Thảm đỏ

Cuối tháng mười, gió thổi lạnh xuyên tim, thành phố nhộn nhịp tựa như cả đêm không ngủ, ánh đèn sáng chói.

Mỗi năm một lần, các minh tinh sẽ tham gia đêm tiệc từ thiện.

Trung tâm văn hóa với sức chứa hơn mười nghìn người hiện tại đang rất huyên náo.

Từ xế chiều, fan hâm mộ của các minh tinh đã tụ tập ở bên ngoài, ngay cả giới truyền thông cũng phải rất vất vả mới có thể tác nghiệp ở đây.

Khi mặt trời đang lặn dần về phương tây thì cũng là lúc các minh tinh xuất hiện.

Thảm đỏ chính là nơi để họ khoe sắc, rực rỡ ánh hào quang.

Mặc lễ phục cao cấp, tạo hình tỉ mỉ, mỗi một vị minh tinh đều thu hút ánh nhìn của mọi người, làm tăng sức nóng cho buổi tiệc.

Buổi tiệc sẽ được phát sóng trực tiếp nên ai ai cũng thật cẩn thận khi đối diện với ống kính, cố gắng không để cho bản thân mắc phải sai lầm nào.

Thảm đỏ diễn ra trong khoảng hai tiếng rưỡi.

Lúc bốn giờ năm mươi phút, Phó Vị Vũ một thân váy hồng bồng bềnh, tóc tết để thả phía sau đi lên thảm đỏ cùng với ảnh đế Lư Húc Cẩn một thân tây trang.

Hai người đứng lại chụp ảnh lưu niệm, rồi đi ra ngoài.

Nhìn thấy Phó Vị Vũ và Lư Húc Cẩn, fan hâm mộ ở bên ngoài không ngừng hò reo, tâm tình cũng phấn kích hơn, ánh đèn flash liên tục chiếu vào hai người, một giây cũng không ngừng.

“A! Vũ Vũ của tôi!”

“Đêm nay nữ thần thật xinh đẹp!”

“Vũ Vũ đáng yêu quá!”

“Vũ Vũ! Vũ Vũ!”

“Húc Húc đẹp trai quá!”

“Cảm giác cp của hai người thật tốt!”

“Vũ Vũ!”

“A a a a a họ có gian tình gì với nhau không nhỉ?”

“Cái này nhất định là vì phim mới.

Mong mọi người hãy quan tâm đến tác phẩm sắp tới của Húc Húc”

....

Phó Vị Vũ vẫy tay với ống kính, làm hình trái tim, hôn gió, phối hợp vô cùng ăn ý với Lư Húc Cẩn, không khí tràn ngập cảm giác ngọt ngào.

Sau đó, Lư Húc Cẩn lấy toàn bộ thân mình che cho cô, nâng váy dài của cô lên, giúp cô di chuyển dễ dàng đi vào trong khu tiệc tối.

“Thế nào? Biểu hiện vừa rồi của anh cũng không tệ lắm đúng không?” Lư Húc Cẩn cầm một ly rượu vang lên, kính Phó Vị Vũ.

Phó Vị Vũ đáp lễ, khóe miệng cong lên trả lời: “Người con trai dịu dàng, lịch thiệp, chúc mừng anh đêm nay lại có thêm fan nữ.”

Lư Húc Cẩn bị chọc đến phì cười: “Anh làm như vậy cũng đâu phải là vì fan đâu.”

“Anh đến đây để ăn chực sao?”

Anh ấy uống hết ly rượu ở trong tay, rồi lại đi đến bàn thức ăn, khiến cho Phó Vị Vũ không khỏi trêu chọc.

“Bắt đầu trang điểm từ giữa trưa, cho tới tận bây giờ, anh vẫn chưa được ăn gì cả.

Đúng là đến đây để được ăn chực, chẳng lẽ em không đói bụng sao?”

“Không! Em vừa ăn vừa trang điểm, làm hai việc cùng một lúc.”

“Đúng là chỉ có em mới làm được như vậy.” Lư Húc Cẩn bội phục cô đến cực điểm, nhưng vẫn đưa đĩa ở trong tay cho cô: “Cầm đi!”

Cúi đầu quan sát, tất cả đều là những món cô thích.

Hôm nay, cô đã xin đoàn làm phim nghỉ hai ngày để tham dự đêm từ thiện của tạp chí VOCOCO này.

Sau khi đi thảm đỏ, bọn họ sẽ tham dự tiệc tối.

