Tối hôm qua Lục Diệt đã kiểm tra thử và thấy vẫn còn một ít khí đốt trong bình ga.

Thế nên nay anh

đổ nước khoáng vào nồi, đun một nồi nước sôi để làm sạch miệng vết thương.

Nước hơi ít nhưng nếu

tiết kiệm một chút cũng đủ dùng.

Lục Diệt lau sạch vết thương trong nhà vệ sinh xong, tiếp đó lại một phen nhọc công bôi thuốc cho

mình.

Thấy còn dư lại một ít nước, anh bèn nhấc Kiều Kiều vào nhà vệ sinh nhằm giúp cô lau mặt rửa

tay cho sạch sẽ.

Trên người Kiều Kiều có khá nhiều vết thương, đều là vết tích của những thây ma khác cắn phải trong

thời gian cô đang lang thang bên ngoài.

Lục Diệt muốn cởi áo khoác của cô ra, giúp cô bôi thuốc một chút.

Kiều Kiều thút thít thành tiếng, muốn chống cự nhưng Lục Diệt lại rất mạnh, chẳng mấy chốc mà cô đã

bị anh đè xuống bôi thuốc cho.

Vất vả lắm mới tới lúc anh buông cô ra, Kiều Kiều sốt ruột mặc ngay

áo khoác vào, còn quấn mình cho thật kín kẽ, sau đó mới chạy ra khỏi nhà vệ sinh.

Lục Diệt lau sạch nước trên tay rồi bước ra ngoài.

“Chẳng phải trong phòng ngủ của em có quần áo sao? Trên người dơ rồi, em mau thay đi.” Lục Diệt

nhìn Kiều Kiều đang rúc mình trong chăn, thậm chí còn xoay lưng về phía anh, “Còn nữa, em lấy chăn

ra phơi nắng sẽ làm mùi phai đi.”

Kiều Kiều tảng lờ người này.

Lục Diệt cảm thấy mình thật đúng là quan tâm tới mức tận tâm tận lực.

“Em mà không đáp lại, tôi sẽ

đi vào đấy!” Anh nói chẳng lộ ra cảm xúc gì.

Kiều Kiều xoay đầu lại, cô nhìn anh với sự cảnh giác.

Lục Diệt giúp cô tìm quần áo trong tủ đồ của mình.

Anh lấy ra một chiếc áo hoodie hồng ruốc và một

cái quần tây dài màu đen, đoạn ném chúng tới trước mặt Kiều Kiều mà cho hay: “Em nhanh thanh đồ bẩn

trên người mình đi.”

Dẫu sao cái áo khoác kia cũng đâu phải là đồ của cô, bên trên in đầy dấu tay của thây ma.

Còn áo

thun và quần short denim thì đúng là của cô đấy, nhưng ắt đã mặc trong một thời gian dài, bẩn đến

mức không còn nhìn ra được hình dáng ban đầu; chưa kể còn rách tả y như có người cố ý xé vậy.

Lục Diệt thấy Kiều Kiều vẫn chẳng nhúc nhích, thế là anh bước đến gần cô.

Kiều Kiều ném tấm chăn

lên người anh và chạy ra ngoài, kết quả vẫn bị Lục Diệt túm lấy cổ áo kéo trở về.

Cô há miệng muốn cắn, song, lại bị anh bóp lấy cằm, chỉ có thể dùng đôi mắt trừng anh.

Lục Diệt cũng chẳng thể hiểu vì lý do gì mà mình lại nhọc lòng chuyện này, nhưng anh thật sự không

thể nhìn cô cùng ăn cùng ở với anh khi trên người lại bẩn nhường kia.

Thế là anh dùng giọng điệu

cứng rắn hỏi cô: “Em tự thay hay muốn tôi thay cho?”

Kiều Kiều: “……”

Sau khi Lục Diệt đi ra ngoài, Kiều Kiều mới chậm chạp cởi quần áo bẩn thỉu rách nát, thay bộ đồ

sạch vào.

Cô vẫn không cảm thấy an toàn, thế là lại muốn mặc lại cái áo khoác rộng thùng thình lên

người.

Chẳng ngờ vừa ra khỏi cửa đã bị Lục Diệt cởi xuống ném qua một bên: “Dơ bẩn, không được mặc.”

Hốc mắt của Kiều Kiều đã đỏ dần vì tủi thân.

Khuôn mặt của cô đã được rửa sạch sẽ, mức độ thối rữa cũng không nặng, nhưng bởi vì toàn bộ khuôn

mặt chỉ có màu trắng xanh đặc trưng của thây ma nên thoạt nhìn hơi đáng sợ, đặc biệt khi có thêm

đôi mắt trắng đang ửng đỏ kia.

