*

Buổi chiều hôm đó, sau khi rời khỏi cánh đồng oải hương, họ ăn chiều tại một quán ăn nổi tiếng ở thành phố A. Món đầu bảng của quán ăn này chính là bò kho, Quý Lam đã ăn đến hai phần, ăn xong còn mất tự nhiên mua thêm một phần mang về, ăn tối.

Huỳnh Nhã Nhã hỏi: "Ngon lắm à? Nếu ăn tối thì anh không sợ béo sao?"

"Quán làm không tệ. Tôi cũng sẽ không béo."

Huỳnh Nhã Nhã: "Không tệ hay là rất ngon? Thật sự sẽ không béo?"

Quý Lam: "..."

Quý Lam mím môi đi ra khỏi quán trước. Huỳnh Nhã Nhã nhún vai, đành phải thanh toán rồi thong thả đi sau.

Vị trí bây giờ của họ đứng rất gần chợ đêm, Huỳnh Nhã Nhã quyết định dạo một vòng xem sao, còn Quý Lam thì chỉ thong dong đi theo cô, hắn vậy mà lại rất thích nhìn ngắm xung quanh, nhìn mọi người tấp nập đi lại, cười nói vui vẻ.

Một vòng đi dạo này, trêи tay trái Huỳnh Nhã Nhã có thêm một túi mứt hoa quả, một túi kẹo, một túi quà lưu niệm, tay phải thì cầm một ly sữa đậu xanh, đưa lên miệng hút một ngụm. Trong thời gian đợi cô chọn quà lưu niệm mang về, Quý Lam mua một ly dâu tây lắc siêu lớn, rồi quay lại xem Huỳnh Nhã Nhã chọn đồ.

Đợi cô mua xong quà lưu niệm, hắn đã ăn được hơn mười quả dâu tây. Đi được vài bước, hắn chủ động giúp cô cầm mấy túi đồ, đưa ly dâu lắc cho cô. Huỳnh Nhã Nhã cũng không ngại, cầm lấy que ghim và ly dâu lắc mà hắn đưa, ghim một quả dâu đỏ mọng trong muối ớt, bỏ vào miệng.

Dâu tây chua chua ngọt ngọt, muối ớt lại cay cay mặn mặn, ngon vô cùng. Cô ăn thêm vài quả, đưa mắt sang thì thấy Quý Lam nhìn mình.

Huỳnh Nhã Nhã hỏi: "Ăn không?"

Bản thân Quý Lam đang nhìn lén cô, nhìn cô trưng vẻ mặt lạnh nhạt không có chút cảm xúc nào mà liên tục ăn mấy quả dâu tây kia, hành động lén lút này của hắn lại bị cô phát hiện.

Nghe cô hỏi hắn ăn hay không, Quý Lam ngơ ngác gật đầu cái rụp, rồi lại đơ ra, tự hỏi bản thân vừa làm gì. Khi đó một quả dâu tây lắc muối ớt đã đưa đến trước mặt hắn.

Huỳnh Nhã Nhã cầm que ghim quả dâu đưa qua. "Cắn đi."

Quý Lam nghe lời, cắn cả quả dâu vào miệng, nhai nhai. Hắn liếc qua nhìn cô rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, vành tai bất giác đỏ ửng lên.

Cô ấy đút mình ăn.

...

Sóng vai trêи đường, thời tiết dần trở nên se lạnh, mang đến dấu hiệu của một mùa đông sắp đến. Bọn họ thong thả gieo bước, ra đến điểm hẹn với bác tài xế thì nhanh chóng trở về.

Ly dâu lắc đã được Huỳnh Nhã Nhã và Quý Lam ăn hết. Cô cứ cầm que ghim, trêи đường đi bộ, mình một quả anh một quả, vừa ăn vừa đút Quý Lam đến khi hết cả ly dâu.

Về đến khách sạn đã tám giờ tối. Hai người trở về phòng riêng nhanh chóng tắm rửa thay đồ.

Huỳnh Nhã Nhã nằm một lúc trong bồn tắm mát xa rồi mới khoác áo choàng tắm ra ngoài, cô làm mấy bước dưỡng da cơ bản, nhìn khuôn mặt có mấy nét quen thuộc trong gương một lúc thì lấy điện thoại đến.

Huỳnh Nhã Nhã tìm đến tài khoản "lamlamlam" trong danh sách bạn bè, chần chừ một lúc, nhấn vào.

