Edit+beta: Lily_Carlos 

Chưa đến hai ngày đã phát hiện ra ai là người hạ dược Tưởng Văn Hi, Lâm Bác Vĩ nghiện rượu nên lúc uống nhiều thì cái gì cũng nói ra được, anh ta luôn cho rằng Tưởng Văn Hi và Hàn Sùng Nghĩa đã xảy ra chuyện gì đó rồi nên khi gặp lại Hàn Sùng Nghĩa mới trêu đùa vài câu, lúc đó Hàn Sùng Nghĩa mới biết hôm đó Tưởng Văn Hi bị hạ dược. Từ khi về nước những người đến gần Hàn Sùng Nghĩa đều có chung một cảm giác đó là hắn rất thân thiện dễ nói chuyện, vậy mà ngày hôm đó hắn lại đánh Lâm Bác Vĩ một trận đến mức không thấy được chỗ lành lặn trên người hắn. Đã vậy Lâm Bác Vĩ còn bị Khương Minh Ái dẫn người đánh cho một trận nữa, hai ngày sau Lâm Bác Vĩ bị người nhà đưa ra nước ngoài lánh nạn.

Lúc Tưởng Văn Hi nghe được tin này thì hơi kinh ngạc: “Tớ chỉ nghĩ hắn sẽ bị đánh cho một trận mà thôi, sao Lâm gia lại bỏ được mà đưa hắn ra nước ngoài chứ?”

“Hắn bị người ta nắm được điểm yếu.” Khương Minh Ái ngừng lại một chút rồi chán ghét nói: “Có người phát tán video hắn làm nhục con gái nhà lành, nếu là không đưa Lâm Bác Vĩ ra nước ngoài thì anh ta chỉ còn nước vào tù mà bóc lịch thôi.”

“Sao các cậu lại có loại video như vậy?” Lâm Bác Vĩ là một tên lưu manh nhưng không phải không có đầu óc.

“Lại nói đây là công của chú nhỏ. Tớ đánh Lâm Bác Vĩ hơi mạnh tay một chút, mẹ Lâm Bác Vĩ quá lo lắng cho con trai yêu nên khi nhìn thấy chú nhỏ liền cản hắn lại, sau đó tớ nói hết tiền căn hậu quả cho chú nhỏ nghe, chú ấy nói tớ không cần phải nhúng tay vào nữa, sau đó chưa tới hai ngày Lâm Bác Vĩ đã bị đưa ra nước ngoài. Nếu không phải có Lâm lão gia tử thì không biết bây giờ Lâm Bác Vĩ đó đang ở đâu đâu! Nhưng mà có thể đưa hắn đi chỗ khác cũng tốt mắt không thấy tâm không phiền.” Khương Minh Ái ngừng lại, nói bằng giọng điệu hơi kỳ lạ: “Chú nhỏ chưa bao giờ để ý đến mấy trò nho nhỏ này của chúng ta vậy mà không hiểu sao lần này lại nhúng tay vào.”

Bất giác Tưởng Văn Hi hơi chột dạ, không phải vì cô chứ? Cô cười gượng nói: “Có lẽ chú ấy nhìn thấy hành vi của Lâm Bác Vĩ không được thuận mắt cho lắm.”

Khương Minh Ái cũng không lại rối rắm, vốn dĩ Yến Đình Nam luôn tạo cho người ta cảm giác nhìn không thấu nếu cô mà biết được hắn đang nghĩ cái gì thì mới là kỳ quái, khi nhớ đến chuyện của Khương Minh Việt cô lại thở dài: “Tớ không biết chú nhỏ nghĩ gì cũng thôi, nhưng mà bây giờ tớ cũng không biết anh trai tớ đang nghĩ cái gì nữa.”

Tưởng Văn Hi hơi sửng sốt, làm như không biết chuyện gì hỏi: “Làm sao vậy?”

“Cậu cũng biết cách làm người của cha mẹ tớ, bọn họ rất coi trọng chuyện dòng dõi, hơn nữa trước đó chú nhỏ còn sảy ra việc như vậy nên họ vẫn luôn có suy nghĩ nên lấy người môn đăng hộ đối, cha mẹ Tần Thanh chỉ là giảng viên đại học bình thường, giữa hai gia đình cách nhau quá xa nên yêu thôi thì được nhưng muốn kết hôn thì miễn bàn. Mà anh trai tớ lại mang người về nhà nên có thể chắc chắn là anh ấy muốn kết hôn với người kia, cho nên cha mẹ tớ bắt họ chia tay.”

