Edit+beta: Lily_Carlos

Buổi chiều cãi nhau một trận, hơn nữa lúc ấy Tưởng Văn Hi nói rất khó nghe, bây giờ lặp lại lần nữa thì hắn không tức giận như trước nữa, hắn chỉ buồn cười nói: “Lúc đó em mới nói mặc kệ chuyện của anh sao bây giờ lại đổi ý vậy.”

“Ai bảo chúng ta có ràng buộc huyết thống chứ.” Tưởng Văn Hi lại nghiêm túc nói: “Chắc chắn là anh đã nhìn thấy nhiều loại người khác nhau, Liễu Tư là loại người gì thì chắc anh cũng là người rõ nhất, lúc em nhìn thấy cô ấy thì anh biết cả người cô ấy như không có chút sức sống nào không chỉ đến khi em nói sẽ giúp cô ấy thì cô ấy mới có chút sức sống. Kỳ thật không phải em đang giúp cô ấy mà em chỉ đang giúp anh thôi, anh, anh thử hỏi bản thân mình xem anh có yêu cô ấy thật lòng không?”

Diệp Thừa Đông chỉ nói: “Cô ấy khác hẳn so với những cô gái khác, anh chưa thấy cô gái nào kiên cường như cô ấy.”

“Tuy em mới gặp cô ấy một lần, nhưng em cảm thấy cô ấy rất tốt, cô ấy khác với những người phụ nữ trước kia của anh, có thể bây giờ các cô ấy không thích sống như vậy hoặc là ngay từ đầu đã không muốn, nhưng các cô ấy nhanh chóng bị mê hoặc, nhưng cô gái này không phải là người như vậy, cô ấy vẫn giữ được bản tâm như lúc đầu, cô ấy chỉ hy vọng có một cuộc sống tốt mà không phải bị anh nhốt lại như thế này còn bị anh nuôi nhốt như nuôi chim chóc vậy, nếu cô ấy thật sự tình nguyện bị anh nhốt ở chỗ này không giữ được bản tính của chính mình thì đến lúc đó anh còn có hứng thú với cô ấy nữa không? Chỉ sợ đến lúc đó anh lại cảm thấy không còn gì thú vị nữa. Không phải anh coi trọng sự cứng cỏi đó của người ta sao? Nếu đã là như vậy thì vì sao anh lại cố tình mài bớt cá tính anh thích nhất trên người cô ấy như vậy?”

“Anh thích người ta thì nên làm người ta yêu anh chứ không phải làm cho người ta hận anh? Đang yên lành anh lại đi tra tấn người ta như vậy, việc gì phải thế chứ?”

Diệp Thừa Đông trầm mặc thật lâu mới nói: “Quen biết nhau nửa năm, hôm nay anh mới biết được anh muốn trong lòng cô ấy có anh.”

Tưởng Văn Hi chưa từng thấy Diệp Thừa Đông như vậy, có thể thấy anh ấy đã động lòng với Liễu Như, nhưng cái cách hắn đối xử với Liễu Tư thì mọi người không nhìn nổi, chỉ sợ Liễu Tư không muốn chấp nhận hắn, nhưng cô vẫn khuyến khích hắn: “Anh, nếu anh đã thích cô ấy như vậy thì anh phải tôn trọng cô ấy, yêu quý cô ấy, miễn cho ngày sau nghĩ lại những ký ức này đều là những ký ức không tốt đẹp gì.”

Diệp Thừa Đông thu hồi suy nghĩ, cười xoa tóc cô: “Anh biết rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút.”

Tưởng Văn Hi nằm ở trên giường suy nghĩ sau này nên quan tâm đến anh trai nhiều hơn, cô cô và dượng đều bận việc công ty, tính tình anh ấy ngang ngạnh đối với người nhà luôn mạnh miệng mềm lòng, đối với người ngoài thì mạnh miệng vững tâm, ai chọc tới hắn thì người đó xui xẻo, nhưng hắn là người rất trọng tình, hy vọng hôm nay anh ấy sẽ nhận ra tình cảm của mình vì nó đối xử với cô ấy tốt hơn, Tưởng Văn Hi lại nghĩ tới chú út cô lại bắt đầu xem xét những vị tiểu thư kia ai có thể xứng đôi với chú út. Cho nên nói, người rảnh rỗi thường kiếm thêm chuyện để làm.

