Kết thúc một buổi học dài, sau khi tiếng chuông reng, các học sinh lần lượt rời khỏi lớp ra về. Bạn học Thẫm chậm chạp tiến ra cổng trường, hướng hai người bạn thân chào tạm biệt rồi đi về hướng nhà mình. Chợt thấy một bóng dáng lùn lùn quen thuộc đứng chờ phía trước, cậu đeo chiếc cặp, chân đi tới đi lui, đầu ngó nghiêng như đang đợi ai đó.

Ngày nào cũng là cô qua lớp chờ cậu cùng tan học, nhưng hôm nay cô giận nên nghĩ sẽ không chờ cậu mà về một mình, ai ngờ cậu còn đứng chờ cô. Bình thường cậu hay chê cô chậm chạp, luôn hối thúc cô đi nhanh để về còn kịp coi chương trình hoạt hình cậu thích, cô chiều cậu nên ngày ngày cũng hối hả chạy theo, cô cao hơn nhưng không khỏe bằng cậu, nên cứ mãi chạy theo sau lưng. Cậu không bỏ rơi cô, nhưng chưa bao giờ đứng lại chờ cô bắt kịp. Thế mà hôm nay lại đứng chờ một hồi lâu.

- Thẫm An Nhiên! Sao cậu lề mề thế? Tớ đợi cậu rất lâu nha! - cậu nhăn mày vì ánh nắng chói chang của buổi chiều hè, hướng cô trách cứ.

- Ai cần cậu chờ! - cô quay mặt đi không nhìn cậu, lớn giọng trả lời.

- Cậu..! - mặt cậu càng nhăn nhó hơn nhưng không nói gì nữa, sợ lại chọc cô giận.

Cậu biết lúc đó đã nói nặng lời nhưng cậu không biết cách dỗ dành cô. Bình thường chỉ cần dùng đồ ăn là cô sẽ rộng rãi mà bỏ qua hết, có khi lại ngốc nghếch nhận là lỗi của mình, hướng cậu vui vẻ cảm ơn nữa. Nhưng lần này không được a, có vẻ giận thật rồi.

Hai người cứ thế mà im lặng suốt cả đoạn đường về. Cô thì bước mạnh chân, muốn đi nhanh hơn bỏ rơi cậu lại. Cậu thì vẫn lầm lũi giữ đúng một khoảng cách đi theo cô, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Chớp mắt đã về tới nhà, trông thấy mẹ Thẫm đang đứng quét sân trước cửa.

- Nhiên Nhiên! Tiểu Dực! Về rồi à?

- Mẹ! Con mệt, con lên phòng trước! - cô vội chào mẹ Thẫm rồi nhanh chân chạy lên phòng, không hướng cậu chào tạm biệt

- Con chào cô ạ! - cậu uể oải chào hỏi mẹ Thẫm, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn theo bóng dáng nhỏ chạy đi tránh mặt cậu.

- Ơ!? Nhiên Nhiên làm sao vậy? Hai đứa có chuyện gì không vui ở trường à? - mẹ Thẫm lo lắng hỏi.

- Dạ không ạ! Con vào nhà trước ạ! - cậu lũi thũi quay vào nhà mình. Chào hỏi mẹ Hàn đang ngồi xem TV xong thì chán nản bỏ về phòng. Mẹ Hàn cảm thấy lạ, con trai mình trước đây cũng lầm lì như thế, nhưng từ khi quen biết tiểu Nhiên thì đã thay đổi.

Tuy rằng cậu học giỏi nhưng chưa bao giờ thích đến trường như bây giờ, ngày nào cũng dậy thật sớm, chuẩn bị đồ ăn sáng, còn hay chọn những thứ có dâu tây, rồi hớn hở ra cửa đứng đợi tiểu Nhiên cùng đi học. Tuy vẻ mặt vẫn nghiêm túc nhưng mang ý cười rất nhiều. Thỉnh thoảng vui vẻ lại còn hướng mẹ Hàn kể những chuyện trên lớp, trước giờ cũng không thấy cậu hào hứng như vậy. Sau khi tan học về, thay quần áo xong thì hai đứa nhỏ lại chạy vào phòng, có thể cùng học bài, có khi lại đùa giỡn um xùm, đến khi giờ cơm mới chịu nhà ai nấy về.

"Nhưng sao hôm nay lại quay về giống lúc trước rồi?!" -mẹ Hàn khó hiểu.

Thẫm An Nhiên lên phòng, uể oải nằm lăn ra giường, không có sức lực chạy nhảy đòi mẹ Thẫm đồ ăn ngọt như thường ngày nữa. Cô lăn qua lăn lại, nghĩ tới lời nói khinh thường của Hàn Dực trước đó thì lại tức đến nghẹn, một hồi sau ngủ thiếp đi không biết.

Hàn Dực ở trong phòng, không thể tập trung làm bài. Cả tháng nay đã quen việc có cô cùng chơi đùa, có khi tranh giành đồ ăn, có khi hưởng thụ được cô nài nỉ nhờ giảng bài, nhưng giờ chỉ còn mình cậu.

Không chịu được, cậu cầm sách vở xin phép mẹ Hàn qua nhà kế bên.

