Edit: Sườn Xào Chua Ngọt Beta: Công Chúa

Từ căn cứ Rạng Đông tới căn cứ Bảo Hộ phải đi một quãng đường không xa lắm nhưng hiện tại căn cứ

Rạng Đông đang bị đại quân thây ma bao vây, cận kề nguy hiểm.

Khu vực ấy chìm trong hỗn loạn, mà trấn Thanh Lâm ở khá gần căn cứ Rạng Đông lại yên ắng lạ thường.

Thây ma ở đây cứ đi lang thang không mục đích, có thây ma còn cầm trái cây chẳng biết hái ở đâu.

Lúc này, có một đội người dị năng tiến vào trấn Thanh Lâm, thấy nơi nơi đầy rẫy thây ma.

Ban đầu, bọn họ còn lo ngay ngáy nơi này gần căn cứ Rạng Đông như vậy, hẳn là thây ma sẽ không thân

thiện như đồn đãi, nhưng vào đến nơi mới phát hiện những thây ma đó trừ việc nhìn họ với ánh mắt

cảnh giác để đề phòng họ làm hại chúng thì không có hành động gì khác, bấy giờ mới yên tâm.

Bọn họ đang định băng qua trấn Thanh Lâm thì thấy một cô gái trẻ xinh đẹp đi tới, bên cạnh cô còn

có bốn thây ma.

Dáng vẻ nói cười rôm rả khiến người ta kinh ngạc.

Bọn họ thấy cô gái kia biến đâu ra một trái xanh, gã thây ma cao lớn giơ tay chộp lấy, bị cô đập

rớt tay chẳng chút nể tình.

Gã thây ma kia có vẻ tủi thân, chùi chùi bàn tay bẩn thỉu của mình vào chiếc áo sạch sẽ của đồng

loại đi cạnh rồi lại tiếp tục giơ tay ra.

Bấy giờ cô gái trẻ mới mỉm cười, sau đó đưa hết chỗ trái cây cho gã.

Mọi người: “…”

Sống tới bây giờ mới thấy có người huấn luyện thây ma ngoan nhường ấy?! Bọn họ ngơ ngơ ngác ngác đi

khỏi đó, trên đường gặp một đội người dị năng khác.

Trong khi hai bên buôn chuyện với nhau có nhắc

đến “chuyện

lạ” này, không ngờ đối phương cũng từng gặp.

Hóa ra một bộ phận con người và thây ma đã hữu hảo với nhau như vậy sao?

Truyền thuyết một người dẫn dắt bốn thây ma nhanh chóng lan truyền khắp các căn cứ lớn.

Song nhân vật chính trong truyền thuyết là Kiều Kiều lại chẳng hề hay biết, cô và đồng bọn tạm thời

ở lại trấn Thanh Lâm, vì ngoài trời đang mưa.

Đàm Thiện nói đã vào mùa mưa, có lẽ khoảng thời gian sau đó đều sẽ có mưa lớn.

“Chuyện này có ảnh hưởng gì đến chúng ta không?”

“Có ảnh hưởng đến chúng ta, nhưng không đáng kể nếu so với ảnh hưởng mà con người phải chịu.” Đàm

Thiện trả lời: “Mưa sẽ ăn mòn cây cối mà con người gieo trồng.

Nếu trời mưa kéo dài, lồng năng

lượng của bọn họ sẽ không chống đỡ nổi, vậy nên một thời gian nữa bọn họ sẽ bị thiếu lương thực.”

Kiều Kiều chớp chớp mắt một chút, lại hỏi: “Vậy chúng ta có thể làm gì không?”

“Tôi nghe thây ma đến từ căn cứ Rạng Đông bảo con người ở đó đã nghiên cứu lai tạo thành công giống

cây chống chịu được ăn mòn, nhưng chưa kịp phổ biến rộng rãi thì tên vua thây ma đã tới.”

Quý Sương nghe chuyện, chen lời vào: “Tên vua thây ma kia rất thông minh, chắc hắn biết chuyện mùa

mưa nhỉ?”

“Có lẽ thế.”

Lâu Dương Lăng vỗ vỗ bả vai Trang Vưu.

Trang Vưu đang vui vẻ gặm trái cây: “Anh bảo bọn anh đều đến

từ phương Nam, tên thây ma kia đã trở thanh vua thây ma, lại còn thông minh như thế.

Anh nhìn anh

xem, chỉ biết ăn.”