Ở đây chủ yếu là tiếp đón khách quý tới nói chuyện nên muốn ăn cái gì cũng có, có thể tạm thời chống đỡ cơn đói.

Những dịp như thế này, đa số là người ở trong giới giải trí tham dự.

Dù không quen biết hết tất cả mọi người, nhưng Phó Vị Vũ cũng lăn lộn trong cái giới này năm năm rồi, nắm rõ qui tắc của cái giới này trong lòng bàn tay, cũng nhận ra được không ít người.

“Anh cầm giúp em đi! Em qua bên kia chào hỏi một chút.”

Trong tầm mắt của cô xuất hiện một người phụ nữ trong bộ váy lộ lưng màu thiên thanh.

Cô ấy đứng ở giữa trung tâm, dịu dàng mỹ lệ, khí chất xuất chúng.

Đó cũng là mục tiêu phấn đấu của Phó Vị Vũ: Ảnh hậu trẻ tuổi nhất Hứa Chỉ Hân.

Hứa Chỉ Hân diễn xuất tinh tế, làm người khiêm tốn.

Cô ấy là nữ thần của rất nhiều người đàn ông, là người mà bọn họ không thể với tới, chỉ có thể ngày nhớ đêm mong.

Từ trước tới nay, cô ấy chưa từng có một scandal tình cảm cũng như đời tư nào, vẫn luôn được mọi người yêu quý.

Hứa Chỉ Hân bị mấy nữ minh tinh khác vây quanh, dù câu chuyện có nhàm chán đến mức nào, cô ấy cũng chỉ mỉm cười, lặng lẽ nghe các tiểu bối tán gẫu, đôi khi sẽ gật đầu tán đồng.

“A! Vũ Vũ! Đến đây!” Hứa Chỉ Hân nhìn thấy Phó Vị Vũ, liền vẫy tay với cô.

Phó Vị Vũ nghe thấy thần tượng gọi mình, vui vẻ chạy tới.

“Đừng nóng vội! Cẩn thận ngã.”

Váy của Phó Vị Vũ vừa rộng, lại vừa dài, nếu chạy nhanh quá sẽ bị vấp ngã, Hứa Chỉ Hân cẩn thận, quan tâm nhắc nhở cô.

“Không sao đâu chị! Em đi giày sneaker.” Cô cười, nhỏ giọng nói bên tai Hứa Chỉ Hân.

Hứa Chỉ Hân bị chọc cười, cũng chỉ có Vũ Vũ tinh quái mới dám đi giày sneaker, mặc lễ phục.

“Vũ Vũ! Nghe nói gần đây em đang quay phim.

Có bận lắm không?”

Tạ Dĩnh, nữ diễn viên tương đối nổi ở trong giới, vốn đang nói chuyện phiếm với người khác, thấy quan hệ gần gũi giữa Hứa Chỉ Hân và Phó Vị Vũ, cũng tỏ vẻ “quan tâm” đến cuộc nói chuyện của hai người.

Phó Vị Vũ gật đầu, giọng nói ngọt ngào: “Vâng ạ! Mới khai máy được gần một tháng.

Việc quay phim cũng không khổ cực lắm, mọi người ở trong đoàn làm phim rất chiếu cố em, fan hâm mộ cũng ủng hộ em, dù có cực khổ cũng đáng giá nha.”

“Bộ phim của các em là bộ nói về thời kỳ dân quốc đúng không? Nghe nói đây là phim có chế tác lớn, không cần tuyên truyền nhiều cũng nổi.”

Tạ Dĩnh ngấm ngầm hại người, cô ta nói như vậy là muốn ám chỉ chuyện trước kia của Quan Niệm.

“Em ăn lót dạ cái gì đi! Chút nữa là bữa tiệc diễn ra rồi, đừng để đói bụng rồi ngất ra đó.”

Thấy Tạ Dĩnh nói hơi nhiều, cũng hơi quá phận, Hứa Chỉ Hân nhanh chóng giải vây, không muốn để cho tiểu cô nương đáng yêu này bị bắt nạt.

“Đúng vậy! Đúng vậy! Em cũng đói bụng rồi, để em nhìn xem có cái gì ngon không.”

Hai nữ minh tinh còn lại nhìn mặt mà nói chuyện, rất thức thời để chủ đề vừa rồi qua đi, bắt đầu nói về buổi tiệc tối hôm nay, cũng như lễ phục mà mọi người mặc.

“Chỉ Hân! Cô vẫn mặc lễ phục do WENWEN định chế sao?”

