Edit: Basic Needs Beta: Công Chúa

Kiều Kiều nghe xong thì sợ tới mức vội vàng dừng tay.

Cô ném một miếng thịt thối trên mặt lên người

Lâu Dương Lăng, tức giận lên tiếng: “Cũng tại cậu hết!”

“Liên quan gì đến tôi chứ, dị năng của tôi quý giá lắm đó! Cậu lấy được phần lợi rồi còn trách

tôi!”

Kiều Kiều bực bội mở miệng: “Tôi không quan tâm tới cậu nữa, tôi đi tìm Lục Diệt đây.”

Sau khi cô nói xong thì đi theo đại bộ phận thây ma cào cổng sắt lớn, song rất nhanh, ngoài cửa sắt

xuất hiện một tầng năng lượng trong suốt như cái lồng làm cả bầy thây ma chẳng ai tới gần được.

Kiều Kiều ngây người nhìn cánh cửa sắt, cô có thể chắc chắn rằng Lục Diệt đang ở sau cánh cửa, song

cô nào có qua được.

Lâu Dương Lăng đi tới, vỗ lên bả vai nhỏ bé gầy yếu của cô, sức lực của hắn rất lớn lại không biết

nặng nhẹ, thấy suýt chút nữa đã vỗ mạnh khiến Kiều Kiều té sấp xuống mới ngượng ngùng bỏ tay ra.

“Đừng nhìn nữa, chờ bọn họ chết đói ở bên trong thì chúng ta có thể đi vào rồi.”

Cô ôm vai mình, lại trông bộ dáng cậu chàng dường như rất lợi hại, cho nên cô lựa chọn chịu ấm ức:

“Có thể…để bọn họ đi ra hay không?”

Vừa nói xong, đám thây ma xung quanh lập tức trừng mắt nhìn sang, chúng gầm rú nhằm truyền đạt hàm

ý – cô là con gà rù mà không biết xấu hổ,

muốn độc chiếm bữa tiệc lớn bên trong á?

Còn có thây ma muốn nhào về phía Kiều Kiều nhưng đã bị Lâu Dương Lăng đá đi.

Cậu cưỡng ép kéo Kiều Kiều, người đã gây tội với nhiều người, sang một bên: “Cậu yên tĩnh một chút

đi, nếu không phải lúc này không đói bụng, tôi đã nhào vào cậu rồi đấy.”

Giọng nói của Kiều Kiều dần dần thấp xuống, cô dụi đôi mắt đỏ ửng: “Vậy phải làm sao bây giờ, tôi

muốn Lục Diệt…”

“Cùng lắm là chờ cửa mở ra, tôi đi giúp cậu cướp một miếng thịt của gã.” Cậu tự cho là đủ nghĩa khí

bèn cất lời.

Lâu Dương Lăng nói chuyện chẳng dùng não khiến Kiều Kiều nghe xong đã khóc lên tại chỗ: “Tôi muốn

Lục Diệt còn sống.”

Lâu Dương Lăng: “Sống sẽ chạy, chết không chạy được.” Kiều Kiều: “……”

Cô ngồi xổm một bên và khóc.

Khi Kiều Kiều đang khóc lóc thảm thiết, Lục Diệt sau cửa sắt cũng cau mày.

Bỗng nhiên bộc phát làn sóng thây ma là điều anh chưa từng nghĩ tới.

Anh không còn cách nào khác

ngoại trừ rút lui cùng bọn người Tống Phái vào trong kho hàng của người còn sống trước đó, cũng

không biết hiện tại Kiều Kiều thế nào.

Đây là lần đầu tiên cô phải xa anh quá lâu kể từ khi rời thành phố Tô.

Đừng nói Kiều Kiều không

thích ứng, ngay cả Lục Diệt cũng cảm thấy có là lạ khi bên cạnh không có một nhóc thây ma.

Anh đứng thẳng dậy, đi một vòng kho hàng có diện tích khá lớn này.

Trước mạt thế, kho hàng này được

dùng để trữ xăng, không khí nồng nặc mùi xăng gay cả mũi.