Thật ra cậu ta nói thế vì ghim thù chuyện Trang Vưu vặn tay mình mà thôi.

Trang Vưu nghe vậy thì

nhe răng nanh hỏi cậu ta: “Không phục thì đánh một trận?”

“Anh ăn đi anh ăn đi, xem như tôi chưa nói gì.”

Kể ra thật xấu hổ, từ khi gia nhập đám này, Lâu Dương Lăng vốn dĩ luôn có sức chiến đấu đứng đầu

bảng bỗng dưng tụt xuống hạng ba, giá trị vũ lực bị Trang Vưu và Quý Sương đè dẹp lép.

Hai kẻ này còn đồng lòng với nhau.

Đã vậy đại ca cũng không giúp cậu ta, lại còn cùng Đàm Thiện có giá trị vũ lực đứng thứ hai từ dưới

lên đứng ngoài hóng hớt.

Hạng nhất hạng hai thì đồng sức đồng lòng, hạng tư hạng năm đội sổ thì thấu hiểu nhau, chỉ có cậu

ta kẹp ở giữa là trở thành iem bé không ai thương.

Quý Sương phát hiện kể từ lúc Đàm Thiện bảo con người có khả năng sẽ bị thiếu lương thực, Kiều Kiều

luôn thất thần.

Thừa dịp Trang Vưu và Lâu Dương Lăng nổ ra tranh chấp, cô ta kéo Kiều Kiều sang một

bên.

“Cậu sao thế?”

Kiều Kiều sốt ruột nói: “Nếu con người hết lương thực thì Lục Diệt có thể sẽ bị đói.”

“Sắp tới căn cứ Bảo Hộ rồi, đến lúc đó cậu có thể lén đi tìm anh ấy.”

“Ừ, mình cũng muốn đi, nhưng mình không thích con người.” Tuy đã gặp không ít người tốt nhưng tâm

lý Kiều Kiều vẫn còn bóng ma.

“Chẳng phải đã bảo muốn chung sống cùng nhau à? Mình cảm thấy con người rất tốt, trước đó chẳng

phải chúng ta từng gặp một người tặng thú săn được cho chúng ta sao?”

Kiều Kiều: “Là tên kia thấy mình xinh đẹp đáng yêu nên mới cho chúng ta thôi.”

“Thật ra tên ấy cũng rất đáng thương.” Quý Sương nghe vậy, thở dài một hơi, nói: “Còn trẻ thế mà đã

bị mù.”

Kiều Kiều: “…” Thôi bỏ đi, cô biết Sương Sương vẫn một mực cho rằng phải có thịt thối mới đẹp.

Lúc này Đàm Thiện gọi Kiều Kiều một tiếng, hai người ra chỗ khác nói chuyện.

“Vừa rồi tôi nói, mưa có ảnh hưởng tới chúng ta, cô còn nhớ không?” Kiều Kiều gật đầu.

“Mưa liên tục sẽ kích thích sự thèm ăn và thực lực của chúng ta, vậy nên khi trời mưa chúng ta cần

tránh gặp con người.” Đàm Thiện vẫn thầm lo lắng: “Nếu mất khống chế, chúng ta sẽ trở nên rất đáng

sợ.”

“Anh từng mất khống chế à?”

“Đó là chuyện năm ngoái.

Trận mưa đó là trận mưa đầu tiên thời mạt thế, rả rích suốt một tuần.” Đàm

Thiện kể: “Nếu lúc ấy bên cạnh tôi có con người, tôi chắc chắn sẽ nhào tới họ chẳng chút do dự.

May

mà sau khi trải qua trận mưa ấy, ý chí của tôi tăng đáng kể, những trận mưa sau đó không xuất hiện

tình huống như thế nữa.

Nghe anh ta nói vậy, Kiều Kiều bỗng nhớ ra.

Khó trách năm ngoái cô bỗng dưng lại muốn cắn Lục Diệt.

Đàm Thiện nói: “Kiều Kiều, tôi tin tôi và cô sẽ không gặp phải tình huống như vậy, nhưng bọn họ…

đặc biệt là Trang Vưu, mùa mưa vẫn nên cố hết sức tránh đụng độ con người, nếu không mọi nỗ lực của

chúng ta sẽ đổ sông đổ biển trong nháy mắt.”

“Tôi biết rồi.” Kiều Kiều bất giác thở dài: “Những đồng bọn vừa bắt đầu “ăn chay” sẽ mất khống chế

sao?”

“Trang Vưu khá đặc thù, cô cũng biết, anh ta lúc nào cũng thèm ăn.

