“Bà nội, chúng ta đi cũng được, chẳng qua là đồ của chúng ta...” Lộ Tiểu Vân lớn tiếng hét lên, sợ rằng giọng nói quá nhỏ bên trong nhà sẽ không nghe thấy.

“A, nha đầu chết tiệt ngươi còn muốn đồ, chán sống rồi hay sao.

Đồ cũng là đồ của nhà họ Lộ chúng ta, ngươi chết xa một chút cho lão nương.”

Phanh, một viên đá lớn bằng quả trứng từ trong viện ném ra, thiếu chút nữa đập vào trên người Lộ Tiểu Vân.

Thật may mắn nàng né kịp thời, đây là giết người diệt khẩu a! Nàng thuận tay nhặt viên đá lên ném vào trong sân, xoay người đỡ Tĩnh nương, kéo Lộ Tiểu Linh dậy.

“Nương, Tiểu Linh, chúng ta đi.”

Trong sân truyền ra tiếng kêu giống như giết heo: “Ngươi cái nha đầu chết tiệt muốn mưu sát lão nương, ngươi chờ đó cho lão nương.”

Càng nhiều đá từ trong sân được ném ra, Lộ Tiểu Vân vội vàng nắm tay kéo hai người ra xa.

Đây nếu bị một tảng đá đập trúng cũng không phải là chuyện đùa.

Lộ Lý thị ném một hồi đá, thấy bên ngoài không có động tĩnh, còn muốn mắng thêm mấy câu thì Lộ lão cha mở miệng nói: “Thôi đi, ngủ.”

“Con nha đầu chết tiệt, ngươi chờ đó cho lão nương.” Lộ Lý thị căm hận nói xong, lúc này mới đi vào nhà nằm xuống.

Mẹ con ba người đỡ nhau lảo đảo, nghiêng ngả mà đi nhưng không biết nên đi về đâu.

Ánh trăng lành lạnh rơi trên người họ càng tăng thêm mấy phần thê lương.

Đêm đã khuya, nhiệt độ giảm mạnh, quần áo trên người căn bản không đủ để chống lạnh.

Lộ Tiểu vân rùng mình vài cái, trong đầu suy nghĩ cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, phải tìm một chỗ để tránh gió tạm một đêm, dù sao cũng là con nít và phụ nữ có thai, lạnh đến sinh bệnh cũng không tốt.

Tĩnh nương sắc mặt tái nhợt, cặp mắt vô thần, mặt đầy nước mắt, giống như một con rối bước về phía trước một cách máy móc.

Lộ Tiểu Linh cũng là mơ mơ màng màng, sắc mặt đỏ ửng, hai chân vô lực, hoàn toàn là bị hai người lôi đi về phía trước.

Lộ Tiểu Vân cảm giác được nhiệt độ bất thường trên tay, quay đầu nhìn lại, hoảng sợ giật mình một cái, vội đỡ Lộ Tiểu Linh ngồi xuống, hốt hoảng kêu lên: “Tiểu Linh, Tiểu Linh, muội sao vậy?”

Lộ Tiểu Linh cả người mềm nhũn ngã ở trong ngực tỷ tỷ, nhỏ giọng nói: "Nóng, muội thật khó chịu."

Lộ Tiểu Vân thử một chút nhiệt độ trên trán nàng, nóng hầm hập, đây là sốt cao.

Đứa nhỏ này hôm nay bị dọa sợ, lại bị thương không có chữa trị, giữa đêm đông, sao có thể không sinh bệnh đây.

Đừng nói Lộ Tiểu Linh, Lộ Tiểu Vân cũng có cảm giác hoảng hốt khó thở, tay chân vô lực, lại còn ăn đói mặc rách, cũng không biết có thể chống nổi qua đêm nay hay không.

“Nương, Tiểu Linh sốt, làm sao đây?” Lộ Tiểu Vân cảm thấy vô lực cùng tuyệt vọng, đêm hôm khuya khoắt, kêu trời không đáp, kêu đất không thưa, ai có thể giúp bọn họ a!

Tĩnh nương chạm vào nhiệt độ trên người tiểu nữ nhi, hết hồn hết vía đặt mông trên đất khóc ồ lên, trong miệng còn lẩm bẩm: “Cha tụi nhỏ, chúng ta muốn tới bồi ngươi, ngươi chờ chúng ta một chút."

