Ngoài phòng bếp, Viên Cổn Cổn khó hiểu nhìn cửa lớn khép chặt một chút, không hiểu vì sao bình thường cửa luôn mở nhưng hôm nay lại đóng.

Tiểu Viên giật giật cái mũi, đột nhiên cắn vớ của cô kéo về sau.

Viên Cổn Cổn ngồi xổm xuống sờ sờ vỗ về đầu của nó "Hư, đừng náo loạn, tối nay cho em ăn ngon ." Nói xong đứng dậy, mở chốt đèn treo trên tường như thường ngày.

‘Ầm’ một tiếng nổ lớn chấn động làm cho toàn bộ người hầu nhà họ Hắc đều hoảng sợ.

Bạch quản gia lấy lại tinh thần đầu tiên, đi theo tiếng tới cửa phòng bếp, đập vào mắt chính là màu đỏ của biển lửa, Viên Cổn Cổn và một người đè trên người cô lẳng lặng nằm ở xa xa. . . . . . Bà sốt ruột chạy đến bên người Viên Cổn Cổn, nhìn nhìn người đè ở trên người cô, là một đứa bé trai, nhưng bà không biết cậu bé này.

Hắc Viêm Triệt nghe tiếng liền chạy tới, nhìn thấy cô gái nhỏ nằm trên đất, trong phút chốc liền cảm thấy máu trong toàn thân đều ngưng kết lại, vọt tới trước mặt cô, đẩy người đè trên người cô ra, ôm cô vào trong ngực, kêu to "Cổn Cổn, Viên Cổn Cổn."

Không có người trả lời anh.

Bạch quản gia đứng dậy đi gọi điện thoại, nhà họ Hắc rối loạn thành một nùi.

Hắc Viêm Triệt ôm chặt Viên Cổn Cổn, liên tục gọi tên của cô, trong giọng nói mang theo run run hiếm thấy, "Cổn Cổn, Cổn Cổn, nói chuyện với em đấy, Viên Cổn Cổn."

"Thiếu gia, mau đưa đi bệnh viện" Bạch Tĩnh Văn sốt ruột hô.

Hắc Viêm Triệt sửng sốt, ôm lấy cô đi đến nhà giữ xe.

Nhã Tư ôm lấy đứa bé trên đất, đuổi theo bước chân của Hắc Viêm Triệt.

Á Tư đi tới bên cạnh Mạnh Ký Dao khóc đến điềm đạm đáng yêu, nâng tay liền cho cô ta một cái tát, "Cô sẽ chết rất thảm."

Mạnh Ký Dao lau khóe miệng chảy máu của mình, nhìn anh ta không nói gì.

Trong bệnh viện.

Hắc Viêm Triệt ngồi ở ngoài phòng mổ, con ngươi màu tím nhạt không hề chớp mắt nhìn đèn đỏ trên tường, theo thời gian trôi qua, trong lòng giống như có ngàn vạn thanh đao cùng cắt, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ có một lần nào giống bây giờ, vừa đau lòng vừa sốt ruột, cảm giác bản thân sắp sụp đổ rồi.

Ngay lúc anh không chịu nổi muốn xông vào, đèn đỏ tắt, Viên Cổn Cổn bị đẩy ra ngoài.

Hắc Viêm Triệt đi đến bên người cô, nắm tay cô, đôi mắt tím nhìn về phía bác sĩ mặc áo khoác trắng, trong đôi mắt dữ tợn rõ ràng chính là đang nói, nếu cô ấy có chuyện gì thì nhất định ông sẽ chôn cùng.

Bác sĩ run rẩy một cái, nhỏ giọng nói "Cô. . . . . . Cô ấy không có chuyện gì, chỉ hôn mê mà thôi."

"Khi nào thì tỉnh?" Hắc Viêm Triệt nhẹ nhàng thở ra, nắm chặt tay cô.

"Có thể là đêm nay, có thể là ngày mai." Bác sĩ cũng nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói.

"Ngày mai không tỉnh thì giết ông." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn ông ta một cái, ôm lấy Viên Cổn Cổn trên giường di động, đi tới phòng bệnh cao cấp.