Mỗi lần đi thảm đỏ, Hứa Chỉ Hân vẫn luôn mời người sáng lập kiêm nhà thiết kế WENWEN thiết kế trang phục cho cô ấy.

Bộ lễ phục ngày hôm nay cô ấy mặc rất đơn giản, không có trang trí dư thừa cầu kỳ nào, trang sức cũng chỉ có một sợi dây chuyền kim cương.

Nhưng điều đặc biệt là sợi dây chuyền này toàn thế giới cũng chỉ có một sợi, năm ngoái, có một người thần bí đã đấu giá, mua lại nó với giá 15 tỷ.

Hôm nay, Hứa Chỉ Hân đeo sợi dây chuyền này, có phải là thể hiện cô đã được người thần bí kia bao nuôi rồi không?

Có lẽ không lâu nữa thôi, một tin tức giật gân sẽ xuất hiện, tất cả mọi người chỉ cần ngồi chờ xem kịch vui là được.

“Không sai! Là WENWEN thiết kế.

Nếu như các cô thích, tôi có thể giới thiệu các cô với cô ấy?”

“Thật sao? Nghe nói trước đây không lâu cô ấy mới mang thai, cô ấy vẫn còn làm việc sao?”

“Ừm.

Là nữ cường nhân mà.

Mang thai không ảnh hưởng tới công việc của cô ấy.”

Hứa Chỉ Hân vừa nói vừa cười, thể hiện sự hâm mộ đối với tình cảm và cuộc hôn nhân của hai người đó.

“Các chị đang nói gì vậy? MC thông báo còn một tiếng nữa sẽ bắt đầu buổi tiệc, mọi người tranh thủ thời gian đi ăn đi.”

Khu vực các nữ minh tinh đang nói chuyện với nhau bỗng nhiên có một mỹ nam tử cười rạng rỡ nói chen vào.

“A! Đây không phải là Lư ảnh đế sao? Tới tìm Vũ Vũ à?”

Tạ Dĩnh nhìn thấy Lư Húc Cẩn, liền nghĩ tới việc anh và Phó Vị Vũ đã từng hợp tác với nhau.

Một năm nay, quan hệ của hai người này rất thân thiết, thỉnh thoảng vẫn có tin đồn truyền ra nhưng căn bản là không kéo dài được bao lâu.

“Đúng vậy! Chị Tạ Dĩnh vừa xinh đẹp, vừa tài giỏi.

Vũ Vũ nhà chúng em, mong chị hãy chiếu cố cô ấy!”

Lư Húc Cẩn nói như vậy khiến cho Tạ Dĩnh cười đến run rẩy.

“Miệng cậu vẫn là ngọt nhất! Lúc nào thì công bố tình cảm đây?” Tạ Dĩnh nhìn Phó Vị Vũ, cố tình gây chuyện.

“Vậy phải xem khi nào thì Vũ Vũ đồng ý với em.” Lư Húc Cẩn nhìn chằm chằm vào Phó Vị Vũ, như cười như không.

Phó Vị Vũ không có ý tốt, ở trước mặt mọi người liếc anh một cái, nói: “Khi nào anh lấp đầy Thái Bình Dương thì khi đó, em sẽ đồng ý với anh.”

Đã mất công nói đùa, thì nói đùa lớn một chút.

“Vậy để anh từ từ lấp, khi đó em nhớ đồng ý đấy!”

Gặp chiêu phá chiêu cũng được coi là đại chiêu của Lư Húc Cẩn.

Người ngoài nhìn vào cũng chỉ xem là hai người đang nói đùa với nhau, không ngại cười ha ha một tiếng.

Trong lúc nói cười, thời gian trôi qua thật nhanh, MC nhắc nhở mọi người đã đến giờ bắt đầu buổi tiệc, mời tất cả hướng về phía sân khấu.

Buổi tiệc lần này có hơn bảy mươi người tham gia, trong đó có hai mươi người là khách quý, là những người thường xuyên quyên góp xây dựng trường học, giúp đỡ học sinh vùng núi khó khăn.

Khi đám người Hứa Chỉ Hân đi vào, Phó Vị Vũ trong lúc vô tình đã phát hiện ở cách đó không xa có một bóng dáng quen thuộc.

“Vũ Vũ! Em nhìn gì vậy?”

Thấy cô dừng lại, Hứa Chỉ Hân cũng quay đầu lại, hỏi.

Phó Vị Vũ đi lên, lạnh nhạt nói: “Em nhìn thấy Thư Tịnh.”