Sau khi chào hỏi mẹ Thẫm, cậu lên lầu vào phòng tìm cô. Mở cửa ra chỉ thấy một bóng dáng tròn tròn, cuộn vo lại như cục bông nhỏ trên giường. Lại gần thì thấy khuôn mặt mê ngủ của cô, nhưng vẫn còn chút nhăn nhó như đang khó chịu chuyện gì đó.

Không đánh thức cô, cậu ngồi vào bàn học kế bên, mở ra bài tập của cô nhìn thử. Dù không biết chính xác cô học lớp nào, vì cô vẫn cứ dấu dấu diếm diếm, nhưng cậu cũng không cố ý hỏi vì biết cô xấu hổ. Chỉ đơn giản nghĩ, dù cô học tệ đến đâu, cũng đã có cậu ở bên hướng dẫn, cứ ngốc nghếch, đsáng yêu thế mãi cũng được. Nhưng khi nhìn thấy mấy bài tập hết sức cơ bản với nhiều lỗi sai chằng chịt của cô thì... cậu vừa cười vừa lắc đầu tỏ vẻ hết cách.

Thế là cậu mở ra sách vở của cô, giúp cô sửa lại tất cả các lỗi sai, ghi chú cẩn thận cách làm, đáp án đúng. Cứ thế mà giải quyết từng môn học. Bài tập của cậu vẫn còn để im đó, không ai động tới.

Đến hơn một tiếng sau, cô mơ màng tỉnh lại, chỉ thấy một cái đầu nhỏ ngọ ngoạy trên bàn học, đang chăm chú làm gì đó. Cô vô ý thức gọi nhỏ: "Đồ lùn Hàn Dực a!"

"..." - Mặt cậu đen thui ngó nghiêng sang cô, thấy cô vẫn còn mê mang thì vươn bàn tay bóp cái má phúng phính.

- Cậu gọi ai lùn hả? - giọng nói tức giận nhưng lực bàn tay vẫn rất nhẹ, không nỡ làm đau cái má trắng hồng kia.

- A?! Sao cậu ở đây a? - Cô ngồi dậy, chớp chớp đôi mắt còn ngái ngủ, cố gắng làm bản thân tỉnh táo. Ngó sang bàn học, thấy cậu đang giúp cô làm bài - chuyện mà hằng ngày cô năn nỉ đến sắp khóc nhưng cậu không chịu làm, cùng lắm là giảng bài cho cô, chứ không giúp cô làm hộ.

- Thì.. thì thấy toàn lỗi sai, tớ tốt bụng nên giúp cậu sửa thôi - mặt cậu lúng túng trả lời.

- Ai cần cậu giúp chứ! - cô vẫn còn giận. Cậu không phải bận tham gia CLB nâng cao cùng bạn Hạ Vy gì sao! Tớ ngốc thế đó, học rất tệ, không xứng chơi với cậu a!

- Xin lỗi! Tớ không có ý chê cậu ngốc a! Chỉ là..là..- cậu không muốn nói là do cậu thấy bực tức việc cô nhận đồ ăn của thằng nhóc nào đó.

- Hừ! - nghe được câu xin lỗi, lại thấy được cậu giúp cô làm hết bài tập, cô đã không còn giận nữa, nhưng vẫn tỏ vẻ khó chịu, không muốn bỏ qua dễ dàng cho cậu. Cô cứ dễ dụ hoài như vậy là không được, nhất quyết phải làm bộ giận cậu thêm, để cậu sợ cô a!

- Nè, dì tớ mới gửi cho nhà tớ một hộp dâu tây, rất ngon a! Tặng cậu nè! - cậu cầm hộp dâu tây đã đem qua trước đó, hướng cô dụ dỗ.

- A! Thật ngon! - lời cam đoan trước đó đã bị những quả dâu to bự đỏ rực trước mặt lu mờ hết. Cô cầm vội hộp dâu, ngồi uỵch xuống nền thảm, mở ra ngắm nhìn mấy quả dâu mọng nước, mắt sáng rực.

- Ngon thì ăn nhiều một chút, tớ không giành với cậu! - cậu vui vẻ cười khi thấy nụ cười hớn hở, vẻ mặt háu ăn của cô.

Thế là bạn nhỏ Hàn Dực đã thành công dỗ dành bạn học Thẫm bằng một hộp dâu mà mẹ Hàn trước đó còn định tối nay sẽ vừa xem phim Hàn Quốc vừa thưởng thức, giờ này đã không tìm thấy trong tủ lạnh nữa.

Cả hai lại vui đùa một lúc tới giờ ăn tối, Hàn Dực mới ra về. Hậu quả là tối đó cậu phải thức đến 12 giờ khuya mới làm xong đống bài tập trước đó bị bỏ quên, phải chăng là trừng phạt a!

Còn bạn An Nhiên nhà bên thì thảnh thơi, vui vẻ đi ngủ từ sớm, khi ngủ còn thấy đôi môi nhỏ xinh nhoẻn miệng cười thỏa mãn, không biết là vì được ăn hết hộp dâu tây yêu thích, hay là vì sự dỗ dành của cậu bạn học nào đó.