Lộ Tiểu Vân thấy không trông cậy được vào Tĩnh nương, không thể làm gì khác hơn là ổn định tinh thần, suy nghĩ xem làm thế nào.

Đã trễ thế này, các thôn dân sớm đã đi vào giấc ngủ, Lộ Lý thị là quyết tâm không mở cửa, cho dù có nơi để đi, không có thuốc uống cũng vô dụng a! Trong thôn không có đại phu, xem bệnh hốt thuốc phải đi bảy tám dặm đường núi đến trấn Lâm Hà, mấu chốt là không có bạc a! Ngay cả tiền đồng đều không có.

“Nương, người tỉnh táo một chút, mau mau nghĩ biện pháp.” Lộ Tiểu Vân dùng sức đẩy Tĩnh nương một cái, nghĩ nàng là người lớn, kinh nghiệm phong phú hơn một ít, hẳn là biết nên làm thế nào.

Tĩnh nương ổn định tâm thần, sờ thân thể nóng bỏng của Lộ Tiểu Linh, khàn giọng nói: “Linh nhi đây là bị đông lạnh, phải che lại mới được.”

Đây là đêm đầu đông, không phải tháng sáu nắng nóng, ai có thể chịu được cả đêm.

“Nương, người suy nghĩ một chút trong thôn có nhà ai có thể thu nhận chúng ta?”

Tĩnh nương nghiêm túc suy nghĩ một hồi, lắc đầu một cái, bất đắc dĩ nói: “Đã trễ thế này, nhà ai sẽ thu nhận cô nhi quả mẫu chúng ta chứ, sẽ chọc người lời ong tiếng ve.”

“Vậy chúng ta tìm một địa phương chắn gió, đốt lửa sưởi ấm đi!”

Tĩnh nương gật đầu một cái, cõng Lộ Tiểu Linh lên đi về phía trước, nàng biết một chỗ có thể tạm thời tránh một chút gió rét.

Lộ Tiểu Vân vốn dĩ muốn bế Tiểu Linh, nhưng là cơ thể nàng và Tiểu Linh vóc dáng không sai biệt lắm, cố cỡ nào cũng không bế nổi, không thể làm gì khác hơn là ở phía sau đỡ mông Tiểu Linh, giúp Tĩnh nương với cái bụng bự giảm bớt áp lực.

Tĩnh nương mang các nàng đi tới một ngôi nhà có hiên nát tường đổ.

Đây là một gian nhà bị bỏ hoang đã lâu, bên trong cỏ dại mọc um tùm, mạng nhện khắp nơi, ngay cả nóc phòng, cửa nhà cũng không có, chỉ có bức tường sập một nửa.

Mặc dù rách nát nhưng cũng chắn gió hơn so với ở bên ngoài một ít.

“Nghe thôn dân nói gia đình này dọn đi đã mấy năm, không người xử lý, nhà cửa rách rưới thành như vậy." Tĩnh nương vừa nói, vừa dọn dẹp một khoảng đất sạch sẽ, trải lên một lớp cỏ khô, đem Tiểu Linh nhẹ nhàng đặt lên.

Cả ngày hôm nay nàng cũng quá sức mệt mỏi, mấy ngày gần đây ưu tư chập chờn quá lớn, bụng mơ hồ đau, không biết đứa con trong bụng có còn giữ được hay không, nhìn một chút con gái nhỏ nằm dưới đất, không nhịn được lệ rơi đầy mặt.

“Nương, người đem những thứ cỏ khô này đều thu thập đi, con đi ra ngoài tìm chút củi đốt, tối nay chúng ta ở tạm chỗ này một đêm." Lộ Tiểu Vân nói xong liền chạy ra ngoài, thật may trên trời còn treo một vầng trăng sáng, ánh trăng lạnh lẽo đem mặt đất chiếu sáng, nếu không còn phải tìm củi đốt trong bóng tối đâu.

Góc tường đống rất nhiều cành khô lá nát, Lộ Tiểu Vân lanh lẹ ôm rất nhiều vào nhà, chuẩn bị nhóm lửa để xua đuổi giá lạnh, cũng cho mình thêm can đảm một chút.

Nơi này cách núi rừng cũng thật gần, vạn nhất có dã thú lớn gan xuống núi, khi đó các nàng liền thảm.

Không có đá lửa, không có củi đốt cũng không nhóm nổi lửa.