Lục Diệt bị cô nhìn chằm chằm đến đau cả đầu.

“Kêu em thay quần áo thì nó sẽ giết em hả?” Kiều Kiều thút thít một tiếng rồi quay đầu đi.

Lục Diệt chẳng màng đến nữa, thay vào đó anh lại đi xem chốc nữa có thể ăn cái gì.

Kiều Kiều dụi đôi mắt đỏ của mình, chẳng ngờ được càng dụi thì càng ngứa hơn.

Xé hai gói mì ăn liền bỏ vào nồi, Lục Diệt rời khỏi phòng bếp.

Anh thấy Kiều Kiều vẫn còn ngồi xổm

ngay cửa phòng, vai run rẩy, tựa như đang khóc.

Lục Diệt đi tới, anh ngồi xổm xuống bên cạnh cô: “Haizzz.”

Kiều Kiều nghe thấy tiếng nói bèn ngẩng đầu, nhìn Lục Diệt một cách mờ mịt.

Lục Diệt bỗng chốc ngẩn cả người khi bắt gặp con ngươi trong veo trong đôi mắt phiêm phiếm hồng ấy.

Kiều Kiều đưa tay ra cho anh xem tấm màng trắng mỏng mà cô vừa gỡ ra khỏi mắt.

Lấy được nó ra rồi,

cô thấy thế giới không còn là một màu trắng lờ nhờ nữa, thay vào đó là nhiều gam màu sắc đan xen

với nhau, đẹp không sao tả xiết.

Cũng nhờ đó mà cô thấy rõ vẻ ngoài của người đàn ông trước mắt mình.

Anh trông như một thanh niên

hai mươi bốn hoặc hai mươi năm tuổi, đôi mắt nâu sâu ánh lên tia sáng rực rỡ, đường nét trên khuôn

mặt hiện rõ sự sắc nét và góc cạnh, tạo thành vẻ xa cách và lạnh lùng.

Dẫu nước da của anh nhợt

nhạt do mất máu và bị thương, song quả là một khuôn mặt rất điển trai.

Kiều Kiều ngớ người.

Lục Diệt nhìn cô, nhất thời không biết làm sao thốt thành lời.

Chẳng phải cái tấm màng đó trong mắt

thây ma chính là mầm độc à? Làm sao cô nàng lấy nó ra được?

Kiều Kiều lại giơ tay dụi qua dụi lại mắt mình, bởi lẽ do cô mạnh tay nên quanh mắt bắt đầu hiện

lên một mảng đỏ.

Lục Diệt cầm lấy giấy ăn trên bàn giúp cô lau sạch tay, anh buông câu: “Em đừng dụi nữa, một lát sẽ

không ngứa nữa đâu.”

Kiều Kiều gật đầu nửa hiểu nửa không.

Mùi mì gói trong bếp tỏa ra làm Lục Diệt đứng dậy đi vào bếp, lại thấy Kiều Kiều đã đi theo mình từ

lúc nào.

Lúc này cô đang đứng ngay cửa bếp giương đôi mắt trông ngóng về anh…à không, cái nồi trước

mặt anh.

Mì chín rất nhanh, Lục Diệt lại bỏ thêm hai miếng giăm bông vào nấu thêm một lúc, kế đó lấy ra tô

đã được lau sạch trước đó.

Anh đổ mì ra hai cái tô, một cái trong đó được đặt trước mặt Kiều Kiều,

người đang ngồi đàng hoàng một bên bàn.

Kiều Kiều lóng ngóng cầm đũa lên, ăn thử một miếng mì nhỏ, rồi lại nhìn Lục Diệt.

Lục Diệt còn những tưởng cô không thích cái này, dù sao thì thức ăn của lũ thây ma…nào có phải là

mì gói.

“Không ăn thì chừa lại.”

Kiều Kiều chỉ vào miếng giăm bông trong tô của Lục Diệt.

“Tôi ăn bao nhiêu đây là đủ rồi, em cứ ăn

phần của mình đi.”

Thế mà chẳng những Kiều Kiều nhanh chóng nhấc đũa gắp lấy miếng giăm bông trong tô anh rồi bỏ vào

tô mình, mà còn cắn hẳn một miếng lớn, sau tiếp còn khoe cho anh thấy hai miếng giăm bông đang nằm

trong tô cô.

Lục Diệt: “……” Con nhóc phản phúc này!

Kiều Kiều khẽ khịt mũi một cái, vui vẻ ăn hết mì của mình.

Cô đói kinh khủng, đến nỗi ăn bằng sạch

hết cả tô mì mà không chừa lại tí nước súp nào.

Cô còn muốn ăn thêm bèn dời tầm mắt sang tô của Lục Diệt.

