“Thật bất ngờ sao?” Khóe miệng của hắn nhếch lên, mặt mũi tràn đầy khinh thường hỏi.

“Ngươi nghĩ muốn gì?” Thanh âm của nàng có chút phát run, người nam nhân trước mắt này làm cho nàng cảm thấy rất đáng sợ. Tốc độ trở mặt của hắn so với lật 1 trang sách còn nhanh hơn, người trước người sau không giống nhau, chẳng lẽ trước kia khi ở cùng nàng hắn đều đeo mặt nạ?

“Mẹ ngươi trong đầu dài quá cá lựu (k hiểu câu này là j ==!), ta đem nàng đi chữa bệnh a. Như thế nào? Ngươi không cảm tạ ta sao?” Hắn đem hành lý trong tay ném xuống đất, sau đó đi đến trước mặt nàng, đem lưng của nàng đè lên trên cửa.

“Ngươi nói cái gì?” Kinh hô 1 tiếng, nàng trừng to mắt với vẻ không thể tin được mà nhìn xem hắn.

“Muốn cho mẹ ngươi biết chuyện này, ngươi phải lớn tiếng hơn chút nữa.” Ngón tay thon dài ở trên môi của nàng dùng sức vuốt, trên mặt của hắn đều là tà tà cười nhạt, hắn thích xem vẻ hoảng sợ của nàng, cũng rất thích xem vẻ tuyệt vọng của nàng. Trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, đầu trống rỗng, cả người chán nản tựa ở trên cửa, khóe miệng của nàng hơi run rẩy: “Ngươi thật sự nguyện ý cứu mẹ ta sao?”

“Điều này còn tùy thuộc vào ngươi. Ngàn vạn lần đừng khóc, tuy nước mắt của ngươi rất đẹp, nhưng, chỉ sợ cha mẹ của ngươi không muốn thấy ngươi khóc, ta không ngại tối hôm nay ngươi khóc cho ta xem, bây giờ thì lau đi.” Hắn lạnh lùng nói rồi đẩy nàng ngã, sau đó đẩy cửa ra ngoài. Nàng dùng tay lau nước mắt, gắng nặn ra nụ cười gượng rồi mở cửa theo hắn xuống lầu.

Cha mẹ Trương Tuấn không đồng ý 2 người kết hôn sớm, nên khi làm lễ kết hôn họ đã ra nước ngoài đi du lịch. Họ như cùng Trương Tuấn hờn dỗi.

Đại đội trưởng (cha của LTT) cùng Lâm Kiều Nga dùng bữa tối không nhìn thấy xui gia có chút ngoài ý muốn, bất quá, nhìn con rể đối con gái mình rất tốt, bọn họ liền cũng hơi yên lòng một chút.

Lúc dùng cơm, Trương Tuấn cực hạn ôn nhu làm cho Liền Tịch Tịch có chút hoảng hốt, giống như hai người trước kia khi 2 người yêu nhau, đều quan tâm chăm sóc lẫn nhau.

Chẳng qua khi nàng nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng kia, nàng mới hiểu rõ, đều là mình đa tâm.

“Tịch Tịch a, các ngươi hiện tại đã kết hôn rồi, tranh thủ thời gian vì Trương gia sinh 1 đứa cháu, trong 3 điều bất hiếu thì không có con nối dõi là lớn nhất*. Thừa dịp tuổi còn trẻ, sinh 1,2 đứa con.” (*nguyên văn: bất hiếu có ba, vô hậu vi đại)

Bữa tối sắp kết thúc, Lâm Kiều Nga đột nhiên để đũa xuống nói.

Liền Tịch Tịch nghe vậy, cả người hơi cứng lại, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cha mẹ của mình.

“Mẹ, bọn con cũng còn trẻ, con còn muốn hưởng thụ thế giới của 2 bọn con, nếu như Tịch Tịch sinh con, toàn bộ tinh lực phải đi chiếu cố đứa bé, con đây chẳng phải là bị lạnh nhạt?” Trương Tuấn mỉm cười, nhìn sắc mặt Liền Tịch Tịch, sau đó nói ra.

“Ha ha, không sao cả, Tịch Tịch nếu sinh đứa bé, mẹ sẽ giữ cháu cho.” Lâm Kiều Nga nghe vậy, nở nụ cười.

“Được rồi, lão bà tử, chuyện bọn nhỏ, tự tụi nó giải quyết, không cần chúng ta trong này dài dòng.” Đại đội trưởng nhìn thấy Liền Tịch Tịch có chút xấu hổ, sau đó mở miệng nói.

“Tốt lắm, tốt lắm, ta đã biết.” Gật gật đầu, Lâm Kiều Nga làm như không có việc gì nói.

Liền Tịch Tịch ngầm thở dài, đứa bé, nàng đời này có cơ hội sanh con sao?