Lộ Tiểu Vân nghĩ tới đánh lửa, thế nhưng nàng không biết a! Không thể làm gì khác hơn là phải lục tung trong căn nhà đổ nát xem có đồ gỗ, vật dụng gì không.

May mắn vận khí còn thật không tệ, không chỉ tìm được đá lửa mà còn tình cờ tìm thấy một chiếc sành vỡ có thể dùng để đun nước nóng.

Nàng đem đá lửa đưa cho Tĩnh nương để cho nàng nhóm lửa, còn nàng cầm theo chiếc sành vỡ đi ra ngoài tìm nước dưới ánh trăng.

Nơi này ban đêm rét lạnh, có một ngụm nước nóng để uống cũng không tệ.

Sau khi nước sôi, đút Tiểu Linh uống không ít nước nóng, cảm giác nàng khá hơn một chút, hai người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cầm lọ sành vỡ thay phiên uống mấy hớp nước nóng, lấp đi ngũ tạng trống rỗng, Lộ Tiểu Vân nhân cơ hội an ủi Tĩnh nương một phen, thực sự nhịn không được, hoa mắt váng đầu, vội nằm ở trên cỏ khô thiếp đi.

Nàng để cho Tĩnh nương mở lòng, cuộc sống sau này sẽ tốt.

Thực tế, nàng cũng không biết phải làm gì tiếp theo, không biết ngày mai bọn họ còn có thể sống để nhìn thấy mặt trời hay không.

Nhiệt độ trên người càng ngày càng cao, đầu càng ngày càng choáng váng, ngay cả giơ tay lên cũng không có khí lực, xem ra nàng cũng sốt.

Đúng vậy, hôm nay chảy nhiều máu như vậy, vừa đói vừa lạnh, thân thể có làm bằng sắt đá cũng không chịu nổi.

Trong mơ mơ màng màng tựa như nhìn thấy trước mắt một mảnh trắng xóa, có một đám mây lớn từ đàng xa bay tới, phía trên đứng ba người, ngưng thần nhìn kỹ, đây không phải là hắc bạch vô thường sao? Họ áp giải một tiểu cô nương bảy tám tuổi, tiểu cô nương kia không phải là Lộ Tiểu Vân sao?

Thấy bọn họ lập tức muốn bay đi, Lộ Tiểu Vân vội vàng gọi lớn: "Lộ Tiểu Vân, ngươi đừng đi, Lộ Tiểu Vân ngươi đừng đi."

Ba người đồng thời dừng bước lại nhìn nàng, Lộ Tiểu Vân ngượng ngùng cười một tiếng: "Cái đó, hắc bạch vô thường đại ca, các ngươi có thể hay không để cho nàng trở về a! Ta cùng các ngươi đi."

Hắc bạch vô thường nhìn Lộ Tiểu Vân một chút, cao thâm khó lường nói một câu: "Đều là mạng, định mệnh sắp đặt, ngươi giãy giụa cũng vô ích." Nói xong cũng muốn xoay người rời đi.

Cái gì là định mệnh sắp đặt, ta cũng không tin mình mạng kém như vậy, Lộ Tiểu Vân giận dữ suy nghĩ, thấy bọn họ phải đi, la lớn: "Lộ Tiểu Vân, ngươi nhẫn tâm buông xuống mẹ ngươi cùng muội muội ngươi sao?"

Cô gái nhỏ bị hắc bạch vô thường áp giải bùm một cái quỳ xuống trên đám mây, mặt đầy nước mắt bi thương thích nói: “Tỷ tỷ, van cầu ngài, van cầu ngài chiếu cố nương cùng Tiểu Linh." Nói xong lại bùm bùm bùm dập đầu.

Chiếu cố, ta làm sao chiếu cố các nàng a! Ta ngay cả mình cũng chiếu cố không tốt, Lộ Tiểu Vân đầu đều to ra, đây đều là những chuyện gì a!

" Này, ngươi trở lại tự mình chiếu cố a!"

Hắc bạch vô thường hai mắt nhìn nhau một cái, đột nhiên túm cô bé lên nhanh chóng rời đi, trong không trung chỉ để lại một câu: "Tỷ tỷ, ta sẽ giúp ngươi."

" Này, các ngươi chớ đi a! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nói rõ ràng cho ta a!" Lộ Tiểu Vân hét to, lại không có câu trả lời..