“Khương Minh Việt có đấu tranh không?”

“Điều kỳ lạ là ở đây, hắn cũng không đấu tranh giống như cam chịu nghe theo cha mẹ, nhưng với cái tính cách bướng bỉnh của hắn thì điều đó là không thể, tớ còn thấy cách hắn đối xử với Tần Thanh không bình thường.”

Khương Minh Việt là ai, làm gì có chuyện vừa nghe thấy cha mẹ phản đối thì buông tay nhanh như vậy chứ, mặc kệ hắn nghĩ sao thì lúc này Tưởng Văn Hi cũng không muốn đi nghiên cứu nữa, đã từng chấp nhất, cũng chỉ cảm thấy trai chưa cưới nữ chưa gả, là trong lòng không nhận thua cũng không chịu phục, mà hiện tại bao nhiêu chấp nhất cũng không dám nghĩ đến nữa, cô không thể ngủ cùng chú nhỏ của người ta rồi lại dây dưa với người ta được. Dù sao cô vẫn có nguyên tắc của cô.

Sau khi ổn định lại tư tưởng thì Yến Đình Nam gọi điện thoại đến, từ sau khi về Tô Giang đây là lần thứ hai cô nhận được điện thoại của hắn, lần đầu tiên là đêm cô trở về Tô Giang, Tưởng Văn Hi cũng không biết mục đích Yến Đình Nam gọi điện cho cô là gì, hắn cũng không giống người có thời gian nói chuyện phiếm cùng cô. 

“Chú Yến.” Mặc kệ như thế nào khi đối mặt với hắn Tưởng Văn Hi có cảm giác kính sợ từ tận đáy lòng, cô cũng xem nhẹ cái cảm giác chột dạ trong lòng.

Yến Đình Nam xoa ấn đường: “Kiều Kiều, nên đổi cách xưng hô đi.”

Tưởng Văn Hi nghe thấy hắn gọi tên thân mật của mình, lỗ tai giống như bị điện giật vậy trong lòng lại cảm thấy quái dị không thôi, sau khi sửng sốt một hồi cô nghĩ trừ bỏ gọi là chú Yến thì còn có thể gọi là gì? Yến Đình Nam? Trời ạ, chỉ nghĩ thôi đã thấy không ổn rồi!

“Gọi tên đi, em nên chậm rãi thích ứng.”

Giọng nói của Yến Đình Nam vẫn trầm thấp dễ nghe như vậy, Tưởng Văn Hi nghe xong lời này lại đi tới đi lui trong phòng, hắn đang có ý gì chứ, thích ứng cái gì? Không phải từ trước đến nay đều gọi là chú Yến sao?

“Tháng sau tôi sẽ chính thức đến thăm hỏi.”

“Hả?”

“Đã lâu không gặp lão gia tử.”

Hoá ra đến thăm ông nội, Tưởng Văn Hi thả lỏng chút nói: “Tháng sau là đại thọ 70 của ông nội, ngài muốn đến chúc thọ sao?”

Yến Đình Nam dừng một chút, sau đó nói với ý cười: “Cũng tốt.”

Kết thúc cuộc trò chuyện khiến cho người ta như lạc trong sương mù, Tưởng Văn Hi nằm gục ở trên giường, bắt đầu suy nghĩ đến đại thọ của ông nội tặng gì thì tốt, vấn đề này thật khó đối với cô, nếu là sinh nhật của người khác cũng dễ chọn chỉ cần chọn già tặng quý giá đắt tiền là được, nhưng tặng quà cho ông nội không thể qua loa như vậy được quan trọng là ở tấm lòng, cân nhắc trong chốc lát vẫn không nghĩ ra được cái gì, ngày mai đi bàn bạc với anh họ và chú út xem, không phải nói ba anh thợ giày còn hơn Gia Cát Lượng sao?

Mấy ngày rồi Tưởng Văn Hi không gặp Diệp Thừa Đông, cô định gọi hắn trở về một chuyến, nhưng đột nhiên cô lại nghĩ tới cô gái đang chơi trò ngược luyến tình thâm với Diệp Thừa Đông, Tưởng Văn Hi quyết định tự mình đi một chuyến. Tưởng Triệu Bắc cô chỉ muốn xem trò vui mà chẳng quan tâm đến chuyện đó ra sao, đương nhiên nếu không phải hắn đang vội thì hắn cũng muốn đi cùng Tưởng Văn Hi.

