Trong lời nói của chàng hiện ra cảm giác tự chán ghét mình rõ ràng như vậy, Kỷ Du làm sao có thể nghe không hiểu? Nàng biết nhất định là chàng lại nghĩ tới chuyện kiếp trước.

Lần trước nàng nói với chàng là không muốn nghĩ đến chuyện kiếp trước nữa, quả thật là lời thật lòng.

Trong hơn nửa năm Kỷ Tuyên rời đi, nàng đã suy nghĩ chuyện của hai đời đến phát chán, trước không nói đã suy nghĩ thấu đáo hay chưa mà chỉ nói riêng đối với Kỷ Tuyên, nàng đúng là không hận nổi chàng nữa. Tôn thị có một câu nói ngược lại không sai, nàng bị chết oan, nhưng Kỷ Tuyên cũng không tốt hơn nàng nửa phần, kiếp trước chàng đã đi theo nàng, nếu kiếp này nàng lại oán hận chàng như vậy, cả đời này chàng cũng khổ sở.

Nói cho cùng Kỷ Du vẫn không nỡ bỏ chàng.

Làm huynh muội hai đời, có một thứ tình cảm đã đi sâu vào cõi lòng, cho dù muốn hận cũng hận không xong. Huống hồ nếu thật sự phải nói tới kiếp trước, suy cho cùng sự quan tâm của chàng dành cho nàng đã thắng được những oán hận của mẫu thân chàng, tuy cuối cùng vẫn không thể giữ được mạng nàng, nhưng chàng cũng từng thật lòng phản đối mẫu thân, từng cố gắng bảo vệ nàng, không phải sao?

Nếu nói trong lòng không còn một chút ngăn cách nào thì đó là lời nói dối. Nhưng hiện giờ ít nhất nàng đã bỏ xuống hơn phân nửa, cũng muốn chung sống thật tốt cùng chàng. Nhưng chàng lại vẫn bị giam cầm trong đó, tựa như thời thời khắc khắc đều nhớ kỹ những chuyện kia, mỗi ngày đều để nó nhảy ra đâm vào trái tim mình. Như vậy phải có bao nhiêu khó khăn khổ sở, nàng không thể tưởng tượng nổi.

Nhìn dáng người cao lớn của Kỷ Tuyên, Kỷ Du đột nhiên cảm thấy người này còn đáng thương hơn nàng rất nhiều. Cẩn thận nghĩ lại, hai đời này, chàng tựa như không có một khắc nào trôi qua nhẹ nhàng thoải mái, không có một khắc nào vui vẻ hơn nàng. Trong lòng chàng cất giấu rất nhiều chuyện không thể nói, những chuyện đó luôn bày ra trước mặt để chàng phải khổ sở lựa chọn, nhưng bất kể chàng lựa chọn như thế nào thì đều có người trách chàng hận chàng. Hiện giờ tất cả đã đi qua, thế nhưng chàng vẫn cứ nhốt mình ở bên trong, từ đầu đến cuối không hề bỏ qua cho chuyện mình đã làm sai ở kiếp trước, ở trước mặt nàng thì lại càng ra sức ghét bỏ bản thân.

Kỷ Du thở dài đi tới, cầm lấy bàn tay đang buông thõng bên người của chàng.

“Ca ca, muội không trách huynh, những chuyện đó, muội đều không trách huynh, cho nên huynh không cần tự trách mình nữa.” Nàng khẽ nói, cầm bàn tay chàng thật chặt, cảm giác được cơ thể chàng run một cái.

Tay nhỏ mềm mại ấm ấp nắm chặt lấy tay chàng, thoải mái đến mức làm người ta không kiềm được lưu luyến, tình nguyện đứng ở chỗ này, vĩnh viễn đắm chìm trong cái nắm tay chặt chẽ của nàng.

Chốc lát sau Kỷ Tuyên mới quay người lại, ánh mắt âm u trầm thấp nhìn Kỷ Du, trong mắt không thấy ngạc nhiên mừng rỡ, ngược lại lộ ra vẻ hoang mang khó có thể tin.

“Ca ca.” Kỷ Du ngửa mặt, gương mặt trắng nõn nở nụ cười: “Huynh vui đến nỗi ngốc rồi sao?”

