Long Trác Việt kêu lớn khiến cho Nhan Lăng cùng Nhan Xảo không thốt nên lời, nhìn chằm chằm vào Long Trác Việt đang khóc tới kinh thiên động địa một lúc lâu mới có thể định thần lại, nghĩ đến chính mình luống cuống trước Tư Đồ Tử Ngôn mà không khỏi e thẹn, nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng nhu nhược.

Nhan Noãn Noãn nhìn Long Trác Việt bên cạnh mà không khỏi cả kinh, khóe miệng có chút run rẩy, cố gắng khắc chế sự xúc động muốn gào lên của mình, đè giọng nói: “Vương gia, quỉ sẽ không xuất hiện vào ban ngày đâu!” vừa nãy không phải thích trốn sau lưng nàng lắm sao, lớn tướng như vậy rồi mà cư nhiên vẫn muốn trốn sau lưng người khác là sao?

Tư Đồ Tử Ngôn hứng thú nhìn Long Trác Việt, khóe miệng cong lên nụ cười châm chọc, một lúc lâu sâu mới chắp tay hướng tới Long Trác Việt nói: “Tư Đồ Tử Ngôn tham kiến Hiền vương gia!”

Long Trác Việt nghe Nhan Noãn Noãn nói quỉ không xuất hiện lúc này, tiếng khóc mới dần dần đình chỉ, nước mắt nói thu là thu, nhanh chóng tóm lấy ống tay áo Tư Đồ Tử Ngôn quẹt một đường trên mặt lau hết nước mắt nước mũi rồi mới làm một động tác khoát tay nói: “Thỏ chết, miễn lễ!”

Tư Đồ Tử Ngôn nhìn ống tay áo mình dính đầy nước mắt nước mũi, gương mặt phút chốc tái đi, cả người khẽ run rẩy muốn ói mà không làm sao ói được. Tên ngốc chết tiệt này lại dám lấy tay áo của hắn lau nước mũi sao? Thật bẩn chết mà! Còn có, một câu ‘Thỏ chết’ kia là ý gì chứ?

Nhan Noãn Noãn rốt cuộc cũng nhịn không được, lớn tiếng cười vang, nếu không phải muốn giữ hình tượng thì nàng thật sự muốn lăn ra đất mà cười mà. Con thỏ chết! Ha ha ha, thật là không nhịn được cười mà!

Từ lúc gả cho Long Trác Việt đến nay, Nhan Noãn Noãn lần đầu tiên tên ngốc này cũng có chỗ đáng yêu riêng.

Tư Đồ Tử Ngôn sắc mặt âm trầm, cố gắng giấu đi vẻ lạnh lẽo trên gương mặt đã tái đi vì giận dữ, trừng mắt nhìn Long Trác Việt, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng hỏi: “Xin hỏi Vương gia, Tư Đồ Tử Ngôn đã làm gì sai trái khiến Vương gia không vui, lên tiếng lăng mạ thần?”

Long Trác Việt nhìn Tư Đồ Tử Ngôn, vẻ vô tội trừng mắt nói: “Thỏ chết, ta chửi ngươi khi nào? Ta có chửi ngươi sao?” nói rồi đột ngột quay đầu, bĩu môi đầy ủy khuất nhìn Nhan Noãn Noãn: “Noãn Noãn a, ta khi nào thì mắng hắn rồi?”

Nhan Noãn Noãn vốn cũng không thích Tư Đồ Tử Ngôn, nhất là đối với ánh mắt khinh miệt, cười nhạo của hắn càng cảm thấy không thoải mái. Một tiếng ‘Thỏ chết’ của Long Trác Việt khiến nàng cảm thấy thật thư thái mà, vừa nghe Long Trác Việt hỏi mình, tâm tình không khỏi vui sướng vỗ vỗ tay hắn nói: “Không có a!”

“Vương gia, vì sao mắng ta là Con thỏ chết?” Tư Đồ Tử Ngôn nghiến răng nói.

“Nha, cái đó không phải là chính ngươi nói sao?” Long Trác Việt vẻ khó hiểu nhìn Tư Đồ Tử Ngôn, “Chính ta nghe ngươi nói ngươi là con thỏ chết đó thôi!”

“Vương gia, là Tư Đồ Tử Ngôn!” Tư Đồ Tử Ngôn cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, giải thích với Long Trác Việt.

“Nha?” Long Trác Việt kéo dài giọng, vẻ giác ngộ nói: “Nguyên lai Ông thỏ chết a, thực xin lỗi, vừa nãy ta nghe không có rõ a!”  thái độ nhận sai của Long Trác Việt rất thành tâm, cái chính là một cái tên hay đến vậy, qua lời hắn thật khiến người nghe thật không chịu nổi.

Long Trác Việt lầm bầm tự nói: “Tại vì sao lại là Ông thỏ mà không phải Bà thỏ a, chẳng lẽ bởi hắn là nam nhân nên muốn kêu là Ông? Ân, chắc chắn là như vậy rồi!” thanh âm hắn tuy lớn nhưng cũng đủ để những người chung quanh nghe thấy.

Nhan Noãn Noãn cúi đầu, bả vai không ngừng rung động khiến người mù cũng biết là nàng đang cười mãnh liệt thế nào.

Hoàn hảo là Long Trác Việt chỉ là một ngốc tử, nếu không thì hắn cũng thật quá phúc hắc đi, nào có ai đùa giỡn với tên người khác như vậy chứ, mà cũng do tên của Tư Đồ Tử Ngôn quá hay thôi, gặp phải Long Trác Việt thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt mà.