Ngoại trừ một cánh cửa sắt lớn để ra

vào, chỉ có một cái cửa sổ ở bên cạnh, nhưng nó cũng rất cao, chẳng biết phía sau cửa sổ đang có

chuyện gì.

Lục Diệt đã có ý tưởng đi ra ngoài bằng cửa sổ, song lại có chút phiền phức bởi lẽ nó đã bị hàn

chết.

Tại lúc anh đang quan sát cái cửa sổ, Tống Phái nghỉ ngơi một lát xong đã đi về phía anh: “Lục

Diệt, Kiều Kiều đâu rồi?”

Anh chàng đã muốn hỏi lúc Lục Diệt bỗng nhiên xuất hiện, nhưng vì xung quanh đều là thây ma, cho

nên vẫn không có cơ hội mở miệng.

“Bên ngoài.”

Tống Phái nghe giọng điệu hờ hững này của anh thì cơn tức giận đã trào cả ra: “Nếu anh mang theo

Kiều Kiều thì phải bảo vệ cô ấy thật tốt! Bây giờ anh lại nói với tôi rằng cô ấy vẫn còn ở ngoài

đó?”

Lục Diệt thu lại ánh mắt đang nhìn cửa sổ, rồi lạnh lùng nhìn về phía Tống Phái: “Chuyện này liên

quan gì đến anh?”

“Tại sao không phải là việc của tôi? Nếu không phải mạt thế này, tôi và Kiều Kiều…”

Lục Diệt ngắt lời anh chàng: “Bây giờ cô ấy không liên quan gì đến anh.” Nói xong, Lục Diệt đi tới

một khoảng cách xa Tống Phái để ngồi xuống, bày ra điệu bộ người lạ chớ tới gần.

Tống Phái cũng tức giận, nhất thời không nói gì nữa.

Trong kho hàng có hơn chục người sống sót tụ tập, tràn ngập một sự im lặng đến nghẹt thở, sự tĩnh

lặng này khiến tiếng gầm rú của lũ thây ma bên ngoài kho hàng trở nên rõ ràng hơn, từng tiếng từng

tiếng nào khác gì tiếng gọi của tử thần.

Cuối cùng, một tiếng khóc nức nở đã phá vỡ sự yên tĩnh này: “Chúng ta sẽ… sẽ chết ở đây à?”

Hoặc là đi ra ngoài bị thây ma ăn thịt, hoặc là chết đói ở đây, cho dù là phương thức chết nào cũng

khó có thể chấp nhận được.

Bọn họ muốn sống tiếp.

Không ai có thể trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ có nhiều tiếng khóc khác cất lên hơn, tiếng này đến

tiếng khác, không khí tràn ngập sự tuyệt vọng.

Bỗng một thùng xăng ở trên cao rơi xuống, mùi xăng hăng hắc lan khắp nơi.

Lục Diệt nhìn xăng, bỗng nhiên nói: “Sẽ không chết ở chỗ này.”

Ánh mắt của mọi người tại thời khắc này đều tập trung lên người Lục Diệt.

Có người hỏi: “Anh có

cách nào sao?”

Kế hoạch của Lục Diệt rất đơn giản, xăng rất dễ cháy, lợi dụng điều này, sau khi dẫn thây mà vào

thì đốt xăng, để cho bọn chúng chết trong biển lửa.

Song đề xuất này vô cùng táo bạo và nguy hiểm,

dẫu sao bọ họ không thể đảm bảo rằng ngọn lửa sẽ đốt cả chính họ hay không, càng không cách nào bảo

đảm đám thây ma kia sẽ không nhào tới bọn họ trước khi bị lửa thiêu chết.

Lục Diệt lấy ra một viên tinh hạch mà rằng: “Bày đội hình thôi, bẫy tụi nó.” Tốt xấu gì cũng sống

lại được một thời gian, Lục Diệt không ngại đem thủ đoạn sau này mới xuất hiện, bày trận bằng cách

dùng tinh hạch.

Khi những người có siêu năng lực dựa theo chỉ thị của Lục Diệt để bày binh bố trận trong kho hàng,

Kiều Kiều đã khóc xong ở bên ngoài ngay lúc bọn họ tưới xăng, vì rốt cục cô cũng tìm được biện

pháp.

