Thẩm Ngạn tức giận đến mức muốn hộc máu, nhất là khi nhìn đến cái tay đang vòng qua eo của Tống Ngưng và gương mặt ửng đỏ ngượng ngùng động lòng người của nàng. Hắn muốn tiến lên chặt bỏ cánh tay đang ôm Tống Ngưng rồi ôm lấy nàng để không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu đó của nàng. Nhưng phần lý trí còn lại làm cho hắn tỉnh táo, mà người kia là Tam vương gia Hoàng Phủ Hạo Thiên thì ánh mắt của Thẩm Ngạn lại tối thêm một phần.

Thấy hai người lâu như vậy mà vẫn không có ý định tách ra, lửa giận của Thẩm Ngạn cuối cùng cũng bùng nổ, giọng nói phát ra âm u, lạnh lẽo như hàn băng vạn năm, sát khí vô cùng khủng bố như Tu La địa ngục:

“Không biết Tam vương gia đây là chiếm tiện nghi của nương tử ta sao?”- Môi nở một nụ cười dịu dàng, ôn nhu đến mức người ta mao củng cốt thiên (dựng tóc gáy)

“Ta mới không phải nương tử của ngươi”- Tống Ngưng nhăn mày phản bác

Thẩm Ngạn cũng cau mày lại, đáy mắt xẹt qua tia bi thương, nàng vì tên kia mà không chịu nhận hắn sao?

Nàng cảm thấy bực mình rồi nha, tên Thẩm Ngạn chết tiệt này, hắn không biết gọi nàng là nương tử sẽ khiến Liễu Thê Thê mang phiền phức đến cho nàng sao? Nàng không phải sợ Liễu Thê Thê mà là không muốn giải quyết đống phiền toái đó thôi. Hơn nữa hắn kêu nàng là nương tử sẽ làm nàng nổi da gà a!

Hoàng Phủ Hạo Thiên khó hiểu nhìn hai người trước mắt. Khi Thẩm Ngạn gọi nàng là nương tử, đáy lòng hắn xuất hiện một tia mất mác. Nhưng nàng lại phủ nhận làm cho hắn rất cao hứng. Muốn lên tiếng xác định quan hệ của hai người thì thị vệ thân cận của hắn vội vã chạy vào. Chỉ thấy Hoàng Phủ Hạo Thiên nhíu nhíu mày, sau đó mới lưu luyến buông Tống Ngưng ra. (NB: gì, nãy giờ chưa buông sao??? Σ(° Δ °))

Nhàn nhạt nói lời khách sáo cùng Thẩm Ngạn, đương nhiên sẽ bị người nào đó đang ngâm giấm đâm chọt ngầm. (NB xin phép được lược bỏ 3000 lời đối thoại châm chọc TT: có 3000 hơi ít đấy)

Sau khi Hoàng Phủ Hạo Thiên khuất bóng, Thẩm Ngạn sắc mặt âm trầm ôm Tống Ngưng về phòng.

Vừa vào phòng, Thẩm Ngạn lập tức đóng sập cửa lại rồi ép sát Tống Ngưng vào ván cửa, cúi đầu hung hăng hôn lên môi nàng, mang theo sự trừng phạt nhưng lại ẩn chứa dịu dàng, sợ làm đau nàng.

Một loạt hành động của Thẩm Ngạn chỉ diễn ra trong chốc lát, nhanh đến mức Tống Ngưng không kịp phản ứng. Đầu lưỡi của hắn trong lúc nàng thất thần đã nhẹ nhàng cạy mở hàm răng nàng, đưa lưỡi của hắn vào miệng nàng cùng đầu lưỡi non mềm của nàng dây dưa không dứt.(TT: thừa nước đục thả câu)

Tống Ngưng rất tức giận, không phải hắn yêu Liễu Thê Thê sao? Vậy tại sao lại ở đây chiếm tiện nghi của nàng? Hắn xem nàng là gì chứ? Mặc dù trên danh nghĩa nàng là thê tử của hắn nhưng mà không có nghĩa là có thể để cho hắn tùy tiện chà đạp như vậy. Không cần biết trước kia nàng và hắn có quan hệ gì nhưng nàng và hắn mãi mãi là không thể.

Từ đầu khi biết hắn thích Liễu Thê Thê thì nàng đã chôn chặt cái cảm xúc khác lạ xuất hiện trong lòng lại. Nhưng bây giờ là gì đây? Hắn nghĩ nàng mang danh nghĩa là thê tử của hắn thì hắn có thể muốn làm gì thì làm sao? Tống Ngưng nàng là nữ tướng quân Lê quốc, có lòng tự tôn của nàng. Tức giận, Tống Ngưng đưa tay muốn đẩy hắn ra, nhưng dường như Thẩm Ngạn biết ý định của nàng. Hắn dùng một tay bắt lấy tay nàng rồi chế trụ hai tay nàng trên đỉnh đầu, tay còn lại vòng qua eo nàng ôm càng chặt hơn như muốn nhập nàng vào trong xương cốt của mình. Khoảng cách giữa hai người ngày càng ít cho đến khi cả người nàng dán chặt vào hắn. Nụ hôn của Thẩm Ngạn càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng sâu hơn.

Thấy ý định của mình thất bại, Tống Ngưng nghĩ muốn dùng răng cắn hắn thì lại thấy cánh tay trên eo hơi dùng sức, đau đến nỗi khiến nàng hút một ngụm khí lạnh đành phải bỏ cuộc lần nữa. Nhưng muốn nàng cứ như vậy chịu đựng nụ hôn của hắn, nàng làm không được.

Tống Ngưng chủ động đưa đầu lưỡi ra cùng lưỡi của hắn dây dưa. Thẩm Ngạn nhận được sự đáp trả từ Tống Ngưng vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc. Cánh tay chế trụ trên đỉnh đầu Tống Ngưng cũng bất giác buông lỏng. Đúng lúc này Tống Ngưng nhân cơ hội dùng sức tránh thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, tay rút chủy thủ bên hông đâm mạnh về phía trước. Thấy nàng vì né tránh hắn lại dùng đến cả kế này không khỏi khiến Thẩm Ngạn đau lòng, theo bản năng đưa tay bắt lấy kiếm. Tống Ngưng sửng sốt, lực đạo trên tay hơi giảm nhưng vẫn xẹt qua tay Thẩm Ngạn đồng thời tạo nên một vết thương cực sâu.