Ngó bộ anh còn ăn nhanh hơn cả cô, đồ ăn

trong tô cũng đã cạn hều từ lúc nào rồi.

Lục Diệt bỏ hết tô nồi vào trong bồn rửa, giờ không có nước, đến rửa chén cũng chẳng thể làm được.

Anh ra khỏi phòng bếp, Kiều Kiều đã về phòng mình từ trước, giờ cô đang ngồi thất thần trên ghế

trước bàn học.

Lục Diệt đi tới hỏi: “Tôi có thể xem không?”

Anh chỉ vào tờ giấy kiểm tra được đặt ngay ngắn trước mặt Kiều Kiều.

Kiều Kiều gật đầu.

Lục Diệt đến gần hơn, phát hiện chồng giấy kiểm tra đều là bài kiểm thi ôn tập cấp ba, bên trên còn

có một quyển sách toán đè lên.

Anh mở nó ra và thấy cái tên được viết ngay ngắn bên trên.

“Kiều Kiều?”

Kiều Kiều nghe được tên của mình liền ngẩng đầu nhìn anh.

Lục Diệt vươn tay xoa đầu cô, nói: “Không

có gì.”

Kiều Kiều vừa hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học đã gặp mạt thế, kế đó bị nhiễm bệnh, trở thành

thây ma, còn người nhà thì không đợi chờ.

Thật là đáng thương.

Trong lúc Lục Diệt nghĩ ngợi, anh tiện tay cầm lấy một bài kiểm tra lên nhìn.

Chữ viết tay của Kiều Kiều rất đẹp và ngay ngắn, ngay cả khi viết các câu hỏi cũng rất cẩn thận.

Nếu không có sự xuất hiện của mạt thế, có lẽ cô có thể được nhận vào một trường đại học tốt vào

ngày công bố kết quả tuyển sinh đại học.

Lục Diệt cầm một cây bút đen và viết tên mình lên tờ giấy trắng.

“Em có nhận ra đây là chữ gì

không?”

Kiều Kiều nhìn hai từ trên giấy, cô suy nghĩ trong một thời gian dài trước khi gật đầu.

“Lục, Diệt……” Cô đọc trọ trẹ tên anh, nhưng lúc âm thanh thoát ra vẫn là tiếng gầm gừ của thây ma.

Kiều Kiều chán nản ngậm miệng lại

Thấy thế, Lục Diệt trấn an cô rằng: “Không sao đâu, sau này sẽ nói chuyện lại được thôi.”

Kiều Kiều nhìn anh, đôi mắt trong veo như đang hỏi “có thật không?”.

“Bây giờ còn có một chuyện

quan trọng hơn là nói.” Anh nghiêm nghị, “Em phải tập đi trước đã.

Hiện tại em đi chậm quá.”

Kiều Kiều méo miệng, thân thể của cô cứng thế này, đi quá nhanh thì sẽ té ngã mất.

Miếng lương sống của cô không còn muốn cõng cô nữa rồi.

Kiều Kiều tức giận ôm chăn bông ra khỏi phòng ngủ.

Cô nghe theo lời Lục Diệt đã nói trước đó, mang

chăn ra ban công phơi.

Bây giờ mới tháng mười, mặt trời vẫn còn chiếu gắt; đặc biệt hôm nay trời còn nắng to, đúng thật

một ngày tốt để phơi đồ.

Kiều Kiều cẩn thận trải chăn bông của mình ra nhằm đảm bảo rằng mọi tia nắng đều có thể chiếu đến.

Trong lúc lơ đãng quay đầu đi, cô nhác thấy một cặp mắt nhìn mình từ tòa nhà dân cư đối diện.

Kiều Kiều thốt sợ hãi, chăn cũng rớt xuống mặt đất.

Lục Diệt nghe thấy tiếng động nên đi ra, Kiều Kiều vội vàng chỉ vào chỗ của cặp mắt vừa rồi để cho

anh nhìn một phen.

Lục Diệt nhìn sang chỉ thấy một cánh cửa sổ được đóng chặt.

Anh giúp Kiều Kiều nhặt chăn và phơi nó lên một lần nữa, đoạn nói với cô: “Đừng sợ.”

Kiều Kiều đã trốn trở lại phòng của mình, môi trường thiếu ánh sáng đem lại cho cô cảm giác an

toàn.

Có bài học từ hành vi khiến mình bị thương lần trước, cùng với việc Lục Diệt nhìn ra thức ăn còn đủ

dùng mấy ngày, thế là mấy bữa này anh vẫn ở nhà dưỡng thương với Kiều Kiều.

Thời gian này gió êm

biển lặng, tâm trạng bất an của Kiều Kiều cũng dần dà ổn định lại.