Nhưng mà Tưởng Văn Hi không cần nhọc lòng chuyện của Tưởng Triệu Bắc, vì khi về đến nhà gia gia lại tuyên bố một tin.

“Đính hôn với Yến thất sao? Gia gia, người đang nói con?” Tưởng Văn Hi ngây người.

Gia gia từ ái nhìn cô: “Yến thất là người có thủ đoạn có tâm kế, hơn nữa cũng rất tốt, các cháu lại quen biết nhau từ nhỏ, gia gia đem cháu gả cho hắn cũng yên tâm.”

“Trước đính hôn, sau hai năm lại kết hôn.” Tưởng Triệu Bắc cười nói: “Kiều kiều có thể ở nhà thêm hai năm nữa.”

“Yến thất đồng ý?”

“Sao hắn lại không đồng ý chứ! Kiều Kiều nhà chúng ta vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện, gia gia còn cảm thấy ai cũng không xứng với cháu.” Kỳ thật lão gia tử không muốn gả cháu gái mình yêu thương nhất nhanh như vậy, cũng nghĩ sẽ gả cô đến một gia tộc bát nháo như Yến gia, nhưng đứa bé Yến Hướng Huy này thật sự ưu tú trong thành Tô Giang không tìm được ai tốt hơn hắn nữa, hơn nữa Yến lão nhân hứa sẽ không để những người khác làm cháu gái mình khó chịu, lại nguyện ý cho bọn họ sau hai năm mới kết hôn nên lão gia tử cũng đồng ý. Còn cả hai ông đều cảm thấy Yến Hướng Huy sẽ không từ chối.

Tưởng Văn Hi ôm cánh tay lão gia tử, hoảng hốt nói: “Gia gia, cháu không gả chồng được không! Cháu vẫn muốn ở bên cạnh gia gia!”

“Chúng ta chỉ định trước thôi, Kiều Kiều vẫn ở nhà bồi gia gia.”

“Vậy thì cũng phải chờ cháu nói chuyện với Yến thất đã, gia gia đợi một thời gian nữa mới đính hôn được không ~”

Lão gia tử thấy Tưởng Văn Hi làm nũng thì phì cười: “Được được được, gia gia nghe cháu.”

“Cháu biết gia gia thương cháu nhất mà ~ gia gia thật tốt!”

“Chỉ biết làm nũng!” Tưởng Triệu Bắc nhéo mặt Tưởng Văn Hi, Tưởng Văn Hi trừng mắt với hắn.

Bên này Yến lão gia tử cũng gọi Yến Hướng Huy đến, Yến gia náo nhiệt hơn Tưởng gia nhiều, cả gia đình trừ Yến Hướng Huy mang theo Yến Nguyễn còn có vài người khác nữa, những người khác đều ở nơi này, cũng may nơi này cũng lớn nếu không cũng không ở nổi.

Yến Hướng Huy vừa đến nơi này, trên mặt vẫn nở nụ cười quen thuộc chào hỏi anh chị em và tiểu bối, cũng là ôn nhu có lễ, nhìn qua thì làm cho người ta có cảm giác người này dễ ở chung, nhưng anh chị em của hắn biết rõ hắn sẽ cười đẩy người ta vào địa ngục.

Yến Hướng Huy là đứa con Yến lão gia tử kiêu ngạo, có nhiều con trai con gái như vậy thì chỉ có lúc đối với hắn thì mới có mấy phần thật lòng, cho nên đối với Yến thất ông cũng có phần dung túng.

“Cha.”

“Lão thất năm nay cũng 29, lúc ta bằng tuổi con thì chị ba của con cũng đã đi học.” Yến lão gia tử biết nếu nói chuyện vòng vo với Yến Hướng Huy hắn có thể cho câu chuyện vòng đi ngàn dặm nên ông nói thẳng: “Cha thấy quan hệ giữa con và tiểu nha đầu Tưởng gia cũng rất tốt, ta và Tưởng lão gia đã nói chuyện với nhau để các con đính hôn trước.”

Yến Hướng Huy tuy không từ chối thẳng nhưng vẫn nói: “Tuy rằng con quen biết Văn Hi từ nhỏ, nhưng dù sao cô ấy cũng được người nhà nuông chiều, đột nhiên bị an bài đính hôn thì cũng khó tránh khỏi mâu thuẫn tâm lý, chuyện đính hôn không cần sốt ruột, con thấy chờ đến khi cô ấy có thể thích ứng với quan hệ này rồi tính.”

