Bóng dáng cao lớn vững chắc, cùng với gương mặt tuấn lãng, đây không phải là nam tử nàng ngày nhớ đêm mong thì còn ai nữa?

Một giọt nước mắt từ đôi mắt Diệp Mộ Liễu chảy xuống, nàng nghẹn ngào gọi một tiếng:

“Lý Ngọc…”

“Liễu Nhi…”

Rõ ràng mới chỉ xa nhau một ngày, đối với Lý Ngọc mà nói, giống như đã xa nhau thật lâu, thật lâu.

Cổ nhân nói: “Một ngày không gặp như cách ba thu.”

Từ trước hắn vẫn luôn cười nhạt đối với những câu này, cho tới bây giờ mới thực sự cảm nhận được cảm giác tương tư

Chỉ có khóe môi nở nụ cười rực rỡ trên gương mặt đã làm cho người ta cảm thấy sáng hơn, không nỡ dời tầm mắt.

“Liễu Nhi, thật xin lỗi, ta…”

Lý Ngọc bước nhanh đến, ôm Diệp Mộ Liễu vào lòng, gắt gao ôm láy, nhưng muốn đem nàng tiến sâu trong thân thể của hắn, xương tủy của hắn.

“ Đừng, đừng nói. ”

Dưa tay ngăn lại môi hắn, khiến cho lời nói của hắn bị chặn lại ở môi. Diệp Mộ Liễu không muốn đem thời gian quý giá này lãng phí vào việc giải thích.

“ Lý Ngọc, chàng xem, ta tự mình làm rất nhiều đồ ăn, chàng tới nếm thử xem có được hay không ? ”

“ Chỉ cần là nàng làm, đều ăn ngon hết. ”

Cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ của nàng, trong cổ hắn bật ra tiếng than nhẹ.

“Nhưng mà hiện tại ta càng muốn ăn nàng…”

Môi của hắn ở trên môi nàng trằn trọc, ôn nhu, nhưng không vội vàng xâm nhập. Chỉ có thể khiêu khích đến tận cùng với nàng, muốn nàng bị hãm sâu vào trong nhu tình của hắn, không thể thoát ra được.

“Lý Ngọc…”

Hô háp khó khăn, trên người hắn có mùi Long tiên hương độc nhất, mùi hương đó tuy không mê người nhưng làm cho tâm trí nàng lung lay.

Một giây sau, trong lòng như bị lưỡi dao sắc bén xẹt qua, đau không thể chịu được.

Hương vị này, chỉ sợ đến cuối đời bọn họ cũng không thể có được nữa.

Ngay cả đôi môi mềm mại của hắn, nụ hôn triền miên của hắn, rốt cuộc bọn họ cũng không thể cảm nhận được. Từ nay về sau, trongsinh mệnh của mình cùng nam tử này vô duyên. Chi dù nàng sống hay chết, bọn họ đều là người xa lạ. Lòng nàng đau đến không thể thở.