Hai người dùng cơm xong trở về phòng Liệt Hỏa Vô Khuyết uống trà nói chuyện phiếm, bỗng đâu bốn cái hắc y nhân nhanh như chớp điểm hai người huyệt đạo trực tiếp mang đi.

Chờ Thiên Song Song tỉnh dậy là một gian phòng xa lạ, nữ nhân hương thương thưởng xông vào mũi, một người phụ nhân ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng làm nàng kinh hoảng.

-”Tiểu cô nương là gì của Khuyết nhi?” Phụ nhân ánh mắt sáng nhìn nàng, giọng nói lạnh lẽo làm nàng có một chút sợ hãi.

-”Khuyết nhi?” Thiên Song Song ngây ngô, rất không thông hỏi hỏi.

-”Chính là Liệt Hỏa Vô Khuyết“. Phụ nhân vẫn dán mắt tại khuôn mặt nàng, lãnh giọng trả lời.

-”Chúng ta là bằng hữu a, không có quan hệ gì“. Thiên Song Song sự thật trả lời.

Phụ nhân nhìn nàng một hồi không nói gì, bên ngoài lao xao nghe được tiến bước chân đến, cánh cửa bị đá tung; Liệt Hỏa Vô Khuyết một thân lửa đỏ lo lắng đi vào “Mẫu thân, đừng làm khó Song nhi“.

Thiên Song Song khiếp sợ nhìn hai mẹ con, người này là mẹ của hắn, người bức hắn thành hôn, tiêu rồi, không khéo nàng bị hai mẹ con này mang ra làm thế thân a.

-”Ta có làm gì con bé đâu, Khuyết nhi bề ngoài thì được, bất quá quá yếu ớt, ốm như thế này làm sao chịu nổi ngươi“. Phụ nhân nhìn Thiên Song Song phán một câu xanh rờn, Liệt Hỏa Vô Khuyết mặt đỏ muốn trốn xuống đất.

-”Mẫu thân, nàng hội võ công“. Liệt Hỏa Vô Khuyết cấp một lời giải thích chính đáng.

-”Liệt Liệt, ngươi vô đây“. Phụ nhân một tiếng kêu nhỏ, một thân hắc y xuất hiện đánh thẳng vào Thiên Song Song, nàng liền tránh né lên, nhanh nhẹn chuẩn xác. Liệt Hỏa Vô Khuyết sợ nàng bị thương liền chắn ở nàng trước ngực, mẫu thân hắn mới buông tha.

-”Tốt, coi như ngươi có mắt” Liệt Hỏa phu nhân bổ xuống một câu, nhẹ nhàng đối Thiên Song Song tươi cười. Khác một trời một vực với ban đầu.

-”Ta không phải gì gì của hắn a.” Thiên Song Song nhìn họ một nhà tra khảo nàng dâu một đầu hắc tiếng, nàng còn chưa có là gì của hắn.

-”Hahaa có khí phách, ta thấy nàng còn nhỏ, ngươi bồi nàng lớn một tý liền cưới, đừng làm ta thất vọng. Ta tin ngươi sức quyến rũ đủ làm nàng can tâm tình nguyện lấy ngươi“. Liệt Hỏa phu nhân cười đến híp mắt, người này đúng là đủ thú vị, đủ mĩ, đủ độc, đủ ngoan. Trách sao Liệt Hỏa Vô Khuyết rất sợ mẹ hắn, thế mà nàng trúng ý chình mình thế là tiêu đời nàng. Thiên Song Song thầm nghĩ.

Liệt Hỏa gia trụ tại một khu vực rộng ở Bắc Thần quốc, gia trang không kém gì hoàng cung, nội thất xa hoa, khảm toàn ngọc thạch màu đỏ. Mọi thứ đều lấy màu đỏ làm chủ đạo, chăn ga gối đệm màn, vật trang trí nhà cửa, đến quần áo mọi người đều là màu đỏ, từ đỏ nhạt đến đỏ đậm, cực kì chói mắt. Tuy vậy màu đỏ ở đây không tục, ngược lại nhìn rất mĩ, mọi thứ đều rất hoàn hảo, chói lóa.

Thiên Song Song trụ trong một căn phòng nhỏ cách vách chính là Liệt Hỏa Vô Khuyết phòng; mẫu thân hắn cố ý an bài cho hai người bồi dưỡng tình cảm. Hai người không thể không tuân theo; dù gì gia đình hắn võ công kì quái, lần trước không biết cách nào bắt được nàng nên nàng không thể làm bậy, mọi sự thật cẩn thận.