Mắt phượng của Kỷ Tuyên lập tức đỏ, cái gì cũng chưa nói mà duỗi tay đè nàng vào trong ngực, cằm tựa lên đầu nàng, một lúc lâu sau Kỷ Du mới nghe thấy giọng nói hơi nghẹn ngào từ trên đỉnh đầu truyền xuống: “Yểu Yểu đang nói thật ư?”

“Đương nhiên.” Mặt Kỷ Du kề vào ngực chàng, giọng nói nhẹ nhàng truyền ra.

Trên đỉnh đầu mãi không có âm thanh, chỉ có vòng tay ôm nàng càng thêm chặt.

Kỷ Du không nhúc nhích, mặc cho chàng ôm, lại nghe thấy chàng đột nhiên lo lắng hỏi: “Vì sao? Yểu Yểu, vì sao?”

Vì sao ư?

Trong lòng Kỷ Du hơi bùi ngùi, yên lặng một lát mới khẽ hỏi: “Nếu muội cứ mãi trách huynh, trong lòng ca ca sẽ mãi khó chịu sao?”

Kỷ Tuyên rầu rĩ “Ừ” một tiếng.

“Muội không muốn làm huynh khó chịu.” Kỷ Du mím môi, ở trong ngực chàng buồn bã nói.

“… Yểu Yểu?”

Trong lòng Kỷ Tuyên dâng lên một luồng hơi nóng, nói không ra lời, giống như bị một ngọn lửa thiêu đốt, nóng bỏng cả người, rồi lại xuất hiện một niềm thoải mái trước nay chưa từng có.

Lặng lẽ ôm nàng một lúc lâu, cho đến khi Kỷ Du cảm thấy nghẹn đến khó thở, không nhịn được phải đẩy chàng ra, lúc này Kỷ Tuyên mới buông tay.

Kỷ Du lui về sau nửa bước, ngước mắt nhìn thấy vành mắt Kỷ Tuyên vẫn hồng hồng thì dịu dàng cười một cái: “Ca ca… Muốn khóc nhè à?”

Vốn cảm xúc của Kỷ Tuyên đang lên xuống phập phồng, ưu tư khó nén, nhưng nghe một câu này thì khó có lúc bị nàng chọc cười. Chàng nhếch môi cười, đưa tay xoa mặt nàng, bỗng nhiên gương mặt tuấn tú trở nên nghiêm túc, ánh mắt sâu nặng mang theo ngọn lửa sáng, lẳng lặng nhìn nàng: “Yểu Yểu, chuyện lúc trước từ đầu đến cuối là ta sai rồi, sau này ta sẽ luôn đối xử tốt với muội.” Vẻ mặt chàng trịnh trọng, ngừng một lát lại nói: “Muội hãy tin ta.”

Đôi mắt hoa đào của Kỷ Du cong cong, “Hiện giờ muội cũng không nghi ngờ việc này.”

Kỷ Tuyên thỏa mãn cầm tay nàng, không nói gì nữa.

Nói đến mức này, dường như sự không thoải mái giữa hai người đã biến mất trong nháy mắt, Kỷ Du mơ hồ cảm thấy giống như đã trở về lúc trước. Loại cảm giác này làm nàng đột nhiên sinh ra xúc động.

Cảm xúc này khó khăn lắm mới xông lên, ai ngờ Kỷ Du lại nhìn thấy ở cửa tròn cách đó không xa có mấy vú già dọn vườn đang đi tới, nàng đột nhiên ý thức được Kỷ Tuyên đang nắm tay mình, không biết vì sao trong lòng lại hoảng hốt không rõ lý do, mặt cũng cũng không tự chủ được mà đỏ lên, nàng vội vàng rút tay về, nhưng Kỷ Tuyên lại nắm chặt vô cùng khiến nàng không thể thoát ra.

Thấy mấy người kia đến gần, Kỷ Du càng thêm căng thẳng, vội nói với Kỷ Tuyên: “Có người tới, ca ca mau thả muội ra.” Nàng nói xong thì lập tức đẩy tay Kỷ Tuyên ra, lúc Kỷ Tuyên còn đang sững sờ đã thuận lợi thu tay về, lại đứng ngay ngắn nghiêm trang.