Yến lão gia tử nghe xong lời này, gật đầu nói: “Sau khi các con kết hôn cũng không cần dọn đến đây.”

Yến Hướng Huy có chút kinh ngạc, tiếp theo lại nghĩ tới Tưởng lão gia tử, cũng hiểu rõ đây là điều kiện kết hôn.

“Còn Yến Nguyễn.” Yến lão gia tử biết Yến Hướng Huy rất coi trọng nó, cho nên chỉ nói: “Chỉ cần nó không gây chuyện cha cũng không đi quản nó.”

Yến Hướng Huy cười lạnh, một đứa trẻ hơn mười tuổi không bị ép buộc thì có thể gây ra chuyện gì chứ, chỉ là hắn cũng không đổi sắc mặt vẫn giữ nụ cười trên môi.

Hai nhà đính hôn đã đạt thành ước định, để hai người ở chung trước, chờ thêm đoạn thời gian lại tuyên bố việc này.

Vì Yến Hướng Huy chơi với Tưởng Triệu Bắc và Diệp Thừa Đông, nên Tưởng Văn Hi và Yến Hướng Huy cũng tiếp xúc với nhau nhiều, chẳng qua bây giờ người kia lại dùng ánh mắt trêu chọc để nhìn hai người họ cũng thuận tiện tạo không gian riêng cho hai người họ luôn, lúc đầu Tưởng Văn Hi cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vừa thấy nụ cười quen thuộc của Yến Hướng Huy cũng cảm thấy không có gì phải xấu hổ nên cũng tự nhiên nói chuyện.

“Cháu gái kia của anh có biết chuyện chúng ta đính hôn không?” Yến Hướng Huy yêu thương cháu nữ là chuyện mọi người đều biết, giống như Tưởng Triệu Bắc yêu thương Tưởng Văn Hi vậy.

“Chưa nói.”

Thấy Tưởng Văn Hi lập tức dùng vẻ mặt ‘anh sai rồi’ nhìn hắn, Yến Hướng Huy buồn cười nói: “Nói như thế nào?”

“Anh xem bình thường anh giống hồ ly như vậy nhưng mà anh vẫn không hiểu con gái nha, ý muốn độc chiếm của con gái rất đáng sợ đó, lấy tôi và chú út làm ví dụ đi, nếu chú út đột nhiên báo với tôi là sẽ đính hôn nhất định tôi sẽ nhịn ăn ba ngày đó.” Tưởng Văn Hi nhìn hắn: “Đây là vì không tiếp thu được việc người luôn yêu thương mình lại đi lấy người khác, bởi vì một khi chú ấy có gia đình thì chú ấy sẽ ít quan tâm đến tôi hơn. Đương nhiên vài ngày sau sẽ chậm rãi chấp nhận sự thật, lúc này sẽ muốn tìm hiểu ai là người đính hôn với chú út? Cô gái kia có tốt không, có xứng với chú út hay không, đương nhiên trong lòng tôi thì chú út là người đàn ông tốt nhất, tôi xem chẳng có ai xứng với chú ấy cả. Nói thực ra tôi cũng không muốn kết hôn, một khi tôi kết hôn thì chú út cũng sẽ kết hôn, sống như hiện tại thật tốt là người thân cận nhất của nhau.”

Yến Hướng Huy nghe Tưởng Văn Hi nói những lời này thì thu nụ cười lại không biết hắn đang nghĩ cái gì, Tưởng Văn Hi tự giác làm tri tâm đại tỷ còn duỗi tay vỗ nhè nhẹ lên bả vai Yến Hướng Huy.

“Kiều Kiều!”

Đang nói chuyện thì cô nghe thấy Tưởng Triệu Bắc gọi cô, Tưởng Văn Hi lập tức nói: “Anh cứ suy nghĩ cho tốt đi, tôi đi trước.”

Yến Hướng Huy nhìn bóng dáng của Tưởng Văn Hi thất thần suy nghĩ.

Tưởng Văn Hi chạy đến trước mặt Tưởng Triệu Bắc cười tủm tỉm nói: “Đến lúc ăn cơm sao?”

Sắc mặt Tưởng Triệu Bắc có chút không tốt: “Con gái nên rụt rè một chút.”

Tưởng Văn Hi nghiêng đầu ngốc ngốc nói: “Không phải mọi người cố ý cho cháu ở cùng với Yến thất sao?”

