Bên ngoài đại môn Thiên Quy Trì, ba mươi bốn mươi tên đệ tử của Ngự Dị Điện đã tụ tập, tất cả đều là thần sắc khẩn trương đề phòng.

Đến khi nhìn thấy Trình Bình các nàng đi ra với Sầm Vĩnh mấy người trên lưng, mọi người lập tức vây quanh họ lại, "Trình sư tỷ, Sầm sư muội các nàng có chuyện gì vậy?"

"Sư tỷ, vậy cái con rắn hổ mang con kia bắt được rồi sao?"

"Này! Không phải nó ở trong lồng này sao... dường như đã chết rồi?!"

"Sống chết cũng mặc kệ nó, chỉ cần không thể làm hại đệ tử tông môn là được."

"Cuối cùng thì Trình sư tỷ, xuất thủ đã bắt được gia hỏa này rồi!"

"Đó là đương nhiên, đệ tử trẻ tuổi trong Ngự Dị Điện ai hơn được Trình sư tỷ?"

Trình Bình được mọi người khen ngợi, cuối cùng cũng khôi phục được cảm giác nổi bật giữa đám đông ngày thường, không khỏi nở một nụ cười đắc thắng mà xua tay lần nữa, "Ta có thể bắt được con súc sinh này là dựa vào công sức của mọi người, sao có thể độc chiếm công lao đó được?"

"Đi vào còn chưa đến một nén hương. Nếu đổi thành chúng ta, nhất định sẽ không được."

"Yêu thú tam giai biết công kích hồn lực, làm sao mà có thể đối phó dễ dàng như vậy được, vẫn phải là Trình sư tỷ..."

Trình Bình định nói thêm vài câu khiêm tốn, nhưng không biết ai giơ ngón tay lên nói "Các ngươi nhìn kìa!"

Bên cạnh nàng đột nhiên im lặng, đầu mọi người đồng loạt quay về hướng bắc, rồi cố định về hướng đó không thể dời đi được nữa.

Ở đại môn Thiên Quy Trì, một nam đệ tử trẻ tuổi thân mang trường sam màu xanh mới tinh và chỉnh tề đang cất bước đi tới.

Vài tia nắng từ trên ngọn cây chiếu ra, vẩy lên mái tóc đen nhánh của hắn, ánh lên một vầng hào quang chói mắt, như thể tiêu điểm của cả thế giới đều đổ dồn vào trên người hắn.

Trên khuôn mặt tuấn tú đẹp trai mê người kia, một đôi mắt như sao tràn ngập cảm giác lười biếng độc nhất vô nhị sau khi tắm rửa, nhìn đến say mê.

Đôi lông mi dài và hẹp của hắn vẫn còn vương chút hơi ẩm, khiến đôi mắt hắn trở nên trong vắt hơn, làn da căng mọng được suối nước nóng dưỡng ẩm vô cùng mềm mại. Đôi chân thon dài thẳng tắp ấy di chuyển qua lại trong tà áo đều đặn theo bước chân đã khiến trái tim của hàng chục nữ đệ tử ngoài bể phải loạn nhịp.

Khi Hứa Dương đi tắm, bên ngoài chỉ có ba người, nhưng đến khi bước ra đã thấy người đông nghìn nghịt, không khỏi sững sờ một lúc, vội vàng nhìn theo ánh mắt của mọi người rồi nhìn về phía sau, chỉ có đại môn của Thiên Quy Trì, cũng không còn gì khác.

Hắn dừng bước lại, nghi ngờ nói "Này, các ngươi đang nhìn cái gì đấy?"

Nhưng mà, ở trong mắt những nữ đệ tử kia, lại chính là cặp đùi xinh đẹp thong thả mà lưu luyến, chủ nhân của cặp đùi mang vẻ kinh ngạc, đôi môi căng mọng khẽ mở, giọng nói vang lên giống như cái động không đáy.

Về phần nói cái gì, thì không có một người nào nghe rõ.

Hứa Dương chợt nhớ tới những đám gia đinh thị vệ của Hứa phủ kia khi nhìn thấy bộ dáng của mình, lúc này mới hiểu rõ, trong lòng tự nhủ đều là Tu Linh cao thủ, sao cũng đều là cái kiểu đức hạnh này thế? Đành phải dùng sức vội ho một tiếng, "Khục —— "

Như nhận được mệnh lệnh, mọi người đều quay đầu nhìn trời, nhìn đất, nhìn núi, có người đột ngột ngâm nga một bài hát nhỏ, có người lúng túng chào nhau, như thể một trường học bắt đầu dành cho người khuyết tật vậy.

Mặc dù Tôn sư tỷ của Vụ Đức Điện đã thấy qua Hứa Dương nhưng nàng cũng khó tránh khỏi trở nên hoảng hốt khi nhìn thấy bộ dạng thật của hắn trong bộ nam trang, nàng vội vàng bước tới và nói với giọng tự nhận là hiền lành tốt bụng nhất của mình, "Hứa sư thúc, nếu đã tắm và thay quần áo xong, vậy thì đệ tử sẽ đưa ngài đến Cực Thiên Điện để tế bái."

"Ồ, vậy thì làm phiền ngươi rồi."

Hắn vừa mở miệng, ánh mắt xung quanh vô tình tụ lại.

Tôn sư tỷ dẫn đường ở phía trước với vẻ mặt đầy mặt đắc ý, thỉnh thoảng lại ân cần quay đầu lại, "Hứa sư thúc, ngài chú ý dưới chân."

Có đệ tử của Ngự Dị Điện giật giật Trình Bình, "Sư tỷ, đây chính là Hứa sư thúc à?"

"Trình sư tỷ, ngươi có biết Hứa sư thúc tên đầy đủ là gì không?"

