Sau vụ này, Kỷ Tuyên đã thay đổi không ít quản sự trong hậu trạch, đặc biệt là phòng bếp lớn và bếp thuốc, gần như đổi hết thành người mới.

 

Sắp xếp người hầu trong phủ vốn là chuyện phức tạp, cho dù là người quản lý lão luyện cũng sẽ không lập tức làm ra thay đổi lớn như vậy, dù sao người nào nên ở vị trí nào không phải liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, đa số là từ từ điều chỉnh, Kỷ Tuyên đột ngột mạnh tay xử lý như vậy khiến tất cả người làm trong phủ đều kinh hãi, đã có vết xe đổ nên không ai dám lơ là nữa, làm bất kỳ chuyện gì cũng cẩn thận hết lòng, chỉ sợ sơ sẩy một cái sẽ rơi vào kết cục giống đám người Từ ma ma.

 

Chuyện này qua đi, nha hoàn Xảo Nhi bị Kỷ Du lợi dụng cũng không có kết cục tốt, nàng ta vốn tưởng rằng mình có công tố giác, lại biện bạch rõ ràng, có thể phủi sạch sẽ mọi chuyện, hơn nữa phía sau nàng ta còn có Tam cô nương chống lưng nên không việc gì phải lo lắng, nào ngờ sau khi Kỷ Tuyên xử lý Từ ma ma, căn bản không cho nàng ta cơ hội thì đã vung tay lên, trực tiếp ghi tên nàng ta vào danh sách những nha hoàn bị bán ra ngoài, cuối cùng phải làm bạn với Ngọc Liên.

 

Kỷ Du đương nhiên biết kết cục này của Xảo Nhi, nhưng nàng không hề thấy có lỗi với nha hoàn đó, phải biết rằng, kiếp trước Xảo Nhi bị đánh gãy hai chân, nếu so sánh thì đời này tốt hơn nhiều.

 

Kỷ Du yên tâm ở Linh Miểu Uyển nghỉ ngơi mấy ngày, vết thương trên trán nàng đã lành, hôm nay y nữ đến phủ kiểm tra rồi tháo băng cho nàng, Kỷ Du bảo Tuyết Ương lấy gương soi, thấy chỗ miệng vết thương chỉ còn lại một vệt nhỏ màu hồng, có lẽ thoa chút thuốc liền da của Thái y viện thì sẽ không để lại sẹo.

 

Dù sao cũng là cô nương, nếu để lại sẹo thì trong lòng sẽ không thoải mái, Kỷ Du cũng không ngoại lệ, hiện nay miệng vết thương khôi phục không tồi nên nàng tương đối yên tâm, bắt đầu suy nghĩ chuyện từ hôn.

 

Kỷ Du không biết lúc nàng nghĩ tới chuyện này thì Đổng ma ma cũng nghĩ tới, hơn nữa Đổng ma ma còn hành động nhanh hơn nàng, buổi trưa hôm nay lập tức chạy tới Thiều Quan viện thăm dò thái độ của Kỷ Tuyên.

 

Kỷ Tuyên hết sức ngạc nhiên khi nghe Đổng ma ma nói chuyện, hàng mày đen rậm khẽ nhíu lại.

 

Đổng ma ma vừa uyển chuyển thuật lại ý của Kỷ Du vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt Kỷ Tuyên, thấy chàng ngẩn ra một lúc sau đó từ từ nhíu mày, trong lòng Đổng ma ma nảy một cái, thầm nói không tốt, nhìn vẻ mặt này của Quận vương hình như là không hài lòng cho lắm.

 

Kỷ Tuyên nghe xong không tỏ thái độ gì, chỉ nhíu mày, hàng mi dài rủ xuống tựa như đang suy tư.

 

Tuy Đổng ma ma biết nhìn sắc mặt người khác nhưng hiện giờ cũng không biết chàng đang nghĩ gì, chờ mãi chờ mãi, cuối cùng chỉ nghe thấy một tiếng “Ừ” biểu thị chàng biết rồi.

 

Sau khi rời khỏi Thiều Quang viện, Đổng ma ma không yên lòng nên lập tức tới Linh Miểu uyển báo cho Kỷ Du.