Không chỉ hệ miễn dịch của Lục Diệt mạnh mẽ, mà khả năng tự phục hồi của cơ thể cũng tốt đến mức

không ngờ.

Sau vài ngày nghỉ ngơi, sức khỏe của anh đã tốt hơn phân nửa, song đồ ăn và thức uống

lại không đủ.

Rốt cuộc thì có tới hai miệng ăn.

Một ngày nọ Lục Diệt đang lo lắng không biết kiếm đồ ăn ở đâu, bỗng nhìn thấy Kiều Kiều cầm bánh mì

ăn mới ngon miệng làm sao.

Cô nàng này đúng là chẳng kén ăn chút nào, dù chay hay mặn đều xơi được.

Nhưng cô vẫn gầy yếu, mặt mũi vàng như nến, rõ là bị suy dinh dưỡng.

Dẫu sao cũng là thây ma, đâu

có thể ăn chay.

Đương nhiên sao Lục Diệt có thể đưa chính mình lên để cô ăn, bởi vậy anh nghĩ lúc đi tìm đồ ăn thì

phải tìm ra chỗ nào có thịt.

Anh cũng muốn ăn thịt.

Kiều Kiều ăn xong bánh mì thì đi đến bên cạnh Lục Diệt.

Cô chỉ vào những chiếc túi rỗng đựng thức

ăn.

“Hôm nay tôi sẽ đi ra ngoài để tìm thức ăn.” Lục Diệt nói với cô, “Tôi sẽ đi đến nơi xa hơn nên

không mang em theo.”

Kiều Kiều nghe nói chẳng dẫn theo mình thì nắm lấy tay anh vì lo lắng.

Lục Diệt kéo tay cô ra nói

tiếp: “Nghe lời, đợi lúc trở về tôi sẽ mang đồ ăn ngon cho em.”

Đồ ăn ngon?

Kiều Kiều chỉ vào cổ Lục Diệt, nơi hai vết răng cô cắn lần trước đã lành, không để lại chút dấu

vết.

“Cái này không được!”

Kiều Kiều tỏ vẻ vậy cô càng phải đi theo.

“Cho em tập đi em không tập, em đi chậm thế này mà còn đi nữa thì tôi phải cõng em rồi.” Lục Diệt

nói trúng sự thật, giọng điệu bình tĩnh, “Em sẽ gây thêm rắc rối cho tôi.

Cho nên em ngoan ngoãn ở

nhà đi thôi.”

Kiều Kiều cảm giác mình bị anh ghét bỏ.

Thế là cô phát giận, đẩy Lục Diệt đang đứng cản đường mình ra, trở về phòng, thậm chí còn đóng cả

cửa lại.

Lục Diệt: “……” Tính khí càng lúc càng khó chiều.

“Tôi sẽ trở lại trước khi trời tối, ngoan ngoãn chờ tôi, đừng đi ra ngoài.” Lục Diệt đứng ở cửa

phòng cô dặn dò: “Tôi có chìa khóa, vì vậy bất cứ ai gõ cửa cũng đừng để ý, em biết chưa?”

Dẫu không có thanh âm trong phòng nhưng Lục Diệt biết Kiều Kiều đã nghe thấy, dặn dò xong anh mới

đi ra ngoài.

Kiều Kiều vùi mình trong chăn bông hồi lâu, đang hờn dỗi thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

Là Lục Diệt trở lại chăng?

Cô từ từ bò dậy, mở cửa phòng, đi tới cửa, đặt tay lên ổ khóa.

Vừa toan mở, cô sực nhớ tới việc Lục Diệt dặn cô mặc kệ người gõ cửa.

Kiều Kiều là cô gái ngoan thế

là lập tức bỏ tay xuống.

Nhưng tiếng gõ cửa vẫn luôn ở đó, có lẽ là do thấy người bên trong không phản ứng gì, tiếng gõ cửa

càng lúc càng lớn, cuối cùng thậm chí còn biến thành cú đá.

Kiều Kiều bị âm thanh này làm cho hoảng sợ.

Cô trì trệ nghĩ rằng tiếng động mà lớn như vậy sẽ thu hút tất cả những đồng bạn của cô tới đây.

Trên thực tế, cánh cửa nào có chắn chắn.

Kiều Kiều thấy cánh cửa bị đá đến nỗi muốn lỏng lẻo, cô

lùi lại một bước và nhìn xung quanh, tìm xem có chỗ để mình trốn được hay không.

Kiều Kiều trốn ngoài ban công vì có một khoảng trống, nếu không cố ý tiến tới đây sẽ chẳng thể nhìn

thấy cô.

Ngay khi cô vừa trốn xong, cánh cửa đã bị ai đó đạp bung, phát ra tiếng động vô cùng lớn.

Kiều Kiều run lên vì sợ hãi..