Còn những đồng loại khác… tôi

nghĩ có lẽ sẽ chịu đựng được.” Đàm Thiện suy

tư một lát rồi nói: “Hơn nữa trong mùa mưa chắc không có mấy người đi ra ngoài.”

Căn cứ của con người đã nghiên cứu ra kháng thể đối phó với loại mưa ăn mòn này.

Sau khi tiêm vào

người, cơ thể sẽ có sức miễn dịch nhất định với nước mưa, nhưng dù có thể dầm mưa cũng không thể

dầm nhiều.

Đàm Thiện không biết, trong khi anh ta nói sẽ không có mấy người ra ngoài khi trời mưa thì một đội

người dị năng đã tiến vào trấn Thanh Lâm.

Đó là đội người dị năng do Lục Diệt dẫn dắt.

Sau khi giải quyết xong chuyện của phòng thí nghiệm Hy Vọng, bản thân anh muốn rời đi, không ngờ

lại đụng phải mùa mưa, căn cứ đối mặt với nguy cơ cạn kiệt lương thực.

Lãnh đạo căn cứ bèn ban bố

nhiệm vụ, yêu cầu họ đồng thời trong lúc ra ngoài kiếm lương thực cố gắng lấy được mẫu cây trồng mà

căn cứ Rạng Đông vừa lai tạo được.

Lúc đầu Lục Diệt không muốn quan tâm, nhưng Ninh Chu không chịu nổi sức hấp dẫn của món thù lao

phong phú, bèn nhận nhiệm vụ này.

Sau khi Ninh Chu nhận xong còn khuyên anh: “Dù sao anh cũng muốn ra khỏi căn cứ tìm Kiều Kiều,

chúng ta vừa đi lấy mẫu vật vừa tìm Kiều Kiều, người nhiều sức lớn, chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm

thấy.”

Cũng không biết có phải miệng Ninh Chu linh hay không mà trong khoảng thời gian bọn họ rời khỏi căn

cứ, truyền thuyết liên quan tới một người dẫn theo bốn thây ma càng lúc càng lan rộng, rất nhanh

truyền tới tai bọn họ.

Lục Diệt nghe xong không thể không cảm khái Kiều Kiều thật có tiền đồ.

Nghe nói lần cuối mọi người

bắt gặp cảnh tượng lạ kỳ ấy là ở trấn Thanh Lâm, vừa hay bọn họ muốn tới căn cứ Rạng Đông rất gần

trấn Thanh Lâm nên đã tới đây.

Thây ma tứ phía dầm mưa đi lướt qua họ, thỉnh thoảng lại quan sát đội người đến từ nơi khác.

Tuân Liệt vẫn luôn cảnh giác cao độ, anh ta không đời nào tin chuyện con người và thây ma có thể

chung sống với nhau, sợ những thây ma đó bất chợt nổi thú tính nhào tới họ.

Kiều Vọng vỗ vỗ bả vai anh ta, nói: “Anh Tuần, anh đừng căng thẳng thế, anh xem bọn họ thân thiện

biết bao!”

“Ý cậu là cái miệng không che nổi răng nanh của chúng thân thiện hay là cơ thể toàn thịt thối của

chúng thân thiện thế?” Tuân Liệt mặt mày tỉnh bơ hỏi.

Lục Diệt đưa mắt nhìn Tuân Liệt đang sốt ruột

muốn ra tay, lạnh lùng nói: “Nếu họ không động thủ thì cậu cũng không được phép hành động.”

“Sếp, bị anh phát hiện rồi.” Tuân Liệt gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Em nghĩ chúng ta không có

nhiều tinh hạch lắm, cần bổ sung thêm.”

Kiều Vọng nói: “Chẳng phải phòng thí nghiệm Vọng Hòa đã chế ra tinh hạch nhân tạo à?”

“Đó đâu phải của tôi.” Tuân Liệt nhìn đám thây ma lượn lờ đầy đường mà mắt sáng rực kinh người như

thể đang nhìn thấy tinh hạch tỏa sáng lấp lánh khắp nơi.

Ninh Chu nghe anh ta nói thế thì cũng thấy hơi ngứa tay.

Giọng Lục Diệt lại càng lạnh hơn: “Nếu tự tiện hành động thì đừng trách tôi không khách khí.”

Tuân Liệt ngoan ngay.

Sếp Lục luôn lạnh băng như một tảng đá, dù là kẻ tính tình nóng nảy như Tuân Liệt cũng không dám

trêu vào anh.