 

Biết được phản ứng của Kỷ Tuyên, Kỷ Du cũng không yên lòng, chần chừ hồi lâu mà không biết phải làm thế nào, hiện nay tình cảm của hai huynh muội mới hơi thân mật một chút xíu, dựa trên góc độ của ca ca, nàng muốn từ hôn hiển nhiên là mang thêm phiền phức cho ca ca, hơn nữa bây giờ Tống Ngôn Thâm còn chưa gây ra tai tiếng như ở kiếp trước, nói vậy chắc ca ca cũng cảm thấy hắn là đối tượng tốt để kết duyên với nàng!

 

Phải làm thế nào đây?

 

Nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không được cách nào, Kỷ Du dứt khoát quyết định án binh bất động, ném quyền chủ động cho Kỷ Tuyên. Dù sao ca ca đã biết ý định của nàng, vậy thì cứ chờ ca ca đến hỏi là được, đỡ phải tự mình ra trận. Nếu ca ca vẫn một mực không nhắc tới thì nàng sẽ nghĩ biện pháp khác.

 

Cứ thế qua hai ngày, đến ngày mười sáu tháng ba có người ở trong cung tới phủ, là Đồng cô cô được lệnh của Tích Phi nương tới thăm Kỷ Du. Một tháng trước Tích Phi nương nương theo kim thượng (1) tới Hoa Châu, hôm qua vừa về cung đã gọi thái y lần trước khám cho Kỷ Du đến hỏi thăm tình hình, hôm nay lập tức cho người đến thăm nàng. Lúc này đến tự nhiên không phải tay không mà mang theo rất nhiều thứ ban thưởng, chủ yếu là thuốc bổ quý giá, còn có mấy hộp điểm tâm tinh xảo của Ngự Thiện phòng.

 

(1) Kim thượng: vua đang tại vị.

 

Tích Phi nương nương là muội muội nhỏ nhất của Ninh Hoằng quận chúa, dì của Kỷ Du, đã vào cung tám năm, hai năm đầu mới vào cung cũng không như ý nên không có cách nào quan tâm Kỷ Du, sau đó được sủng hạnh sinh ra Cửu hoàng tử, lúc này mới từ từ tiến vào lòng Nguyên Khang Đế, mấy năm nay sống trong cung cũng thuận buồm xuôi gió nên rất quan tâm nữ nhi của Đại tỷ quá cố, thỉnh thoảng sẽ gọi cháu gái vào cung, cực kỳ thương yêu, kiếp trước cũng nhờ có Tích phi nương nương nên trước khi Kỷ Du xuất giá mới được phong làm quận chúa.

 

Đồng cô cô ở lại Linh Miểu uyển khoảng một khắc, cẩn thận thăm hỏi một phen rồi truyền lời của Tích Phi nương nương cho Kỷ Du, nói là hai ngày nữa sẽ đón nàng vào cung. Kỷ Du cảm ơn Đồng cô cô, lại bảo Tuyết Ương đưa bà lễ vật rồi tiễn ra tận cửa phủ.

 

Đến chạng vội tối, Kỷ Tuyên trở về từ nha môn phía nam, vừa mới đến Thiều Quang viện đã thấy Kỷ Du đang từ chỗ cửa tròn đi tới, trong tay cầm hộp đựng thức ăn sơn đỏ.

 

Kỷ Du cũng thấy chàng, đôi mắt sáng ngời, bước chân nhanh hơn, gần như là chạy bước nhỏ tới trước mặt chàng.

 

Chàng nhìn trán nàng trước tiên, miệng vết thương đã không còn rõ.

 

“Ca ca,” tiểu cô nương cất tiếng gọi ngọt ngào, mắt hoa đào nhiễm ý cười tôn lên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, “Huynh đoán xem muội mang gì cho huynh?” Vừa nói vừa nâng cao hộp thức ăn trong tay lên, tựa như hiến vật quý đong đưa trước mặt chàng.

 

Kỷ Tuyên không trả lời mà duỗi tay lấy hộp thức ăn trong tay nàng, áng chừng trọng lượng, không khỏi nhíu mày, “Sao tới đây một mình? Nha hoàn đâu?”

 

Kỷ Du bị ánh mắt nghiêm túc của chàng làm cho rùng mình, hơi cúi đầu, ấp úng nói, “Chỉ có vài bước chân, muội không để bọn họ đi theo.”

 

Thấy trên mặt nàng đột nhiên xuất hiện vẻ sợ sệt, ánh mắt Kỷ Tuyên khẽ thay đổi, âm thầm trách mình sao lại chứng nào tật nấy, rõ ràng đã nhiều lần cảnh cáo mình phải đối xử với nàng thật tốt, phải dịu dàng với nàng nhưng chưa bao giờ làm được.