Tư Đồ Tử Ngôn cảm nhận được tư vị của người tự rước lấy nhục nhã, gương mặt lạnh lùng xuất hiện nét hoảng sợ, đôi mắt đẹp trừng lên nhìn Long Trác Việt giống như muốn nhìn xuyên qua vậy.

Nhan Hướng Thái trong lòng cả kinh, vội lên tiếng đánh vỡ tình huống xấu hổ này: “Đứng lâu như vậy mọi người chắc cũng mỏi rồi, Tư Đồ công tử mời vào đại sảnh ngồi chơi.” Dứt lời, ánh mắt sắc bén như đao nhìn về Nhan Noãn Noãn, cái sao chổi chết tiệt này trở về làm gì không biết, vốn định khiến cho nó xấu mặt không ngờ được lại khiến Tư Đồ Tử Ngôn bị bêu xấu, cũng không biết Tư Đồ Tử Ngôn có vì vậy mà trút oán hận lên người hắn không nữa, tất cả những chuyện này đều là do con ranh Nhan Noãn Noãn cùng tên ngốc Long Trác Việt kia gây ra cả.

Tư Đồ gia không phải quan to hay quí nhân gì nhưng cũng là một trong bốn thế lực mạnh nhất Thương Nam quốc, không những có tài lực hùng hậu mà cao thủ với khả năng lĩnh ngộ cao cũng rất nhiều. Bởi vì đặc điểm hơn người này mà mặc dù Tư Đồ gia không phải hậu duệ quí tộc nhưng cũng là một thế lực khiến người khác phải nể mặt mấy phần, còn lại ba thế lực khác, tuy có không bắng Tư Đồ gia nhưng cũng có không ít người làm quan lớn trong triều.

“Đúng nha, đúng nha! Đứng lâu như vậy, chân người ta đều sắp tê cứng cả rồi, Noãn Noãn, chúng ta cũng vào ngồi đi!” Long Trác Việt đấm đấm chân, làm nũng nói.

Nhan Noãn Noãn liếc nhìn Nhan Hướng Thái một cái rồi thản nhiên nói: “Nhị thúc còn phải chiêu đãi khách quí! Vương gia, nếu ngài mệt thì chúng ta có thể về việc trước!”

“Cùng đi cũng không sao, hôm nay tại hạ đến chính là để bàn chuyện của mình cùng đại tiểu thư,  đại tiểu thư đã trở về thì mọi chuyện càng dễ nói hơn.”

Nhan Noãn Noãn vừa cự tuyệt, Tư Đồ Tử Ngôn đã nghiêm mặt nói, đáy mắt không hề che giấu sự chán ghét.

“Vậy tất cả cùng đi.” Nhan Hướng Thái nói, nét mặt không giấu nổi tâm trạng buồn bực trong lòng. Hắn trước nay đều lấy lễ đãi khách quí, Nhan Noãn Noãn cùng Hiền vương gia cư nhiên muốn gây khó dễ, thật sự là tức chết hắn mà!

Nếu Nhan Noãn Noãn biết những suy nghĩ của Nhan Hướng Thái, chắc chắn sẽ gào lên: Lão già chết tiệt, từ đầu đến cuối trêu chọc Tư Đồ Tử Ngôn là Long Trác Việt, không phải ta.

Lời nói của Tư Đồ Tử Ngôn khiến Nhan Noãn Noãn có chút nôn nao, bọn họ không phải mới gặp nhau lần đầu sao? Trong trí nhớ của nàng cũng không hề có hắn, nàng không thể đoán được rốt cuộc là hai người họ có gì để nói chứ?

“Noãn Noãn, biểu tình của Ông thỏ chết thật khủng khiếp, hắn muốn nói cái gì với nàng a?” Long Trác Việt sợ hãi liếc nhìn Tư Đồ Tử Ngôn một cái rồi nhanh chóng lùi lại phía sau Nhan Noãn Noãn hỏi.

Một câu ‘Ông thỏ chết’ này lần nữa thành công trong việc biến gương mặt điển trai của Tư Đồ Tử Ngôn trở nên vặn vẹo.

Nhan Noãn Noãn lắc đầu, đây cũng chính là chuyện nàng muốn biết, “Đi xem sẽ biết thôi!”

Nhan Lăng cùng Nhan Xảo đồng loạt nhìn Noãn Noãn, đáy mắt chất chứa căm hận sâu sắc, trong lòng không khỏi suy đoán, Tư Đồ Tử Ngôn từ khi nào lại nhận thức Nhan Noãn Noãn?

Hai người nhìn nhau rồi rất ăn ý đi theo Nhan Hướng Thái cùng Tư Đồ Tử Ngôn, đối với những chuyện liên quan tới Nhan Noãn Noãn, các nàng thường rất đồng tâm hiệp lực.

Tư Đồ Tử Ngôn lúc đi qua Nhan Noãn Noãn không kìm được liếc mắt nhìn, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, không tiếng động nhả ra hai từ, gương mặt tuyệt sắc của Nhan Noãn Noãn phút chốc lạnh như sương sớm mùa đông.

Hai chữ phế vật của Tư Đồ Tử Ngôn khiến hàng lông mi dài của Nhan Noãn Noãn khẽ giật, trên trán tối sầm lại, đáy mắt hiện lên hàn quang, lạnh đến nỗi có thể đóng băng người.

Tư Đồ Tử Ngôn, tốt lắm, dám nói nàng là phế vật sao? Thù này nàng nhất định ghi nhớ!

Vừa ngồi xuống ghế trong đại sảnh, Nhan Noãn Noãn lạnh lùng hỏi: “Không biết Tư Đồ công tử tìm ta có chuyện gì?” tuy không thể đoán chính xác là chuyện gì nhưng nàng dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết là chuyện chẳng tốt lành gì.

~.~