" Vẻ mặt này của em là đang mời gọi tôi sao ?" Phong Diệc Thần dùng ánh mắt tà mị nhìn chằm chằm nàng, giọng điệu chêu đùa. Nếu để chính những người trên thương trường nhìn thấy Phong Diệc Thần cũng có bộ mặt cợt nhả này thì có lẽ bọn họ sẽ tưởng trời sắp sập xuống mà chạy loạn hết.

" Mời gọi ?.. Mời gọi gì ?" Mạc Nhu Nhi ko hiểu hỏi ngược lại .

Phong Diệc Thần cũng ko vội giải thích từ từ cúi người xuống áp vào đôi môi hồng đào kia .

Mạc Nhu Nhi kinh ngạc há hốc miệng, mắt trợn to.  Hành động này lại gián tiếp giúp Phong Diệc Thần dễ dàng đưa lưỡi tiến vào quấn lấy đôi lưỡi thơm tho của nàng buộc nàng phải cùng hắn rong đuổi, nụ hôn cứ thể ngày càng sâu.

" Ưm.. Thần.. tôi.. tôi khó thở "

Phong Diệc Thần vẫn còn lưu luyến vị ngọt ngào này ko muốn thoát ra tà mị ghé vào cắn cắn tai nàng

" Mũi sao ko thở "

" Tôi quên mất"

Phong Diệc Thần liếm vành tai nàng, mờ ám hết sức

"Đừng.. haha.. nhợt quá"

Nàng vẫn còn ngây thơ tinh khiết như thế, sao hắn lỡ lãm tổn thương đây. Phong Diệc Thần dù bất mãn nhưng đành phải ngồi dậy.

" Chúng ta xuống ăn sáng"

" Ừm"

-----

Phong Diệc Thần cầm điếu cigar đang dần dần tàn trên tay, tay kia cầm điện thoại bấm một phím số

" Tôi tìm được Nhu Nhi rồi, cô ấy vô cùng an toàn ."

Mạc Tước khẽ nhếch mép, ông đương nhiên biết Phong Diệc Thần nói được làm được nên cũng ko có gì lo lắng mấy. Chỉ cần biết hiện tại con bé đang an toàn ở đó là ông mừng rồi

" Vậy khi nào cậu tính đưa con bé trở về ?"

" Khoảng ngày mai "

" Ừ, ko có gì nữa. Vậy tôi cúp máy"

Đúng lúc Mạc Tước định cúp máy thì âm thanh từ điện thoại lại vang lên

" Khi trở về tôi muốn làm đám cưới"

Mạc tước im lặng một lúc, sau mới trả lời

" Vậy con bé đồng ý chưa ?"

" Cô ấy sẽ đồng ý " Phong Diệc Thần giọng nói chứa đựng đầy bá đạo

" Được"

-----

Ngồi ở nhà từ sáng tới giờ đã làm Mạc Nhu Nhi cảm tưởng mình sắp mốc meo đến nơi. Chẳng có việc gì cho nàng làm cả.

" A, quản gia, Thần đâu ?"

" Cậu chủ đến công ty rồi ạ "

" Anh ta về Thượng Hải rồi để lại cháu ở đây sao " Mạc Nhu Nhi nghe đến đây hai mắt ửng đỏ lên, tủi thân vô cùng.

Quản gia thấy vậy lúng túng giải thích, chẳng lẽ tiểu thư ko biết công ty của Phong thị rải đều khắp toàn cầu sao ?

" Ko.. ko phải vậy. Ý tôi là cậu chủ đã đến công ty  bên New York "

" Vậy bác cho cháu địa chỉ đi, cháu muốn đến đó" Mạc Nhu Nhi hứng khởi,cuối cùng cũng có việc cho nàng làm. Đến đó tham quan một chút cũng ko tệ.

" Cái này .."

" Chẳng lẽ ko được sao ?" Mạc Nhu Nhi đưa con mắt ngây thơ đầy tủi thân nhìn bà, thỉnh thoảng chớp nhẹ một cái. Bảo sao bà nỡ ko cho đây.

" Cũng được. Nhưng tiểu thư nhớ đi đường phải cẩn thận nhé"

" Người ta ko phải trẻ con , người ta 19 tuổi rồi " Mạc Nhu Nhi chu môi oán trách.

" Tiểu thư, có cần tôi gọi tài xế .."

Chưa để bà nói hết câu Mạc Nhu Nhi đã vội ngắt lời

" Ko cần đâu, để cháu tự đi cũng được"

" Vâng"

---

Công ty của Phong thị nằm ngay trung tâm thành phố New York

Với vai trò là một thành phố toàn cầu tiên phong, New York có một tầm ảnh hưởng mạnh mẽ đối với thương mại, tài chính, văn hóa, thời trang và giải trí toàn cầu.

Do đó công ty bên New York cũng kinh doanh về tất cả các lĩnh vực trên và là một trong các trụ sở chính của Phong thị.

Doanh thu mỗi năm của công ty đạt tới 237 tỉ USD gần sánh ngang tầm với công ty chính bên Thượng Hải

Mạc Nhu Nhi rất biết nghe lời, an toàn đi theo địa chỉ của quản gia . Oa, cao ốc này thật lớn!

Đứng ngắm phong cảnh bên ngoài một lúc nàng mới đi vào. Tuy nhiên khi chưa kịp bước vào thang máy đã bị tiếp tân cản lại.

" Tiểu thư, xin hỏi cô muốn tìm gì ?"

" Tôi muốn gặp Thần" Mạc Nhu Nhi thấy cô tiếp tân nói năng dễ nghe nên cũng mỉm cười đáng yêu đáp lại.

Thần ? Liệu ko phải tổng giám đốc của bọn họ đó chứ ?! Nếu nhớ ko nhầm thì chưa từng có phụ nữ dám tìm tới công ty, bởi tổng giám đốc vô cùng ghét những người bám đuôi vướng víu ảnh hưởng đến công việc