Cô biết được Diệp Thừa Đông đang ở trong biệt thự ngoại thành, Tưởng Văn Hi sờ sờ cằm tiểu tử này biết tìm chỗ thật đó, chỗ đó không những rất đẹp mà nó còn ở nơi gần như không người nên dù người kia kêu trời kêu đất thì cũng không có ai tới cứu, nơi này rất thuận tiện để làm một số thứ.

Mà lúc này Diệp Thừa Đông đang tức giận, hắn nâng cằm Liễu Tư lên hung ác nói: “Liễu Tư, cô đừng có ngoan cố chống đối tôi, tôi nói cho cô biết nếu như cô còn đi ra ngoài tôi sẽ đánh gãy chân cô.”

Khuôn mặt Liễu Tư trở nên trắng bệch, cô nhắm mắt lại, cô không muốn nhìn thấy hắn và cũng khoing muốn nói với hắn câu nào.

“Thực tốt nha, cô có gan chống lại tôi thì cũng phải có gan thừa nhận cơn giận của tôi.” Diệp Thừa Đông ném Liễu Tư lên trên giường, rút thắt lưng của mình ra.

“Anh buông tôi ra! Diệp Thừa Đông! Anh là tên hỗn đản!”

Liễu Tư giãy giụa kịch liệt, hai tay cô bị Diệp Thừa Đông đè lại, thấy tay không làm gì được nữa liền giơ chân đá, Diệp Thừa Đông cười lạnh chặn hai chân cô: “Liễu Tư, cô không có tư cách từ chối tôi, có biết không hả?”

Diệp Thừa Đông hôn lên đôi môi trắng bệch của Liễu Tư, hàm răng cắn lên đôi môi của cô giống như đang phát tiết vậy, mặc kệ đôi mội bị cắn đến mức chảy máu Liễu Tư vẫn cắn chặt răng như cũ, Diệp Thừa Đông nâng mặt cô lên, lại hung hăng cắn một cái lên môi cô, khiến cho cô không thể không mở miệng ra, đầu lưỡi Diệp Thừa Đông thừa cơ chui vào. Khuôn mặt của Liễu Tư bị nhéo đến phát đau cô muốn cắn lại Diệp Thừa Đông nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể hé môi để Diệp Thừa Đông tuỳ ý tàn sát trong miệng cô, có một ít máu loãng chảy xuống bên khoé miệng, cảm giác đau đớn từ môi truyền tới làm Liễu Tư chết lặng, cô nhắm mắt lại, tự nhủ như vô số lần trước, cô chỉ bị chó điên đè mà thôi.

Diệp Thừa Đông vừa muốn kéo quần áo Liễu Tư ra, lại có tiếng đập cửa truyền đến, Diệp Thừa Đông tiện tay cầm đèn bàn ném ra cửa: “Cút.”

Ngoài cửa yên lặng một chút, tiếp đó lại có tiếng mở khoá, Diệp Thừa Đông lập tức dùng chăn che Liễu Tư lại rồi dùng ánh mắt âm trầm nhìn ra cửa.

“Diệp Thừa Đông, bây giờ vẫn còn là ban ngày mà anh lại khoe body sớm vậy sao!” Tưởng Văn Hi không hề có tự giác mình vừa đánh gãy chuyện tốt của người ta, cười duyên thò đầu vào xem xét.

Diệp Thừa Đông nhanh chóng xù lông: “Tưởng Văn Hi!”

“Ở đây ở đây, được rồi không làm phiền anh nữa, cho anh ba phút để xuống, qua ba phút mà không thấy anh có thể em sẽ lại lên đó!” Tưởng Văn Hi cười nhùn qua cái người đang bị chùm kín mít trong chăn thì đi xuống.

Khi cô xuống tầng thì thấy Yến Hướng Huy đang thích ý uống trà, cô thu lại nụ cười trên môi: “Yến thất, tên hồ ly nhà cậu!”

Yến thất cười rất là vui (giảo) vẻ (hoạt), “Nhìn đi, chỉ có cô lên mới là thích hợp nhất.”

Tưởng Văn Hi trợn mắt nhìn hắn rồi đi đến ghế sô pha đối diện Yến thất nói: “Sao hắn lại để anh ngồi ở đây rồi ban ngày ban mặt đi làm chuyện như vậy? Chẳng lẽ tới mùa xuân thật rồi, tới mùa động dục rồi?”