Cô kéo Lâu Dương Lăng đi vòng ra phía sau kho hàng.

Phía sau chỗ này có một dòng suối chảy ào ạt,

và ngay khi nhìn lên, có thể nhìn thấy một cửa sổ phía đó.

Kiều Kiều chỉ vào cửa sổ và nói: “Vào bằng chỗ đó được.”

Lâu Dương Lăng gãi gãi đầu đáp: “Ôi, cậu, cậu đi vào không mà sợ bị nhân loại giết à, tinh hạch của

thây ma có dị năng hệ mộc như chúng ta chính là bảo bối đấy.”

“Lục Diệt sẽ bảo vệ tôi.”

“À, thế cậu vào đi, tôi rút lui.” Kiều Kiều: “……”

Dù sao cũng không thân không quen với cậu ta, cô cũng ngại lại làm phiền cậu, đành phải tự nghĩ

cách mà thôi.

May mắn thay xung quanh vẫn còn cây cối, Kiều Kiều tìm được một cái cây thẳng hàng với cửa sổ, thế

là cô ôm thân cây vụng về trèo lên.

Đại thụ vươn ra những cành lá rậm rạp để nâng cô lên.

Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, cô ôm lấy cành cây, để cây đại thụ đưa mình đến bên cửa sổ.

Cô rướn cổ nhìn vào trong, nhưng vì góc nhìn bị cản trở nên cô chỉ có thể nhìn thấy những đỉnh đầu

đen.

Nhiều đầu người thế này, cô nào có thể nhận ra ai mới là Lục Diệt.

Kiều Kiều thu hồi ánh mắt, sau đó vươn tay phá cái cửa sổ đã được hàn chết.

Sức của cô yếu đến đáng

thương, đã gồng hết sức nhưng cửa sổ chẳng hề lay chuyển.

Đại thụ dưới thân run rẩy, Lâu Dương Lăng ngồi trên một thân cây khác nói với sự khinh bỉ: “Đúng là

gà mờ.”

Kiều Kiều: “……”

Mặc dù người bạn đồng hành mắng mỏ mình, nhưng cậu ta trở lại khiến cho Kiều Kiều thấy vui vẻ: “Cậu

quay lại giúp tôi á?”

“Không, tôi quay lại xem cậu sẽ chết vì không lượng sức mình như thế nào.”

“Vậy mà tôi còn xem cậu là bạn bè đấy!”

“Bạn bè?” Lâu Dương Lăng thấy một danh từ rất mới lạ với mình.

Kiều Kiều gật đầu: “Bạn bè là giúp

đỡ lẫn nhau.”

“Thế thì tôi không phải là bạn bè cậu rồi.”

Kiều Kiều nghe thế đã nghiêm túc phá cửa sổ, không còn nói chuyện với Lâu Dương Lăng nữa.

Lâu Dương Lăng có chút kinh ngạc trước cảnh cô chẳng dừng lại, dẫu cửa sổ vẫn không chút sứt mẻ cả

khi cô có dốc hết sức bình sinh.

Người đó thực sự quan trọng với cậu ấy sao?

“Gà mờ, tránh ra.” Bàn tay của Lâu Dương Lăng đặt lên cửa sổ: “Nhìn tôi này!”

Kiều Kiều thấy cậu rốt cục cũng chịu giúp đỡ bèn vội vàng buông tay để cậu biểu diễn.

Với sức mạnh của Lâu Dương Lăng, rốt cuộc cửa sổ… vẫn không lay chuyển như cũ.

Kiều Kiều: “……”

“Hai ta cùng làm đi.” Kiều Kiều nói đoạn đã muốn vươn tay ra thử một lần nữa.

Lâu Dương Lăng cảm thấy mình bị cô coi thường, cậu vỗ vỗ móng vuốt của cô mà lên tiếng: “Không

cần.”

Cậu hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt thành quyền, hung hăng đập về phía cửa sổ đã hàn chết trong

ánh mắt kinh ngạc và ngờ vực của Kiều Kiều.

Thây ma có một thể chất trời sinh rất mạnh, sức mạnh này lớn đến nỗi người thường khó mà tưởng

tượng được.