Tưởng Triệu Bắc cảm giác này của mình là ‘con gái’ của mình sắp thành của người khác nên hơi khó chịu: “Bây giờ còn chưa kết hôn mà khuỷu tay cũng đã hướng ra bên ngoài rồi.”

Tròng mắt Tưởng Văn Hi chuyển động, lập tức kéo Tưởng Triệu Bắc, làm nũng: “Không phải đâu, trong lòng cháu chú út mới là người quan trọng nhất ai cũng không thể vượt qua đâu.”

Tưởng Triệu Bắc nghe thấy cô nói như vậy cũng vui vẻ, trên mặt còn cười sủng nịnh: “Không uổng công thương cháu.”

“Đó là điều tất nhiên rồi! Đúng rồi, chú út, chú đã nghĩ ra quà sinh nhật cho gia gia chưa?”

“Cha đã lớn tuổi rồi, nên rất nhớ thời gian ở cùng với mẹ, có lẽ cha sẽ cảm thấy tiếc nuối vì khi còn trẻ cãi nhau với mẹ, lúc đó không cẩn thận làm hỏng một bức tranh. Cháu cũng biết cha vẽ tranh rất đẹp, chỉ sau này tay người bị thương không thể vẽ được nữa, nên bức tranh kia cũng trở thành chấp niệm của người.”

Tưởng Văn Hi nghĩ nghĩ: “Là nửa bức tranh gia gia luôn giũ gìn cẩn thận hay sao?”

Tưởng Triệu Bắc gật đầu, hắn lại cười sờ tóc của Tưởng Văn Hi: “Khuôn mặt cháu bây giờ giống mẹ khi còn trẻ sáu bảy phần, lại giả dạng một chút nhất định có thể vẽ lại được bộ dáng của mẹ.”

Tưởng Văn Hi nhanh chóng vui vẻ: “Cháu đã biết!”

Nếu có thể làm lại bức tranh kia chắc chắn gia gia sẽ rất vui vẻ.

Dựa theo chỉ đạo của Tưởng Triệu Bắc, yêu cầu một cái sườn xám lão phu nhân mặc năm đó, lại bố trí lại hoa viên nhà mình, mời thêm mấy danh họa tới nhất định sẽ có bức vừa lòng.

Sau khi chấm dứt, Tưởng Triệu Bắc và Tưởng Văn Hi nhìn bức tranh, có thể nói đại sư vẽ đều thật tốt, vô luận là sắc thái hay là bối cảnh ăn mặc diện mạo cũng gần giống năm đó, nhưng nhìn kỹ hai người lại cảm thấy thiếu cái gì đó.

“Rốt cuộc là cái gì không đúng chứ?” Buổi tối, Tưởng Văn Hi ghé vào trên giường, chống cằm buồn rầu nghiên cứu.

Di động vang lên, Tưởng Văn Hi liếc mắt nhìn một cái, sau khi biết ai gọi đến thì nghiêm túc hẳn lên ngồi dậy rồi mới ghe điện thoại: “Chú Yến.”

Yến Đình Nam cũng biết nhất thời không sửa được xưng hô nên cười nói: “Đang làm gì?”

“Cháu đang nghiên cứu, nghiên cứu tranh.” Tưởng Văn Hi cảm thấy cũng không cần phải nói dối, hơn nữa cái cảm giác nói dối trước mặt Yến Đình Nam không được tốt lắm nên nói thẳng.

“Tranh gì? Tôi cũng có nghiên cứu về hội hoạ.”

Đột nhiên Tưởng Văn Hi lại nhớ tới Khương Minh Ái từng nói Yến Đình Nam vẽ tranh rất đẹp, nếu hắn không đi con đường này thì chắc chắn hắn đã trở thành đại sư trong giới hội hoạ rồi, Tưởng Văn Hi lập tức gửi bức tranh qua khiêm tốn thỉnh giáo Yến Đình Nam.

Yến Đình Nam nhìn bức tranh sẽ Tưởng Văn Hi mặc một bộ sườn xám cười dịu dàng như một tiểu thư khuê các thực thụ, xác thật đẹp, vẽ cũng rất tốt, chỉ ra người được vẽ cố gắng bắt chước người khác nên giống như mang thêm một tầng mặt nạ. 

“Chiều mai tôi rảnh.”

Tưởng Văn Hi: “???”

Yến Đình Nam nhìn ba cái dấu chấm hỏi roiif để điện thoại qua một bên