Yến Hướng Huy suýt thì phun trà, hắn buồn cười nói: “Thường nghe các trưởng bối khen Văn Hi tiểu thư hiểu lễ nghĩa còn rất hào phóng, nổi danh có phong phạm nề nếp, thật là trăm nghe không bằng một thấy.”

Tưởng Văn Hi hơi dựa về sau, khoanh tay trước ngực rồi đánh giá Yến thất một phen mới cười nhạt nói: “Văn Hi cũng thường xuyên nghe các trưởng bối khen Yến thất công tử.”

Yến Hướng Huy cười cười, làm ra bộ dáng như đang chăm chú lắng nghe.

Tưởng Văn Hi cười một cách dối trá: “Tâm cơ thâm trầm, giảo hoạt như hồ ly.”

Yến thất bật cười, Yến gia và Tưởng gia đều là danh môn vọng tộc, nhưng gia phong lại rất khác nhau, con cháu Tưởng gia thường có chút gì đó bừa bãi, đặc biệt là vị trước mặt này còn là viên ngọc quý trên tay Tưởng lão gia tử và Tưởng tứ công tử. Mà Yến gia lại tràn ngập tính kế và dối trá, Nguyễn Nguyễn nhà hắn hiện tại mới 18 tuổi còn nhỏ hơn Tưởng Văn Hi 7 tuổi, nhưng hắn lại chưa từng thấy Yến Nguyễn kiêu căng như Tưởng Văn Hi vậy, lại càng không có sự hoạt bát của một cô gái 18 tuổi nên có.

Lúc Diệp Thừa Đông xuống dưới trên mặt vẫn âm tình bất định trên môi còn có vết máu, Tưởng Văn Hi nghĩ thầm thật kịch liệt nha chắc chắn tiểu tử này lại dùng sức mạnh rồi. Tưởng Văn Hi chướng mắt hành vi như vậy, chẳng qua đây là anh trai của mình, aizz, thật không còn cách nào khác.

“Anh, từ trước đến giờ anh đâu có thiếu đàn bà tại sao còn phải làm đến như vậy?”

Từ trước đến giờ Diệp Thừa Đông không có biện pháp đối phó với Tưởng Văn Hi, chỉ có thể tức giận nói: “Đây là tình thú em thì biết cái gì, ai cho em xông vào, đến lúc nhìn thấy cái không nên nhìn thì chú út lại nói anh dạy hư em.”

“Hừ, nếu là người khác em chẳng thèm quản.” Tưởng Văn Hi trừng mắt nhìn hắn: “Nếu như lúc trước thì cô cô sẽ mặc kệ anh nhưng nếu anh thật sự đi ép buộc người ta thì cô cô sẽ không tha cho anh đâu.”

Mắt thấy sắc mặt Diệp Thừa Đông càng trầm xuống, Yến thất nói: “Kiều Kiều, cô đi lên xem Liễu Tư đi.”

Tưởng Văn Hi cũng không nhiều lời, xoay người đi lên lầu, Diệp Thừa Đông ở đằng sau lạnh giọng nói: “Cổ tay cô ấy có vết bầm, em lên bôi chút thuốc cho cô ấy.”

Tưởng Văn Hi quay đầu lại thấy Diệp Thừa Đông nhìn đi nơi khác, lại nhìn Yến thất, dường như Yến thất cũng đã quen với cảnh này, cô hết chỗ nói rồi đúng là ngược luyến hả? Ngược tâm lại còn ngược thân nữa!

Tưởng Văn Hi gõ cửa phòng không ai lên tiếng, cô nghĩ nghĩ một lúc liền mở cửa ra, cửa vừa mở liền có gió lạnh thổi tới Tưởng Kiều hơi run một chút, khi đi vào cô nhìn thấy trên đất đều trải thảm rất dày, cửa sổ bị mở rộng ra, bức màn tung bay theo gió, một cô gái mặc váy ngủ màu trắng mỏng manh, hai tay ôm lấy thân mình ngồi ở dưới đất, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong lòng Tưởng Văn Hi cảm thấy hơi khó chịu, chỉ nhìn thấy hình ảnh như vậy lại cho người ta cảm giác tuyệt vọng, khi đến gần cô gái Tưởng Văn Hi không khỏi mắng Diệp Thừa Đông là tên khốn, cô gái tốt như vậy bị hắn tra tấn thành cái dạng gì rồi.