Chính vì vậy, chỉ bởi sức mạnh khủng khiếp này, suy nghĩ đầu tiên của mọi người khi

nhìn thấy thây ma là chạy trốn.

Cho nên một cú này của cậu giáng xuống, sức mạnh tung ra theo chắc chắn là không thể xem thường.

Kiều Kiều cảm nhận sâu sắc được Lâu Dương Lăng đã dùng bao nhiêu sức, vì cậu cũng theo cửa sổ vỡ

vụn rơi vào trong kho.

Tiếng phá cửa sổ rất lớn nhưng không có ai nghe thấy, chính vì lúc này bọn họ đã nhốt được thây ma

trong bẫy rập, đang chờ Lục Diệt châm lửa đốt.

Lâu Dương Lăng cảm thấy có điều gì đó không ổn ngay khi vừa ngã xuống, nhiệt độ nóng bất thường

xung quanh khiến cậu vô cùng khó chịu.

Chưa kịp cho Kiều Kiều hay đừng vội vàng đi xuống, cô đã chậm chạp từ trên cửa sổ nhảy xuống rồi,

cô lăn lộn trên mặt đất một lúc mới ổn định lại trong sự khó khăn.

Sau khi nâng Lâu Dương Lăng một cách thân thiện, cô vui vẻ đi vòng quanh thùng xăng chất cao trước

mặt nhằm đi tìm Lục Diệt.

Thế mà những gì cô thấy là những cánh cổng sắt lớn được đóng chặt và đồng loại mình đang gào thét

tuyệt vọng trong ngọn lửa.

Kiều Kiều không khỏi lui về phía sau từng bước, trên mặt cô đã không còn thịt thối, trên làn da

trắng lạnh lẽo đã lấm tấm một lớp tro bụi.

Ngọn lửa dữ dội và sáng rực soi sáng khuôn mặt xinh đẹp

của cô, con ngươi trong vắt đen lay láy bị ánh lửa bao trùm, tựa hồ sắp bị nhuộm đỏ.

Ở bên cạnh Lục Diệt lâu như vậy, Kiều Kiều biết rõ trong ngọn lửa cuồng nộ kia có dao động năng

lượng thuộc về dị năng hệ hỏa của Lục Diệt.

Cô nhất thời nghẹn ngào.

Lâu Dương Lăng cũng kinh ngạc: “Trời ơi! Con người đáng sợ quá! Cái này là muốn nướng chúng ta khi

còn sống mà!”

Nghĩ đến việc cứu đồng bọn, cậu nhặt chiếc xô đựng chất lỏng bên cạnh đổ xuống, thế là lại dẫn lửa

về phía hai người.

Kiều Kiều: “……”

Lâu Dương Lăng: “……”

Đồng đội ngu như bò online là có thật.

Lửa cháy đổ thêm dầu.

Người có dị năng hệ mộc như bọn họ sợ nhất là lửa, đặc biệt là loại lửa có pha thêm dị năng.

Một tia lửa lan tới trên người Kiều Kiều khiến cho cô sợ đến mức vội vàng lùi lại phía sau, nhưng

không xa đằng sau là một bức tường.

Lâu Dương Lăng cũng bị lửa đốt đến, thậm chí vì đứng gần mà chỗ cậu bị đốt còn nhiều hơn hẳn.

Cậu ta tức giận đến mức mắng Kiều Kiều: “Đều là tại cậu! Làm tôi liên lụy chết theo ở đây! Chết

theo cái dạng đau đớn thế này!”

Kiều Kiều đã thối lui đến góc tường.

Cả hai đâu còn nơi nào để đi.

Ngay lúc ngọn lửa đang tàn sát bừa bãi, Kiều Kiều chịu đựng nỗi sợ hãi do ngọn lửa gây ra và cảm

giác bỏng rát trên người, từ đầu ngón tay cô biến ra một dây leo mỏng, quấn lấy thân cây to bên

ngoài cửa sổ.

Ánh mắt Lâu Dương Lăng sáng lên, trông bầu vẽ gáo, bèn tạo ra một dây leo lớn hơn, sau đó nhanh

chân lẹ tay leo lên.