Hứa Chỉ Hân cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều: “Ừm.

Lúc nãy, chị cũng nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy còn nhìn chằm chằm vào em nữa cơ.”

“Anh ấy nhìn chằm chằm vào em? Muốn nhìn em làm trò cười sao?”

“Bây giờ hai người tham gia cùng một bộ phim, đã quen thuộc với nhau chưa?”

“Lúc mới đầu cũng không quen thuộc lắm, bây giờ...!cũng tạm.”

“Còn thích cậu ấy sao?”

Khi vào hội trường, âm thanh ầm ĩ ở khắp nơi, Phó Vị Vũ không nghe rõ: “Chị Chỉ Hân! Chị nói cái gì?”

Hứa Chỉ Hân chỉ cười một tiếng, bước lên nói bên tai cô: “Rảnh rỗi thì sắp xếp ăn một bữa cơm, gặp anh họ của em một chút, giúp chị khuyên nhủ anh ấy.”

Quan hệ của Hứa Chỉ Hân với Phó Vị Vũ cũng không phải chỉ là thần tượng và fan hâm mộ đơn thuần, mà còn là chị dâu – em chồng.

Hứa Chỉ Hân và anh họ của cô, Tô Thời Ý vẫn luôn ở bên nhau, chỉ là hai người bọn họ không công bố ra bên ngoài.

Không phải là sợ người ta nói cô ấy là tiểu tam được người đàn ông có tiền bao nuôi, mà đơn giản là cô ấy không muốn bị người ta bàn tán về chuyện riêng tư của mình.

Những năm nay, cô ấy vẫn một mực muốn giấu chuyện tình cảm cá nhân.

“Anh họ của em làm sao?”

Anh họ của cô tuổi trẻ tài cao, từ nhỏ đã thích phát minh.

Mới 15 tuổi, anh ấy đã được nhận vào đại học Thanh Hoa, sau khi tốt nghiệp thì mở một công ty phát triển phần mềm.

Sau tám năm, công ty thành công vang dội, anh ấy trở thành tổng giám đốc trẻ tuổi nhất ở trong nước.

Hứa Chỉ Hân lớn hơn anh ấy ba tuổi, quan hệ của hai người cũng không phải là kiểu ông chủ có tiền bao nuôi minh tinh, mà hai người là thực lòng yêu nhau.

Tám năm nay, Tô Thời Ý lúc nào cũng muốn kết hôn cùng Hứa Chỉ Hân, muốn cùng cô ấy sinh con dưỡng cái, cùng bên nhau đến bách niên giai lão.

Nói một cách khác thì chính là tổng giám đốc bá đạo muốn đem nữ thần cột vào bên người, một mình cưng chiều.

“Anh ấy muốn kết hôn.”

“Vậy thì cứ kết hôn thôi.

Hai người yêu nhau lâu như vậy cũng nên kết hôn rồi.”

“Yêu nhau...!cũng không nhất định phải kết hôn mà.

Chị cảm thấy như bây giờ rất tốt.”

Không biết vì lý do gì, Hứa Chỉ Hân vẫn luôn có một chút kháng cự đối với việc kết hôn này.

“Cho nên, chị chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với anh họ của em sao?”

“Cũng không phải là chưa từng.” Hứa Chỉ Hân cong khóe miệng.

“Chị muốn em khuyên anh ấy sao?”

Hứa Chỉ Hân gật đầu.

“Vẫn là bỏ đi.

Chị cũng biết tính tình của anh ấy rồi.

Em sợ là không giữ được cái mạng nhỏ này.”

Phó Vị Vũ vừa nhắc tới người anh họ này, liền có cảm giác vô cùng đau đầu.

Vẫn là bỏ đi, dù thần tượng có cầu xin cô, cô cũng không có cách nào nha.

Hứa Chỉ Hân mỉm cười: “Không đâu! Dù anh ấy tính tình cổ quái, nhưng em là em họ của anh ấy, anh ấy có thể làm gì em được chứ.

Mà dù có muốn làm gì, thì anh trai của em nhất định cũng sẽ đứng ra thôi.”

“Chị Chỉ Hân! Chị đây là muốn đào hố cho anh của em sao.”

Hứa Chỉ Hân ý cười trên môi ngày càng đậm, Phó Vị Vũ cũng cười theo, nhưng không hiểu sao phía sau lưng lại cảm thấy lành lạnh.

Cô quay lại nhìn nhưng cũng không phát hiện ra có gì bất thường..