Sắc trời dần tối, bọn họ đi vào một công trình kiến trúc không còn nguyên vẹn mấy để nghỉ chân.

Lục Diệt phất tay vài cái, một đốm lửa chẳng cần củi nhóm cũng tự bốc cháy, ngọn lửa sáng ngời thắp

sáng cả vùng tối tăm xung quanh.

Ninh Chu đã ăn mì gói nhiều ngày liền, lúc này khó khăn lắm mới có chỗ nghỉ chân, bèn nói: “Đội

trưởng Lục, mình nấu gì ăn đi.”

Ở đây trừ Lục Diệt, không ai biết nấu cơm.

Lục Diệt dựa vào vách tường, lạnh mặt ăn một ổ bánh mì, chẳng đếm xỉa gì.

“Sao cơ? Đội trưởng Lục

còn biết nấu cơm á?” Kiều Vọng tò mò hỏi.

“Nhưng anh ấy không chịu nấu.” Ninh Chu bĩu môi, đành

phải gặm bánh mì.

Diệp Thi thấy cô thế, hỏi: “Chu Chu, để anh nấu cho em nhé?” “… Không ạ, em gặm bánh mì được rồi.”

Tuân Liệt gặm mấy miếng bánh mì thì không chịu được nữa, đứng phắt dậy, thấy mấy đồng đội nhìn sang

thì anh ta khẽ hắng giọng một tiếng, nói: “Để tôi ra ngoài hái trái cây cho mọi người ăn!”

Anh ta nói xong thì tạo lồng năng lượng đi ra ngoài.

Mãi đến khi mọi người giải quyết bữa tối qua loa xong vẫn không thấy tăm hơi Tuân Liệt đâu.

Bọn họ đang định ra ngoài tìm Tuân Liệt thì nghe tiếng thây ma gầm lên phía đằng xa.

Ninh Chu kinh ngạc hỏi: “Anh Tuần gan thật, ngay cả tôi cũng không dám ra tay ở đây, xung quanh

toàn thây ma mà anh ấy cũng dám giết?”

Tuy nói thì nói vậy, bọn họ vẫn vội vã đi về hướng phát ra tiếng gầm.

Ngay sau đó, bọn họ trông

thấy đàn thây ma quây thành một vòng lớn, so với làn sóng thây ma thì chỉ đông hơn chứ không hề

kém.

Giữa vòng, Tuân Liệt và một thây ma đang đánh nhau rất hăng hái.

Lũ thây ma xung quanh ngứa ngáy tay chân, nhìn đám người với ánh mắt xấu xa, muốn tấn công họ.

Rồi chúng nhanh chóng cảm nhận được mùi người ngào ngạt xông tới từ phía sau, chúng gầm rú, vây

quanh đám Lục Diệt.

Lục Diệt thấy tên thây ma đang đánh nhau với Tuần Diệt trông quen quen nhưng khắp người tên thây ma

toàn là thịt thối nên dù thấy quen thì anh cũng không nhận ra.

Có vẻ như thây ma kia không đánh lại Tuần Diệt.

“Dừng tay!”

Giọng Lục Diệt và một giọng nữ ngọt ngào vang lên cùng lúc.

Đám thây ma cảm nhận được sự hiện diện của Kiều Kiều, vội vàng nhường đường cho cô.

Kiều Kiều và đám Quý Sương đi tới, mặt mang vẻ phẫn nộ, nhìn Tuân Liệt bằng ánh mắt lạnh băng.

Nhưng khi cô trông thấy đồng đội của Tuân Liệt thì sự lạnh băng ấy thoắt cái đã biến mất.

“Lục Diệt!”

Sự lạnh lùng của Lục Diệt cũng biến mất, ngay cả giọng nói vốn lạnh lùng cũng dịu hẳn xuống.

“Kiều Kiều.”

Kiều Kiều vội vã chạy về phía anh.

Lục Diệt hơi dang tay ra, chuẩn bị đón lấy cô.

Sau đó anh bị giành lượt.

Kiều Vọng nhanh như chớp vọt lên trước mặt Lục Diệt, nhào tới ôm lấy Kiều Kiều.

Nhưng cậu ta không ngờ Kiều Kiều lại nhào mạnh như vậy, cậu ta không đón được, cứ thế ngã nhào ra

đất với Kiều Kiều.

Kiều Kiều: “?” Ai đây?

Lục Diệt: “!” Thằng nhãi này..