Thiên Song Song đi đến hoa viên ngồi xuống đất nhìn hoa, hoa ở đây cư nhiên cũng là một màu đỏ như lửa; nàng cũng nhập gia tùy tục, thay một thân đỏ chót váy dài, làn da tuyết trắng lung linh phản chiếu, tóc đen bói trụ trên cao, mĩ không tỳ vết. Nàng dựa vào một hòn đá khán trời, khán mây; nàng nhớ ở Thiên Sơn cốc gia gia cũng cùng với nàng khán; nàng lo lắng không thôi, cuối cùng không kiềm được rơi xuống một giọt nước mắt.

-”Song nhi, ngươi như thế nào khóc“. Liệt Hỏa Vô Khuyết đi lại phòng không tìm được nàng nên đi khắp nơi trông, cuối cùng phát hiện nàng nằm khán mây, hắn không muốn quấy rầy nàng, rồi lại phát hiện cảnh này, lòng hắn đâu xót không thôi.

-”Ta không có khóc, chỉ là cát bay vào mắt thôi“. Thiên Song Song mạnh miệng che giấu, cười gượng lên. Nàng có điểm chột dạ bước nhanh về phòng.

Liệt Hỏa Vô Khuyết đuổi theo, hắn biết nàng rất buồn nên không muốn để nàng một mình “Song nhi, ngươi đừng như vậy, nếu ngươi xem ta là bằng hữu thì nói ra với ta, đừng giấu trong lòng“.

Thiên Song Song nhìn hắn thâm tình con ngươi rất lâu không nói gì; cuối cùng ôm chầm lấy hắn khóc nức nở lên “Ta nhớ gia gia a; ô ô; người là người thân duy nhất của ta. Giờ không có người ta chỉ có một thân trên thế gian, nhĩ hảo cô độc. Ô ô.”

Liệt Hỏa Vô Khuyết ôm nàng vào lòng, đau lòng không thôi, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, an ủi “Song nhi, đừng khóc, ngươi còn có ta. Ta sẽ không để ngươi cô độc, tin ta“.

Thiên Song Song rất nhanh nín khóc, nàng chỉ là xúc động nhất thời, nàng không phải nhu nhược nên phải bình tĩnh lại, tìm cách gặp gia gia. Nàng trấn định đứng lên, đôi mắt có một chút sưng đỏ nhưng rất đáng yêu nhìn Liệt Hỏa Vô Khuyết “Vậy ngươi giúp ta được không?”

-”Hảo ta giúp ngươi, từ giờ chuyện của ngươi là chuyện của ta.” Liệt Hỏa Vô Khuyết rất kiên định nói.

-”Ngươi đừng thích ta, ta không thích ngươi“. Thiên Song Song sợ hắn tổn thương liền cự tuyệt hắn.

-”Ta thích ngươi là chuyện của ta, ngươi chưa lấy chồng thì ta vẫn còn cơ hội, ta tin ngươi từ từ sẽ thích ta“. Liệt Hỏa Vô Khuyết thâm tình nhìn nàng nói.

-”Uh, Vô Khuyết, cám ơn ngươi” Thiên Song Song từ tốn, hơi có chút tâm động với hắn, nhưng nàng đã hạ quyết tâm, đời này không lấy chồng, nàng không thể phá vỡ quy tắc của bản thân.

...

-”Không được ta không thế giúp nàng, chúng ta đã lâu không tái xuất, không thể náo động, nếu ngươi muốn giúp nàng thì tự mình giúp“. Liệt Hỏa phu nhân thẳng thắn cự tuyệt.

-”Nhưng là..mẫu thân“. Liệt Hỏa Vô Khuyết cưỡng cầu.

-”Ta đã nói không là không, ta tuổi ngày càng cao, không thể ôm trọng trách mãi được, cha ngươi mất đến giờ ta vì ngươi gánh hết, chỉ mong ngươi mau thú cái thê tử lo lắng thay ta, còn những thứ quá nguy hiểm ta không thể đáp ứng“. Liệt Hỏa phu nhân phản đối mãnh liệt.

Liệt Hỏa Vô Khuyết buồn bã về phòng, dù gì hắn cũng sẽ giúp nàng, không sai. Sáng hôm sau Liệt Hỏa Vô Khuyết cùng Thiên Song Song được đưa ra khỏi Liệt Hỏa phủ, không biết bằng cách nào hai người đã trở về khách sạn hôm trước họ ở. Liệt Lý vui mừng không thôi; một đôi mắt cú mèo tràn đầy lo lắng hé ra kinh hỉ; hắn mệt mỏi cáo từ sớm về phòng nghỉ ngơi.