 

Nghĩ đến đây, chàng cố hết sức làm cho giọng nói mềm mỏng hơn, ôn tồn hỏi, “Trong cung đưa tới ư?”

 

Kỷ Du “Vâng” một tiếng, có chút chờ mong lén nhìn chàng.

 

Kỷ Tuyên liếc mắt nhìn nàng một cái, khóe môi hơi nhếch lên, “Là bánh hạt thông bách hợp và ngọc lộ đoàn?”

 

Kỷ Du giật mình ngẩng khuôn mặt nhỏ, “Ca ca biết xem bói à?”

 

Kỷ Tuyên bật cười, “Không lợi hại như vậy, chỉ là muội thích ăn hai món này nên lần nào Tích Phi nương nương cũng thưởng, rất dễ đoán.” Kiếp trước cũng như vậy, hễ Tích Phi nương nương thưởng đồ ăn ngon thì nàng sẽ luôn cho chàng và Niệm Niệm một ít, chưa lần nào bỏ quên. Chẳng qua khi đó nàng sẽ không đích thân đưa tới, đều là bảo nha hoàn đưa cho chàng, càng sẽ không bảo chàng đoán giống như bây giờ.

 

Yểu Yểu hơi khác kiếp trước.

 

Nhớ tới lời nói hôm trước của Đổng ma ma, Kỷ Tuyên càng thêm có cảm giác này.

 

Chàng nhìn tiểu cô nương trước mặt, thu lại suy nghĩ rồi nhẹ nhàng nói, “Vào thôi.”

 

Kỷ Du thấy chàng cầm hộp thức ăn đi vào trong viện thì vội vàng cất bước theo sau.

 

Vào phòng khách, hai nha hoàn tiến lên chào hỏi, Kỷ Tuyên đặt hộp thức ăn lên bàn, sai các nàng mang bát đ ĩa và đũa bạc tới, xoay người thấy Kỷ Du vẫn đứng ở một bên thì nói: “Yểu Yểu, ngồi xuống đi!”

 

Kỷ Du hơi sửng sốt, trong lòng ngạc nhiên nhưng nàng không nói thêm gì mà chỉ dịu ngoan đáp một tiếng, sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn.

 

Lúc này nha hoàn đã bày điểm tâm trong hộp ra đ ĩa.

 

Kỷ Tuyên ăn thử một miếng ngọc lộ đoàn, ngước mắt nhìn Kỷ Du, “Yểu Yểu không ăn sao?”

 

“Muội ăn rồi.” Kỷ Du ngạc nhiên.

 

“Ăn cùng ta thêm chút nữa.” Kỷ Tuyên gắp một miếng ngọc lộ đoàn đặt vào đ ĩa nhỏ trước mặt Kỷ Du.

 

Kỷ Du càng kinh ngạc, con ngươi ngập nước nhìn nam tử đối diện chằm chằm, có chút không dám tin tưởng ――

 

Ca ca lại có thể bảo nàng ăn chung!

 

“Yểu Yểu không muốn ăn cùng ta sao?” Thấy nàng ngơ ngác không động đậy, ánh mắt Kỷ Tuyên đè thấp, đôi mắt phượng lẳng lặng nhìn nàng.

 

“Không phải!” Kỷ Du một mực phủ nhận, ngay sau đó cầm lấy đũa bạc không chút khách khí gắp miếng ngọc lộ đoàn trong đ ĩa, dùng sức cắn một miếng lớn, lớp bột trắng dính đầy môi anh đào.

 

Kỷ Tuyên rất hài lòng cúi đầu, lúc nàng không nhìn thấy đã hé môi cười.

 

Cứ như vậy, hai huynh muội ngồi đối diện nhau, cùng nhau thưởng thức hai đ ĩa điểm tâm.

 

Tuy rằng trước đó Kỷ Du đã ăn không ít, nhưng ca ca đã mở miệng nên nàng không thể từ chối, ăn liên tục ba miếng ngọc lộ đoàn, cho đến khi bụng no căng mới bỏ đũa xuống, có chút xin lỗi nhìn Kỷ Tuyên, “Ca ca, muội thật sự không ăn được nữa.”

 

Tiểu cô nương nhíu mày, vẻ mặt đầy áy náy, khóe miệng còn dính bột màu trắng, nhìn thế nào cũng cảm thấy… Đáng yêu.