba tháng, tăng phần thưởng cho người thắng trận, để các đệ tử chuẩn bị thêm một chút, đem tâm tư tập trung vào việc nâng cao thực lực của mình!

"Sự hỗ trợ của các Phong đối với đệ tử sở thuộc của mình cũng cần được tăng cường, để đệ tử có thiên phú có thể trổ hết tài năng khi so tài trong tông môn!"

Trên điện đám người lúc này đồng thanh nói "Cẩn tuân tông chủ nghiêm lệnh!"

...

Đã ba ngày kể từ khi Hứa Dương mua lại những con yêu thú đó.

Sau mấy ngày này, hắn tiếp tục không ngừng rút ra Linh Nguyên từ trên người yêu thú, cũng tiếp tục tu luyện công pháp Thiên Vận Triền Tâm Công, lúc này tia linh lực trong cơ thể có thể ngưng tụ ra đã có chút cường tráng.

Hắn cảm giác khoảng cách mình đột phá Luyện Khí Nhất Trọng đã cực kỳ gần rồi.

Khi đơn giản ăn xong tạm mấy miếng điểm tâm, Hứa Dương liền không kịp chờ đợi đi về phía chuồng trại, chuẩn bị bắt đầu một ngày tu luyện.

Nhưng mà, hắn vừa kéo đại môn chuồng trại ra, liền nghe được trận trận tiếng vang nhỏ "Ùng ục".

Hắn nhíu mày nhìn qua, chỉ thấy con Thạch Tê hình thể to lớn đang thu mình trong góc lồng, nó thậm chí còn không thèm nhìn mình một cái.

Những con yêu thú khác trông cũng buồn bã ỉu xìu, chỉ có con Huyết Túc Lang kia là còn có chút phấn khởi, đang nghiến răng nghiến lợi gặm chiếc lồng.

Tiếng "Òng ọc" lại vang lên lần nữa.

Hứa Dương đột nhiên vỗ trán một cái, "Ôi vãi cức! Mấy ngày nay mải mê tập trung tu luyện, quên mọe nó mất không cho bọn gia hỏa này ăn..."

Hắn nhớ ra sau nhà còn ném một đống lớn "Chim nướng", liền chạy qua chọn lấy mấy con nhìn trông còn tàm tạm, lấy ra ném cho con Huyết Túc Lang cùng con Hàn Tuyền Sài.

Ai ngờ hai cái con hàng này chỉ ngửi ngửi xong nằm sấp xuống ổ, rồi lại tiếp tục gặm chiếc lồng, căn bản không thèm để ý tới mấy miếng "Thịt" này.

Hứa Dương thầm nghĩ trời nóng như thế, nên có thể làm biến chất mất rồi... Giờ phải làm sao?

Hắn suy nghĩ hồi lâu, chỉ nghĩ tới một nơi có thể giải quyết được vấn đề —— Ngự Dị Điện. Đúng lúc cũng định đi đem trả lại hai cái con nam tính vô dụng này.

Hắn ra khỏi chuồng trại, ngẩng đầu nhìn lên trời ngắm một vòng, nhưng không tìm thấy "Xe đi nhờ" nào mà mình có thể bắt được, đành bất đắc dĩ lắc đầu, lấy ngọc bay của mình ra chú nhập linh lực, sau đó bay về phía tây nam.

Ngoài đại môn Ngự Dị Điện, Lỗ Hàm cùng Thạch Chiêu Xuân tươi cười rạng rỡ tiến lên đón, "Gặp qua Hứa sư thúc. Ngài đây là có chuyện gì a?"

Hứa Dương gật đầu hoàn lễ, nói "À, ta tìm Trình Bình hỏi chút sự tình."

Lỗ Hàm lập tức đoạt nói "Trình sư tỷ đang ở Trùng Thú Xá, ta dẫn Hứa sư thúc đi!"

Thạch Chiêu Xuân miệng chậm nửa nhịp, trơ mắt nhìn Lỗ sư muội hấp tấp dẫn Hứa sư thúc đi, trong lòng tức giận đến mức chỉ có thể tiếp tục canh giữ ở cổng đại môn.

Sau khi trải qua sự việc con Xích Cương Nhiêm đào thoát lần trước, Ngự Dị Điện nghiêm lệnh bất luận đệ tử nào cũng không được phép tự tiện rời chức vị, nếu không nghiêm trị không tha! Cho nên trên đường đi người vây xem "Hứa Ngọc Lang" cũng ít đi rất nhiều.

Trình Bình đang chỉ huy mấy tên đệ tử tu bổ trần nhà Trùng Thú Xá, thấy là Hứa Dương tới, không biết vì sao mà trong lòng nhảy lên một cái, cũng không biết có phải nhớ tới việc mình đền bù hai khắc rưỡi Thanh Linh Dịch lần trước hay không.

Nàng bước lên phía trước chắp tay hành lễ, "Đệ tử gặp qua Hứa sư thúc."