Mấy vú già nhìn thấy bọn họ thì vội cung kính hành lễ, mặt Kỷ Du hồng hồng, vẻ mặt lại bình thường, cười gật đầu với bọn họ giống như ngày thường. Đến khi bọn họ đi xa, Kỷ Du mới thở phào nhẹ nhõm, giơ tay sờ sờ gương mặt hơi nóng lên, ai ngờ vừa nhấc mắt đã thấy ánh mắt sâu xa của Kỷ Tuyên đang chăm chú nhìn nàng.

Kỷ Du có chút không được tự nhiên, tim đập thình thịch, hơi tránh đi tầm mắt chàng, lúng túng nói: “Huynh nhìn muội như vậy làm gì?”

“Yểu Yểu,” Kỷ Tuyên hơi mím môi, giọng nói trầm thấp bởi vì đột nhiên dâng lên ưu sầu nên hơi khàn khàn, ngừng lại một chút, chàng kéo tay nàng: “Muội đi theo ta!”

“Gì? Huynh…” Kỷ Du nghi ngờ khó hiểu, còn chưa kịp hỏi đã bị kéo đi.

Kỷ Tuyên dẫn nàng vòng qua vườn, đi thẳng đến Tàng Thư các. Đây chắc chắn là nơi yên tĩnh nhất Quận vương phủ, trừ quét dọn phòng một tuần một lần thì bình thường căn bản không có ai tới, trong lầu cực kỳ yên tĩnh, nếu lớn tiếng nói chuyện cũng có thể nghe thấy tiếng vang.

Kỷ Du đỡ kệ sách làm từ gỗ mun, thở hổn hển mấy hơi, kinh ngạc nói: “Ca ca muốn tìm sách sao?”

“Yểu Yểu,” Mắt Kỷ Tuyên tràn đầy lửa nóng, bỗng nhiên tới gần, nhìn chằm chằm vào mắt nàng rồi nói: “Ta không phải muốn tìm sách, chẳng qua là muốn tìm một chỗ để nói chuyện với muội thôi.”

Kỷ Du ngẩn người, cặp mắt hoa đào mơ màng chớp chớp, hàng mi đen dài như cánh bướm, tựa như quét qua làm xao động mặt hồ trong lòng Kỷ Tuyên, mắt phượng của chàng càng thêm sâu, đáy mắt đốt lên một đám lửa rực rỡ.

Kỷ Du có ngốc đến đâu đi nữa thì giờ phút này cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của chàng thay đổi, không biết làm sao, nàng đột nhiên nhớ tới lần bị chàng cưỡng hôn ở ven hồ Mỹ Pha vào đêm hội Khất Xảo năm trước, trái tim lập tức rộn vang kịch liệt, vành tai đột nhiên nóng bừng, trên má hiện ra một rặng mây đỏ.

“Ca, ca ca?” Trong lòng Kỷ Du gợn sóng, ngay cả lời nói cũng không trôi chảy, không chịu nổi cái nhìn chăm chú của chàng, hơi quay mặt đi: “Ca ca đừng nhìn muội như vậy.”

“Yểu Yểu,” Kỷ Tuyên khàn giọng khẽ gọi, cắn chặt răng, duỗi tay nắm lấy bả vai gầy nhỏ của nàng, “Đừng tránh ta.”

Kỷ Du càng mất tự nhiên, vẫn nghiêng mắt không nhìn chàng, ngoài miệng lại nói đến kiên cường: “Muội không có tránh huynh.”

“Yểu Yểu, muội thích Đoạn Thù sao?” Kỷ Tuyên không quanh co mà buồn bực hỏi ra lời.

Kỷ Du lập tức quay mặt lại, có chút kinh ngạc trợn to mắt: “Muội không thích hắn, huynh không được hiểu lầm!”

Nàng phủ nhận nhanh chóng như thế, không cần nghĩ ngợi, cũng không hề do dự, hiển nhiên lấy được lòng Kỷ Tuyên, hàm dưới căng chặt của chàng lập tức thả lỏng, khóe miệng cong lên, có chút vui vẻ nói: “Vậy ta yên tâm rồi.”