Bỗng động tác của cậu khựng lại vì thấy Kiều Kiều dường như đang định chờ cậu lên trước, thế là cậu

vươn tay đẩy cô lên trên.

“Cậu đi trước đi!” Cậu nói, tiếp đó biến ra một tấm chắn năng lượng màu xanh lá cây nhằm ngăn chặn

ngọn lửa.

Tuy nhiên lá chắn năng lượng của dị năng hệ mộc lại yếu ớt khôn cùng với loại lửa này, thế nên Lâu

Dương Lăng gần như đã dùng cạn kiệt tất cả năng lượng trong cơ thể mình.

Đột nhiên Kiều Kiều cảm thấy sống mũi cay cay, có cảm giác muốn khóc.

Nhưng cô nhịn xuống, cũng

không do dự thêm, đã nhanh chóng bò lên trên, đại thụ ngoài cửa sổ cũng theo đó bắt lấy cô vững

vàng.

Mà cây dây leo mà Lâu Dương Lăng biến ra đã muốn mất đi vì năng lượng tiêu hao.

Cậu cảm thấy mình sắp chết.

Sớm biết vậy đã không cho con gà rù kia đi trước.

Ngọn lửa gần như nuốt chửng cậu.

Chợt một dây leo quấn lấy eo cậu, Kiều Kiều mượn sức mạnh đại thụ cho cô, rốt cuộc cũng kéo Lâu

Dương Lăng ra khỏi biển lửa.

Nhưng cậu ta quá nặng, cô thì không thể giữ được nữa, thế là cả hai ngã từ trên cây xuống dòng sông

lạnh giá, bọt nước bắn tung tóe nơi nơi.

Kiều Kiều sợ nước, lập tức khua loạn, làm Lâu Dương Lăng bị cô kéo đến nỗi sặc vài ngụm nước trước

khi có thể đứng dậy.

Cậu ở trong dòng suối mới phát hiện nó nào có sâu, nước chỉ đến eo của cậu.

Lâu Dương Lăng vươn tay nắm tóc Kiều Kiều làm cho cô đứng lên.

Cô miễn cưỡng đứng vững thì lập tức

ôm lấy tóc, trừng mắt nhìn cậu một cái mới chạy lên bờ.

Lâu Dương Lăng không màng tới Kiều Kiều, cậu ấy đứng giữa những dòng suối rồi từ từ ngồi xổm xuống,

để những dòng suối phủ lấy qua đầu mình.

Kiều Kiều nhìn thấy diện tích lớn trên người cậu đã cháy đen, chính là bị ngọn lửa đó hại; đừng nói

Lâu Dương Lăng, hiện tại trên người cô cũng có một loại đau đớn sau khi bị phỏng.

Nhưng cậu ta còn tệ hơn cô rất nhiều.

Tiếp đó cô không dùng dị năng đi trị liệu vết phỏng trên người mình, mà lại xấu hổ một chút mới một

lần nữa bước tới giữa suối.

Cô dừng lại trước mặt Lâu Dương Lăng, đưa bàn tay nhỏ bé ra rồi đáp xuống đầu cậu.

Ánh sáng màu xanh biếc thuần khiết tràn ra từ lòng bàn tay cô, từ từ bao phủ cơ thể cậu.

Năng lượng chữa trị không chỉ nhẹ nhàng chữa cho làn da cháy xém của cậu, mà những năng lực kiệt

quệ trong cơ thể cũng được bổ sung.

Năng lượng xanh biếc chảy xuôi đến từng ngóc ngách trong cơ

thể, sự đau đớn từ ban đầu cũng nương theo đây mà dần biến mất.

Kiều Kiều đã cho cậu tất cả năng lượng còn sót lại, kể cả năng lượng được Lâu Dương Lăng đưa cho cô

cách đây không lâu.

Sự thần kỳ của dị năng hệ mộc đã bộc lộ rõ, với năng lực chữa trị mạnh mẽ, Lâu Dương Lăng nhanh

chóng chuyển biến tốt đẹp.

Kiều Kiều tiêu hao tất cả dị năng, một chút cũng không để lại.

Cô rút tay đi, tiếp đó chậm rãi bước

ra khỏi dòng suối khiến mình khó chịu.

