Phòng khách.

Hắc Viêm Tước nhìn nhìn Viên Tịnh Lưu bình tĩnh ngồi ở ghế tựa, thoáng hiện nụ cười nhạt: "Viên tiên sinh, tôi nghĩ chắc chắn anh rất tò mò vì sao con gái anh lại xuất hiện ở đây, nhất định anh cũng đã biết dãy biệt thự này là ở bên trong rừng sâu."

Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn anh, nhàn nhạt nói"Đúng vậy."

"Tôi không biết anh đã đắc tội với ai mà làm cho Cổn Cổn bị vứt bỏ trong rừng, cô bé xuất hiện ở đây là vì vợ của tôi cứu cô bé." Hắc Viêm Tước uống một ngụm cà phê, nhìn nhìn Khấu Lê Lạc có chút lo lắng.

"Thì ra là như vậy, tôi rất cảm ơn hai người đã cứu mạng con gái tôi, các người có điều kiện gì cũng có thể nói ra, chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi, tôi đều đồng ý." Viên Tịnh Lưu vẫn nhàn nhạt như cũ, giọng nói không cao không thấp.

"Như thế, chúng ta đều là người thông minh không nói vòng vo, chúng tôi chỉ có một điều kiện, đó chính là để cho Cổn Cổn làm con dâu của chúng tôi, làm vợ của con trai lớn chúng tôi." Hắc Viêm Tước cười nhẹ nhìn về phía Viên Tịnh Lưu lạnh băng, gằn từng tiếng nói.

"Cái gì?" Viên Tịnh Lưu nhếch mày rậm, có chút khó hiểu nhìn về phía Hắc Viêm Tước.

"Viên tiên sinh, chúng tôi rất thích Cổn Cổn, là rất rất thích, cho nên mới đưa ra yêu cầu quá đáng này, nhưng chúng tôi bảo đảm Cổn Cổn gả cho con trai chúng tôi sẽ không bị thiệt thòi, hai nhà chúng ta cũng có thể tính là môn đăng hộ đối, xem như là vì chúng tôi đã cứu cô bé, anh có thể đồng ý với chúng tôi không?" Khấu Lê Lạc có chút sốt ruột mở miệng nói.

Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn cô, lại nhìn nhìn Hắc Viêm Tước, nhàn nhạt nói: "Việc hôn nhân của Cổn Cổn tôi không thay con bé quyết định được, hơn nửa chưa chắc là con trai hai người sẽ thích Cổn Cổn, nếu chỉ riêng hai người thích con bé thì không đủ, tôi không hi vọng lấy hạnh phúc nửa đời sau của con bé làm điều kiện báo ơn."

Khấu Lê Lạc mất mác nhìn Hắc Viêm Tước, trong đôi mắt tím tràn đầy thất vọng.

Hắc Viêm Tước nhìn nhìn anh, lộ ra nụ cười nhạt: "Vậy anh tính báo đáp ơn cứu mạng của chúng tôi như thế nào?"

Viên Tịnh Lưu cầm lấy cà phê trên bàn uống một ngụm, nhàn nhạt nói:

"Lúc Cổn Cổn 18 tuổi tôi có thể để con bé tới nhà hai người với thân phận nữ giúp việc, để cho con bé cùng con trai hai người ở chung, thời hạn quyết định là 3 năm, nếu khi đó con trai hai người yêu con bé, thương con bé, mà con bé cũng vậy, thì tôi rất hân hạnh có thể kết thông gia với hai người, nhưng nếu con trai hai người không thích Cổn Cổn, vậy thì thật đáng tiếc, tôi không thể để cho Cổn Cổn gả cho cậu ấy, đây là tính toán của tôi hai người nghĩ lại đi."

Khấu Lê Lạc nhếch lông mày, khó hiểu hỏi "Vì cái gì lại là thân phận nữ giúp việc?"

Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn cô, giật giật khóe miệng: "Thuận lợi cho tôi tìm cớ."

Khấu Lê Lạc ngẩn người, nhìn về phía Hắc Viêm Tước, khẽ gật đầu.

"Vậy liền quyết định như thế, 13 năm sau tôi sẽ phái người đi đón Cổn Cổn." Hắc Viêm Tước khẽ cười nói.

"Được, nếu sau này có khả năng thành thông gia, vậy tôi phải có quyền được biết con rể mình tên là gì chứ?" Viên Tịnh Lưu nhìn Hắc Viêm Tước, khóe miệng hiện ra ý cười hiếm thấy.

"Hắc Viêm Triệt." Hắc Viêm Tước cười khẽ phun ra ba chữ.

Viên Tịnh Lưu sửng sốt, thiếu niên thiên tài mười hai tuổi, tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Hắc Viêm? Chẳng trách lại phô trương lớn như vậy. . . . . . Một lúc sau: "Ha ha, có phải hai người và con trai không hòa hợp không?"

Khấu Lê Lạc nhìn nhìn hai người đàn ông cười khẽ, có phần không thể giải thích được ý này: "Vì sao nói như vậy a?"

"Nếu không thì sao các người có thể nhìn trúng Cổn Cổn làm vợ của cậu ấy, hai người bọn họ, chỉ riêng chỉ số thông minh thì liền kém khá xa, huống chi sau này con trai hai người nhất định sẽ là người đứng trên cao nhìn xuống thế giới, mà Cổn Cổn. . . . . . Thành tựu lớn nhất chính nuôi dưỡng động vật nhỏ ở trong nhà, hoặc là ăn tủ lạnh trong nhà đến trống rỗng." Viên Tịnh Lưu không chút khách khí cũng rất thật lòng phân tích sự ‘khác nhau’ cuả hai người.

Khấu Lê Lạc ngẩn người, liền khẽ cười ra tiếng: "Tôi thích chính là Cổn Cổn đơn thuần, đáng yêu làm người ta yêu thương."

Viên Tịnh Lưu uống một ngụm cà phê, không thể phủ định, tuy con gái của anh ngốc nghếch không có tiền đồ lớn gì, nhưng cô bé vẫn là thịt trong tim anh, giống như mẹ của cô bé.

"Viên tiên sinh, Cổn Cổn chắc chắn sẽ là con dâu của tôi." Khấu Lê Lạc tràn đầy tin tưởng nói.

Viên Tịnh Lưu cười cười không nói gì, có lẽ là vậy, tuy đàn ông thông minh đều không thích phụ nữ ngốc nghếch nhưng cũng sẽ có ngoại lệ, chính mình là một ví dụ, một đời sáng suốt cuối cùng bị hủy trong tay Bàng Đô Đô, nhưng mà. . . . . . Anh vui vẻ chấp nhận.