Kỷ Du sửng sốt, đang muốn đặt câu hỏi thì Kỷ Tuyên lại không cho nàng cơ hội, nhân lúc đang hăng hái tinh thần nên nói luôn một mạch: “Yểu Yểu, hôm nay ta muốn nói rõ ràng với muội, ta không biết muội nghĩ như thế nào nhưng ta đối với muội không chỉ có tình nghĩa huynh muội, ta còn cất giấu những ý nghĩ khác.”

Nói tới đây, nhìn thấy gương mặt Kỷ Du đỏ bừng, miệng xinh kinh ngạc há ra rồi lại khép nhưng vẫn không nói lời nào, chàng càng thêm khẩn trương, bàn tay nắm vai nàng đã đổ mồ hôi, nhưng chàng cũng không thu về mà chỉ hơi rũ mắt, nhìn sàn nhà lát gỗ xanh, khẽ nói: “Ta biết ý nghĩ của ta rất xấu xa, có lẽ muội rất chán ghét, có lẽ lần trước ta hôn muội làm muội cảm thấy ghê tởm,” chàng đột nhiên cười nhạt một tiếng, hơi có ý trào phúng: “Không chỉ muội mà ngay cả ta cũng cảm thấy chán ghét bộ dạng này của mình, nói cho cùng, chúng ta làm huynh muội nhiều năm như vậy, nhưng ta… Nhưng ta lại mơ tưởng muội.”

Chàng bộc bạch hết tâm tư của mình, nhưng mà trong lời nói lại lộ ra vẻ tự chán ghét rõ ràng, Kỷ Du nhìn chàng, sóng lòng như thủy triều lên xuống, cổ họng căng chặt không phát ra được âm thanh.

Cuối cùng Kỷ Tuyên cũng nâng mắt, không né tránh mà nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định, giọng nói cũng có nhiều lực, chàng nói chậm rãi mà nghiêm túc: “Nhưng cho dù như vậy là sai thì ta cũng không định quay đầu lại, Yểu Yểu, nếu trong lòng muội đã không có ai, vậy thì xin muội cho ta một cơ hội.”

Nói xong lời này, chàng mím môi thật chặt, ánh mắt dừng giữa hai đầu lông mày của nàng, lặng im chờ nàng lên tiếng.

Kỷ Du đứng ngơ ngẩn một lúc lâu mới tìm về được giọng nói của mình. Trong mắt nàng hiện lên sương mù, lại có chút nhìn không rõ dáng vẻ của chàng.

Nhìn chàng một lát, nàng giơ tay dụi mắt, cố họng khô khốc phát ra âm thanh run rẩy: “Muội không chán ghét huynh, lần đó, lần đó huynh làm như vậy, muội cũng không cảm thấy huynh ghê tởm, chỉ là… chỉ là bị dọa sợ một chút thôi.” Dừng một chút, nàng ngước mắt nhìn chàng: “… Nhưng chúng ta, nhưng chúng ta là huynh muội mà.”

“Không phải,” Kỷ Tuyên giơ tay lau vành mắt ướt át của nàng: “Yểu Yểu, muội biết chúng ta không phải là huynh muội.”

Thấy nàng không nói gì, đôi mắt hoa đào lại càng ướt, Kỷ Tuyên bó tay không biết làm thế nào, khẩn trương nói: “Muội đừng khóc, nếu muội không thích như vậy, chỉ muốn làm huynh muội, vậy thì, vậy thì cũng không cần cho ta cơ hội, không sao đâu… Không sao đâu…”

“Như vậy… Ca ca sẽ không khổ sở sao?” Kỷ Du ngập ngừng hỏi chàng.

Con ngươi Kỷ Tuyên như không có tiêu cự: “Đương nhiên sẽ khổ sở, nhưng… Không sao mà, muội đừng khóc, đừng khóc nữa.” Tay chàng nhẹ nhàng vuốt v e gò má nàng, dịu dàng an ủi.

“Ca ca, muội không muốn huynh khổ sở.” Kỷ Du đột nhiên nâng tay lên, bàn tay nhỏ bé phủ lên mu bàn tay của chàng.