6.

Đến tối, trong phòng Tiểu Phương đột nhiên vang lên tiếng khóc, tôi bàng hoàng đẩy chồng ra, lật người xuống giường, muốn xem cô ta giở trò gì nữa.

Tiểu Phương khóc lóc thảm thiết trong phòng, tôi đứng ở cửa cau mày nhìn Tiểu Phương hai mắt sưng như hạt óc chó: “Buổi tối xảy ra chuyện gì?”

Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, từ trên giường bò xuống, cô ấy nằm sấp trên mặt đất kéo ống quần của tôi nước mắt rầm rầm chảy xuống: “Chị Đường, chị giận em rồi phải không, em và anh rể thật sự không có gì, em coi anh ấy như anh trai tốt, em thật sự không có anh muốn phá hoại gia đình chị, anh chị đều là ân nhân của chị, em sẽ không lấy ân báo oán.”

“Mẹ em vừa mới gọi điện thoại cho em, bảo em về quê kết hôn, gả cho một lão già lớn hơn em hai mươi tuổi, chị Đường nếu chị không tin tưởng em và anh rể, sáng sớm ngày mai em trở về quê hương kết hôn, tuyệt đối không làm phiền chị.”

Nhìn Tiểu Phương khóc thảm thiết, trong lòng tôi phảng phất như đè một tảng đá, lên không xuống không xuống được, rất khó chịu.

“Ngày mai rời khỏi công ty của anh rể cô đi.”

Tôi không phải là phụ nữ rộng lượng, nhìn thấy manh mối không tốt tự nhiên phải kịp thời diệt sạch.

Tiểu Phương không ngừng gật đầu: “Chị Đường, em nghe lời chị, ngày mai em sẽ từ chức.”

Tôi ngồi xổm xuống đỡ Tiểu Phương từ trên mặt đất dậy, nhìn bộ dáng Tiểu Phương có chút không đành lòng: “Tắm rửa đi.”