Cô ngồi trên bờ nhìn Lâu Dương Lăng từng bước đi tới từ trong nước; dẫu rằng mặt cậu vẫn xám xì,

nhưng vết bỏng trên người đã gần như lành hẳn.

Kiều Kiều nói: “Cảm ơn cậu đã giúp tôi lúc nãy.”

“Cậu cũng giúp tôi.” Trong lòng Lâu Dương Lăng còn sợ hãi, song đến khi Kiều Kiều giúp mình, cậu đã

không còn tức giận: “Thiếu chút nữa là tôi thành thịt nướng rồi.”

“Thế là chúng ta huề nha.” Giọng điệu của Kiều Kiều dần nhẹ đi.

Lâu Dương Lăng nhìn Kiều Kiều một lúc lâu, phảng phất hạ quyết tâm trọng đại gì đó, bèn vỗ vỗ ngực

hứa hẹn: “Tôi quyết định rồi! Kiều Kiều, sau này tôi sẽ che chở cho cậu! Làm đàn em của tôi đi!”

Dù sao những đàn em có đầu óc không tốt lắm của cậu đều thành thịt nướng cả rồi.

Kiều Kiều: “……”

Cô khó chịu kéo quần áo ướt đẫm trên người, đứng dậy đi vòng về phía trước kho hàng.

Lâu Dương Lăng đuổi theo cô: “Không phải chứ, thế mà cậu còn không vui sao? Tôi rất mạnh đấy!”

“Cậu đừng đi theo tôi.” Kiều Kiều dừng bước, nói rất nghiêm túc: “Lục Diệt đang chờ tôi.

Anh ấy mà

nhìn thấy cậu sẽ chặt đầu cậu đó.”

“Đến bây giờ cậu còn muốn tìm con người sao?” Lâu Dương Lăng mở to mắt, hoài nghi hỏi: “Chúng ta

thành ra như vậy là bởi vì con người hại.

Cậu thật sự muốn biến thành đồ nướng à?”

Kiều Kiều đáp: “Con người là con người, Lục Diệt là Lục Diệt.”

Lâu Dương Lăng cười nhạo, dẫu rằng lúc trước dùng hết dị năng, nhưng sau khi được Kiều Kiều bổ sung

cho, cậu lại cảm thấy mình có thể làm lại được lần nữa.

“Không phải bọn họ đều là con người yếu ớt sao? Tôi sẽ biến gã thành thịt dự trữ.” Lâu Dương Lăng

chỉ về phía Kiều Kiều, “Cậu, dẫn đường đi.” Kiều Kiều tức giận: “Tôi không muốn!”

Cô cố tình đi theo hướng ngược lại với kho hàng, thế mà Lâu Dương Lăng nhàn rỗi không có việc gì

làm cũng không xa không gần đi theo phía sau Kiều Kiều.

Kiều Kiều nóng nảy, bắt đầu chạy.

Lâu Dương Lăng bắt đầu đuổi theo.

Trong lúc Kiều Kiều và Lâu Dương Lăng thi chạy bộ, bên ngoài kho hàng có khói bốc dày đặc, những

người sống sót sau tai nạn đã giữ trật tự di chuyển về phía siêu thị Hoa An.

Tống Phái dừng lại phía sau vì biết Lục Diệt tựa hồ định ở lại chỗ này không đi cùng bọn họ.

Anh ta

không nhìn được mà buông câu: “Chỗ đây vẫn còn nguy hiểm, anh thật thực sự không trở lại siêu thị

bên kia với chúng tôi à?”

Lục Diệt nhìn anh một cái: “Tôi ở chỗ này chờ Kiều Kiều.” “Có thể đợi được đến lúc đó không?”

Kiều Kiều cũng từng đợi anh tại chỗ, lúc này cô không thấy, Lục Diệt cũng sẽ đợi cô.

Lục Diệt không chút để ý nói: “Không cần anh quan tâm.”

“Nếu anh có thể đợi được Kiều Kiều, chào mừng hai người trở lại siêu thị Hoa An ở một thời gian.”

Nói xong, Tống Phái xoay người rời đi.