Viên Cổn Cổn không có chuyện gì, ngước lại bị thương là một người khác, toàn thân cao thấp đều là vết thương, sau ót may 15 mũi, nhưng kỳ lạ chính là người bị thương nặng kia lại tỉnh rất nhanh, đông tác đầu tiên khi mở to mắt chính là sờ đầu của mình, xúc cảm trơn bóng làm cho cậu bẹt môi xuống, vẻ mặt ai oán nói "Tôi liền biết sẽ bị cạo mà."

Á Tư nhìn nhìn cậu, cười nhẹ nói "Bởi vì phải may cho nên phải cạo."

Cậu bé thở dài, nhỏ giọng nói "Cổn Cổn nhà tôi đâu? Có khỏe không?"

"Cổn Cổn nhà cậu? Tốt nhất là đừng để người nào đó nghe được những lời này." Á Tư nhíu nhíu mày, tốt bụng nhắc nhở.

"Cô ấy không có gì, ở phòng cách vách cậu, chủ nhân chăm sóc cô ấy." Nhã Tư nhàn nhạt nói.

"Tôi có thể đi thăm chị ấy không?" Cậu bé nhìn Nhã Tư chờ đợi.

"Cậu biến hình lại đi." Nhã Tư nhỏ giọng.

Rất nhanh , Á Tư và Nhã Tư đi tới phòng bệnh của Viên Cổn Cổn, đi theo phía sau còn có một con chó bị ‘hói đầu’.

Hắc Viêm Triệt lẳng lặng nhìn Viên Cổn Cổn nằm ở trên giường, trong đôi mắt tím có đau lòng chính anh cũng không biết, đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt của cô, sau đó lộ ra cười khẽ tự giễu, trái tim cũng đã bị cô lấy đi còn muốn tự do, không phải là quá buồn cười sao? Viên Cổn Cổn, em là của tôi, cho dù là 3 năm sau thì em vẫn là của tôi, tôi dùng tự do đổi lấy toàn bộ của em, em chỉ có thể là của tôi.

Tiếng đập cửa vang lên, Hắc Viêm Triệt cũng không quay đầu lại, lạnh giọng nói"Vào đi."

Sau khi được cho phép, cửa mở ra , Á Tư và Nhã Tư đi đến, còn có một con chó nhỏ bị hói đầu tên Tiểu Viên.

Tiểu Viên vừa nhìn thấy Viên Cổn Cổn trên giường, cái đuôi đong đưa điên cuồng, chạy lấy đà muốn nhảy lên giường, kết quả tiếp xúc một ánh mắt sắc bén ở giữa không trung, uốn éo cái eo rơi xuống trên mặt đất, đôi mắt to tròn màu đen ủy khuất nhìn người có đôi mắt tím, từ trong cổ họng phát ra tiếng ân ân ân, nghe qua giống như làm nũng vừa nịnh hót.

Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn con chó hói đầu thức thời, hừ lạnh một tiếng, không coi ai ra gì khẽ vuốt đầu Viên Cổn Cổn.

Không khí có chút im lặng.

"Chủ nhân thật xin lỗi, chuyện lần này tôi cũng có trách nhiệm, xin ngài trách phạt." Đột nhiên Á Tư lên tiếng, trong giọng nói mất đi vẻ đùa giỡn bình thường.

Hắc Viêm Triệt xem nhìn anh ta, không nói gì.

"Thật ra lần trước Cổn Cổn bị rơi xuống nước, xác con sóc đều có người cố ý sắp đặt , tôi vì muốn thúc đẩy quan hệ của ngài và Cổn Cổn cho nên cố gắng giấu diếm, tôi không nghĩ tới. . . . . ."

Không đợi anh ta nói xong, Hắc Viêm Triệt đã đứng ở trước mặt anh ta, một giây sau, Á Tư liền bay ra ngoài, nặng nề rơi trên mặt đất, Tiểu Viên liền phát hoảng trốn qua một bên, anh thật khủng khiếp, căn bản là không nhìn thấy anh ra tay lúc nào . . . . . .

Á Tư nằm trên mặt đất, đưa tay lau vết máu bên miệng, không nói gì.

"Chủ nhân. . . . . ." Nhã Tư mở miệng muốn nói gì, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Hắc Viêm Triệt liền ngậm miệng lại.

Hắc Viêm Triệt đi đến bên người Á Tư, lạnh giọng nói "Không chết không có nghĩa là sẽ không đau, Á Tư, bắt đầu từ lúc nào, anh cho rằng anh có thể giở thủ đoạn với tôi hả?"