--- ------một khắc trước---- -----
Thẩm Ngạn gặp Liễu Thê Thê trên hành lang thư phòng. Tuy không muốn gặp mặt cô ta nhưng ít nhất phải chào hỏi a.“ Khuya rồi sao ngươi còn chưa ngủ mà còn ở đây?”Liễu Thê Thê cầm tay hắn, dùng đầu ngón tay mình khẽ viết vào lòng bàn tay hắn:‘Vậy còn huynh, sao không ở tân phòng?’Lời Liễu Thê Thê lần nữa như đao kiếm dày xéo tâm Thẩm Ngạn, cố đè nén đau xót hắn chỉ cười khẽ. Liễu Thê Thê nhìn thấy hắn như thế ánh mắt lóe lên ánh sáng rồi vụt tắt, sau đó viết tiếp:‘Huynh muốn uống trà hạnh nhân không, muội pha cho huynh’“ Vậy… cũng được, vào thư phòng đi”--- -------hiện tại---- -----
Cầm chung trà hạnh nhân trên tay, đặt lên môi, Thẩm Ngạn thầm nghĩ: ‘Mọi chuyện cứ như lúc trước, ra khỏi tân phòng, thay y phục sau đó gặp Liễu Thê Thê, cũng uống trà hạnh nhân, nhưng chỉ khác địa điểm thôi, rồi… rồi… lúc đó sau đó khi uống trà thì cơ thể nóng dần lên rồi cùng Liễu Thê Thê…Lúc trước, khi tỉnh dậy phát hiện là Liễu Thê Thê không một mảnh vải che thân cùng những vết đỏ hồng trên thân thể hắn cũng không nghĩ nhiều vì cô ta là người cứu hắn, là người hắn yêu. Cho đến khi biết được sự thật thì hắn lại nảy sinh một cảm giác kì lạ như là… cực chán ghét. Nghĩ đến đây hắn lại buông ly trà xuống mắt khẽ liếc nhìn sắc mặt có chút cứng nhắc của Liễu Thê Thê hắn lại càng chắc chắn cô ta đã hạ xuân dược trong trà của hắn. Trong lòng hắn lại càng chán ghét cô ta hơn. Thầm nghĩ mau chóng đuổi cô ta đi càng sớm càng tốt, tránh làm A Ngưng hiểu lầm, ảnh hưởng đến tình cảm của hắn và nàng. Thẩm Ngạn lại lên tiếng:“ Muội cũng uống đi” rồi bưng ly trà lên nhấp một ngụm. Dù sao tác dụng của loại xuân dược này chắc cũng không mạnh lắm, dùng nội công bức ra hẳn là có thể đi.Liễu Thê Thê thấy Thẩm Ngạn uống trà cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.Loại xuân dược nay vốn không thể chỉ dùng nội lực là có thể bức hết ra được. Thẩm Ngạn mặc dù có nội công thâm hậu nhưng cũng chỉ có thể ap chế được một phần dược tính của xuân dược, lượng thuốc còn lại làm cho ý thức của Thẩm Ngạn càng ngày càng mơ hồ, cơ thể cũng vì suy yếu mà trên trán cũng xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng. Thẩm Ngạn vội ra lệnh đuổi khách:“ Thê Thê, muội về phòng nghỉ đi, ta…” Chưa dứt lời Thẩm Ngạn đã gục xuống bàn.Liễu Thê Thê dìu Thẩm Ngạn vào phòng trong, đặt hắn lên giường, từ cúi người xuống.--- ------sáng hôm sau---- ----
Ánh nắng sớm đùa nghịch len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu lên dáng hai người đang nằm trên giường. Nữ nhân gối đầu lên tay nam nhân, hai cánh tay cũng vòng qua eo nam nhân mà ôm chặt. Nam nhân nhẹ rung hàng mi dài, chậm rãi mở mắt, do chưa thích ứng được với ánh sáng nên mắt lại nhắm chặt rồi mở ra. Thẩm Ngạn tỉnh dậy, cảm thấy trên tay có cảm giác nặng, eo cũng có người ôm chặt, nên chậm rãi chuyển con ngươi nhìn sang bên cạnh. Thấy Liễu Thê Thê nằm bên cạnh, thân thể không mảnh vải, da thịt còn lưu lại những vết hồng ngân liền hiểu rõ.Thì ra hắn cố gắng đến đâu cũng không tránh khỏi số mệnh, hắn đã cùng Liễu Thê Thê… Ông trời tại sao lại khiến hắn lặp lại sai lầm này một lần nữa… Hắn không cam tâm. Tại sao cho hắn cơ hội trọng sinh lại không cho hắn cơ hội được chuộc lỗi với A Ngưng chứ? Mím chặt môi, mi tâm cũng nhíu chặt lại. Thẩm Ngạn nhìn sang người bên cạnh một lần nữa, con ngươi ngoài một mảnh lạnh băng không gợn sóng thì còn pha lẫn chán ghét. Đưa tay muốn lấy tay Liễu Thê Thê ra khỏi người, lại thấy Liễu Thê Thê rung mi mở mắt ra. Cô ta dùng ánh mắt nhu tình lẫn chút thẹn thùng nhìn Thẩm Ngạn. Thẩm Ngạn khiêu mi che đi ánh sáng trong mắt, cất giọng nhàn nhạt:“ Ta có lỗi với muội. Ta sẽ chịu trách nhiệm”Sau đó đứng dậy chỉnh sửa lại y phục của bản thân. Liễu Thê Thê cũng thẹn thùng đứng lên mặc quần áo vào. Lúc Liễu Thê Thê xốc chăn đứng lên, Thẩm Ngạn nhìn thấy một thứ làm cho tâm tình đang ở đáy địa ngục của hắn bỗng dịu đi một chút nhưng chán ghét dành cho Liễu Thê Thê thì càng nhiều hơn.