Nếu có thể, anh ta cũng muốn ở lại chờ Kiều Kiều, song anh

còn phải chăm sóc cho những người còn sống sót, không thể không rời đi.

Khi những người sống sót rời đi, nơi này một lần nữa trở về yên bình, còn Lục Diệt đứng ở nơi Kiều

Kiều đã đợi.

Thời gian trôi qua từng chút một, anh cứ mãi không nhúc nhích, nào khác gì một bức tượng.

Sắc trời dần tối, người xưa nay thong dong bình tĩnh như Lục Diệt cũng dần dần sốt ruột cả lên.

Kiều Kiều sẽ đi đâu?

Cô ngoan ngoãn như vậy, nếu như không phải xuất hiện trường hợp khẩn cấp gì, nhất định sẽ không

chạy loạn.

Là gặp nguy hiểm gì? Hay là lại trốn đi vì bị bắt nạt?

Ngay khi Lục Diệt chuẩn bị rời khỏi đây và đi tìm Kiều Kiều ở một góc nào đó, chợt xa xa truyền đến

tiếng bước chân dồn dập.

Một thân ảnh nhỏ nhắn chậm rãi chạy về phía hướng này, phía sau cô có một thân ảnh cao lớn không

nhanh không chậm đuổi theo.

Kiều Kiều không ngờ Lâu Dương Lăng lại có nghị lực nhường này.

Cô đã chạy lâu như vậy mà cậu cứ như

ma quỷ không tiêu tán! Lục Diệt hung tàn thế, chẳng lẽ cậu ta vội vàng muốn tặng đầu của mình à?

Cô vừa chạy chậm rãi vừa suy nghĩ lung tung.

Trời tối rồi cũng không biết Lục Diệt có thể chờ cô hay không.

Lần trước nếu cô không trở về từ

bệnh viện kịp thời, anh ấy đã rời đi rồi.

Lâu Dương Lăng nhìn Kiều Kiều chạy thất thần bèn nhịn không được nhắc nhở: “Này, cậu muốn đụng

trúng người khác à.”

Ngay khi cậu nói xong, Kiều Kiều đã rơi vào vòng tay của một người đàn ông.

Ngạc nhiên là con người

đó nào có ghét Kiều Kiều bẩn thế nào mà đã ôm chặt lấy cô.

Lâu Dương Lăng kinh ngạc, con người này sắp siết chết đàn em của mình rồi!

Lúc Kiều Kiều bị Lục Diệt ôm lấy, cô theo bản năng bắt đầu giãy dụa bất an, song đã nhanh chóng cảm

nhận được hơi thở quen thuộc.

Anh thực sự đang chờ cô.

Kiều Kiều vừa sợ vừa mừng, nhịn không được ôm lấy anh, mềm nhũn kêu lên: “Lục Diệt…”

Trái tim vốn bất an dần dà hạ xuống.

Lần này, Lục Diệt nghe tim mình đập dữ dội liên hồi.

Có niềm hân hoan khi Kiều Kiều trở về bên người, còn có một loại tình cảm khác thường.

Anh không kịp nghiên cứu kỹ đã kéo Kiều Kiều đến phía sau mình, ánh mắt nhìn thẳng Vào Lâu Dương

Lăng: “Kiều Kiều, là tên này đang bắt nạt em à?”

Lâu Dương Lăng chửi ầm lên: “Làm lơ tôi lâu như vậy, tên nhân loại kia, ông đây muốn biến mi thành

người khô!”

Đoạn hội thoại ngắn ngủi giữa hai người rõ ràng là không cùng một kênh, rõ ràng là một người sử

dụng ngôn ngữ của con người, còn thây ma sử dụng ngôn ngữ thây ma.

Nhưng điều này không ngăn cản họ trở nên thù địch với nhau.

Trước khi Kiều Kiều kịp đáp lại Lục Diệt, anh đã buông cô ra, xông về hướng Lâu Dương Lăng.

Lâu Dương Lăng cầu mà không được, cậu nhe ra những chiếc răng nanh thuộc về thây ma cùng với đôi

mắt trắng đục chứa đầy sự khao khát máu tươi.