*

Sau khi Quý Lam tắm xong, hắn xử sạch phần bò kho mà ban nãy hắn nhờ nhân viên khách sạn hâm nóng lại.

Chợt, điện thoại hắn có tin nhắn, là của Huỳnh Nhã Nhã.

Nhã: [Gửi ảnh cho tôi đi.]

Tên tài khoản của cô chỉ có một chữ, "Nhã".

Quý Lam nhìn chằm chằm tin nhắn của cô trong vài giây, thoát ra, chậm rãi tìm mục cài đặt tài khoản, nhấn mấy cái, rồi mới quay lại bắt đầu gửi ảnh cho cô.

Lam: [Hình ảnh]

[Hình ảnh]

[Hình ảnh]

[Hình ảnh]

[Hình ảnh]

...

Hắn gửi hết mấy tấm ảnh trong mục "hôm nay", đến tấm cuối cùng cũng lỡ tay gửi đi luôn.

Phát hiện mình vừa lỡ tay gửi nhầm, Quý Lam cắn môi luống cuống muốn bấm [Thu hồi], thế mà lại bấm nhầm.

[Xóa]

Quý Lam chết lặng: "..."

Rồi luôn! Làm sao đây!!!!!??

*

Huỳnh Nhã Nhã chờ một lúc mới nghe điện thoại có thông báo tin nhắn. Cô cầm lên xem.

Ánh mắt cô rơi vào tên tài khoản mới của Quý Lam vài giây.

Bây giờ giống của cô, chỉ có một chữ.

Sau đó cô mới nhìn mấy tấm ảnh hắn đang gửi đến, liên tục có ảnh gửi qua. Huỳnh Nhã Nhã dựa lưng vào ghế, nhìn mấy tấm ảnh kia, đến tấm cuối cùng thì tin nhắn mới dừng lại.

Trong tấm ảnh cuối, cô nhìn theo chiếc bong bóng màu trắng đang tuột ra, bay đi.

Này, cô không hề biết khoảnh khắc đó đã được ghi lại, tồn tại dưới dạng hình ảnh chứ không phải là một đoạn kí ức không đáng để khắc ghi.

Khóe môi Huỳnh Nhã Nhã cong nhẹ lên.

...

Quý Lam ở bên này đập đầu vào gối bông, trong đầu liên tục tự vả bản thân mấy cái.

"Ting ting--" Điện thoại kêu lên.

Quý Lam rầu rĩ mở ra xem, nhìn đến tin nhắn trong màn hình, hắn im lặng một lúc, từ từ ngồi dậy, lại nhìn chằm chằm tin nhắn kia một lúc nữa.

Nhã: [Ảnh đẹp lắm, nhất là tấm cuối. Cảm ơn.]

Nhã: [Lát nữa ngủ ngon.]

Quý Lam ngay lập tức phang đầu vào trong gối bông.

Đột nhiên muốn ngủ ngay.

Hắn cầm điện thoại lên, lướt xem hình của Huỳnh Nhã Nhã một lúc, dừng lại ở tấm ảnh khoảnh khác mà cô ngơ ngác nhìn theo chiếc bóng bay đang bay mất kia.

Quý Lam cài làm ảnh nền, ghim sạc điện thoại, tắt đèn phòng, bật đèn ngủ. Hắn đắp chăn cẩn thận, gối đầu, ôm lấy cái gối khác vào lòng.

Ôm gối, Quý Lam rất nhớ con gấu bông trắng ở nhà Huỳnh Nhã Nhã, vừa mềm vừa mịn, ôm siêu thích. Nhưng bây giờ hắn đành phải ôm gối thế cho gấu bông mà thôi.

Nếu biết trước bản thân sẽ nghiện ôm gấu, hắn nhất định mang theo con gấu bông to gần bằng một người trưởng thành ấy theo đến thành phố A.

Nhưng rất tiếc, chứng nghiện gấu bông này chỉ vừa mới được phát hiện hôm qua, không có cái "biết trước" nào xảy ra cả.

Hối hận ghê.

Lúc này, đồng hồ trêи tường khách sạn "Tít--" một tiếng.

Quý Lam yên tĩnh nhắm mắt lại.

Mỗi một đứa trẻ ngoan, cứ đến chín giờ tối sẽ tự giác đi ngủ...

_______