"Sư tỷ, vừa rồi khi các ngươi đi vào, có phải là sư thúc đang..."

Trình Bình hung hăng trừng mắt nhìn người cuối cùng đó một cách dữ tợn, "Nghĩ gì thế?! Sư thúc dĩ nhiên là quần áo chỉnh tề rồi!"

Dứt lời, ánh mắt của nàng đã lại rơi vào trên mặt Hứa Dương, trong lòng càng chắc chắn rằng mình đã từng nhìn thấy hắn, nhưng tóm lại cứ vừa tìm ra được một tia manh mối, thì suy nghĩ của nàng sẽ lại chìm đắm trong khuôn mặt tuấn tú kia.

Nàng vô ý thức lắc đầu nhẹ nói "Luôn cảm thấy giống như đã từng quen biết a."

Tuy nhiên, không ai trong số các sư tỷ muội bên cạnh lại cảm thấy có điều gì đó không ổn với những gì nàng nói —— từ xưa đến nay anh hùng yêu mỹ nam, mà Hứa sư thúc lại có một tư thế tuyệt vời như vậy, ai nhìn mà cũng không muốn, thì đó mới là có vấn đề.

Ngay lập tức có người tiếp nói "Đúng thế, ta cũng cảm thấy trước kia đã từng nhìn thấy hắn."

"Đúng vậy, ta đã nhìn thấy hắn nhiều lần trong mơ."

"Hắn chắc chắn là nam tử đẹp nhất mà ta từng thấy..."

Dù thế một nữ đệ tử cũng một mặt say sưa nói "Hắn là mỹ nam thứ hai ta từng thấy."

"Ồ?" Đám người không khỏi cùng một chỗ nhìn về phía nàng, "Vậy đầu tiên là ai?"

"Con trai của môn chủ Thương Khuyết Môn, Thiên Hải Sơn. Hắn so với Hứa sư thúc thì tốt hơn một chút, cũng nhỉnh hơn một nửa." Nàng nói, rồi lại thở dài, "Haizz! Chỉ là hắn không thích Tu Linh, nhất định phải chạy tới viết sách, bởi vì ngày đêm phấn bút không ngừng, cuối cùng vất vả lâu ngày sinh bệnh..."

Các đệ tử khác cũng tỏ ra tiếc nuối, "Có thể thắng được Hứa sư thúc, vậy thì thật là đáng tiếc!"

"Nói như vậy thì, Hứa sư thúc vẫn là thứ nhất mà?"

"Đúng vậy a..."

Hứa Dương đi được một đoạn, phía sau hắn từ xa vẫn còn có người đi theo, nhưng chỉ cần hắn vừa quay đầu lại, những người đó liền nhao nhao xoay người, hoặc là núp sau gốc cây.

Đột nhiên một nữ đệ tử có cái gan lớn da mặt dày cao giọng nói "Tôn Ích, ngươi cứ để cho Hứa sư thúc đi bộ đến Cực Thiên Điện như thế này sao?"

Tôn sư tỷ đang dẫn đường cho Hứa Dương quay đầu lại, bất đắc dĩ nói "Hứa sư thúc chưa nhận được ngọc bay, nên chỉ có thể..."

Người phía sau kia lập tức nói "Cực Thiên Điện cách nơi đây rất xa, chi bằng ta chở sư thúc bay đi."

Hứa Dương tất nhiên là rất vui lòng, "Ơ, cái này hay."

Tôn Ích sững sờ, lập tức nói "Không cần ngươi tới, ta cũng có ngọc bay, ta mang Hứa sư thúc đi là được!"

Hai đệ tử ngoại môn phía sau nàng vẻ mặt đau khổ nói "Sư tỷ, vậy chúng ta thì sao?"

Tôn Ích cầm lấy đồ vật dùng để tế bái từ trong tay các nàng vác lên người, dùng tốc độ nhanh nhất triệu hồi ra ngọc bay, nói "Ta cùng Hứa sư thúc đi trước, các ngươi chạy nhanh lên một chút!"

"Ơ... vâng."

Hứa Dương bị nàng kéo lên ngọc bay, bay lên trời dưới sự soi mói của mọi người, bay về phía Cực Thiên Điện.

Thẳng cho đến khi bóng dáng của hắn biến mất, những người khác mới ngậm lấy miệng dời ánh mắt đi, nhưng lại có người chỉ vào đệ tử nói sẽ chở Hứa sư thúc bay đi Cực Thiên Điện kia, tức giận nói "Cũng tại ngươi thích thể hiện đấy! Nếu vừa rồi để sư thúc đi bộ, có lẽ chúng ta còn có thể nhìn lén từ xa một tí."

"Đúng! Hiện tại hắn đang bay trên ngọc bay, làm sao chúng ta có thể tiếp tục đi theo được nữa?!"

"Thật là phục ngươi rồi..."

Lại có người phát hiện ra "Manh mối" mới và kéo hai đệ tử bạch y đang đi cùng Tôn Ích sang một bên, nói nhỏ "Các ngươi có biết họ tên đầy đủ của Hứa sư thúc không? Tu vi? Gia thế?"

"Cái này, sư tỷ, ngài cũng đừng làm chúng ta khó xử, ngài biết quy củ tông môn mà."

Người nọ lập tức lấy ra một cái bình ngọc, "Một khắc Thanh Linh Dịch, mau nói."

Hai người liếc mắt nhìn nhau, nói "Mỗi người một khắc."

"Thành giao!"

Một bên khác, Hứa Dương theo Tôn Ích bay tới trước một tòa đại cung điện cao hơn mười tầng, bán kính hơn năm mươi trượng, ngẩng đầu nhìn thấy trên cửa Điện có ba chữ kim quang lớn Cực Thiên Điện.