Kiều Kiều: “Đừng……”

Cô còn chưa kịp để Lục Diệt không làm tổn thương Lâu Dương Lăng, đã thấy trong tay anh có một ngọn

lửa vô cùng nóng, mà Lâu Dương Lăng lại

trợn tròn mắt trong giây tiếp theo, nằm xuống đất, biểu diễn cảnh phơi thây trên đường.

Khi quả cầu lửa trong tay Lục Diệt sắp rơi xuống, Kiều Kiều đã lao tới khiến lòng bàn tay Lục Diệt

chếch đi, quả cầu lửa đập vào bên cạnh Lâu Dương Lăng, tạo ra một hố đen thật lớn.

Lâu-Dương-Lăng-giả-chết vẫn không nhúc nhích, song trong lòng điên cuồng kêu gào không ngờ cái tên

nhân loại này lại là người có dị năng hệ hỏa! Thiếu chút nữa là cậu lại bị nướng thêm một lần!

Phải nói cách giả vờ chết của Kiều Kiều thực sự rất hay, con người kia đập quả cầu lửa xuống liền

cho rằng có thể dọa chết cậu.

Ngây thơ quá.

Chờ hỗn loạn qua đi, cậu sẽ một lần nữa triệu tập một đợt đàn em biến tên nhân loại này thành khô

người*.

*khô bò, khô người

Nhiệt độ của ngọn lửa vẫn còn trong lòng bàn tay Lục Diệt làm Kiều Kiều có chút sợ hãi, nhưng cô

vẫn quyết nắm chặt tay anh, vì sợ anh lại phóng ra thêm một quả nữa.

Lục Diệt rút tay ra khỏi hai tay cô, đưa tay sau lưng: “Làm em sợ?”

Cô gật đầu với khuôn mặt tái nhợt, khuôn mặt bẩn thỉu trộn lẫn với bùn đất, càng làm cô càng thêm

chật vật.

Ở gần Kiều Kiều nhường này, Lục Diệt có thể cảm nhận được sự suy yếu của cô.

Anh không biết cô đã

trải qua những gì, thậm chí anh không thể cảm nhận được sự dao động của sức mạnh của cô.

Nhưng chuyện này không quan trọng.

Lục Diệt nói với giọng ấm áp: “Thây ma bắt nạt em cũng giống như em, nó có sức mạnh hệ mộc.

Tinh

hạch của nó rất có lợi cho em.”

Kiều Kiều: “……”

“Đào tinh hạch của nó ra đi.” Lục Diệt đưa cho cô một con dao găm và khích lệ.

Kiều Kiều cầm con dao găm đi về phía Lâu Dương Lăng, vừa cẩn thận đi vừa ngoảnh đầu lại nhìn Lục

Diệt.

Cô không dám nói cho Lục Diệt biết Lâu Dương Lăng là bạn bè của mình.

Ngoại trừ cô, anh đối phó với

thây ma đều không có chút nương tay; anh cũng giống như những con người khác, chán ghét thây ma.

Hơn nữa, dường như Lục Diệt thật sự rất cần tinh hạch của thây ma có dị năng hệ mộc.

Kiều Kiều chậm chạp ngồi xổm bên cạnh Lâu Dương Lăng, đưa con dao găm đến gần đầu cậu ta.

Song, cô cứng đờ người tại chỗ, trước sau không dám hạ dao.

Lục Diệt đến gần cô, nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô, hỏi: “Tại sao em không dám?”

Đến bên cạnh Lâu Dương Lăng, Lục Diệt phát hiện cậu đang giả chết —— thật ra cũng không cần phát

hiện, bởi vì quả cầu lửa ban nãy không đập trúng người cậu.

Không thể không than thở rằng thây ma bây giờ đã thành tinh, cho rằng giả chết là không có việc gì,

thế nhưng thật ra là quá ngu ngốc khi cứ nằm im một chỗ như vậy.

“Em đừng sợ, nó không dám bắt nạt em.”

Hồi lâu sau, Kiều Kiều bỗng nhiên vứt con dao găm đi, dùng đôi mắt đỏ hoe hỏi Lục Diệt: “Anh có thể

đừng làm tổn thương cậu ấy không?”.