Tự dưng Nguyện Tác nhận thấy một luồng khí lạnh, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Mạc Dịch Trình đứng cách đó không xa, cô gái thấy Mạc Dịch Trình cũng bắt đầu căng thẳng, thế nhưng không buông bàn tay đang cầm tay Nguyện Tác ra, trái tay còn nắm chặt hơn một chút.

Mạc Dịch Trình cau mày, ánh mắt đáp xuống hai bàn tay đang nắm riết lấy nhau của hai người kia, "Sao lại chạy qua đây rồi?"

"À, em giúp tổ đạo cụ dọn dẹp mấy thứ, rồi..." Nhớ đến vẻ khó xử của cô gái ban nãy, Nguyện Tác chỉ nói: "Chân chị gái này bị thương nên em dìu chị ấy về."

Chị gái? Gọi cũng thân thiết quá. Sắc mặt của Mạc Dịch Trình vừa tối vừa thui, rồi hắn sải bước lại gần, Nguyện Tác còn tưởng đâu Mạc Dịch Trình cũng đến giúp, nào ngờ cánh tay mình bất ngờ bị giật ra, lảo đà lảo đảo thế nào đã bị kéo qua phía Mạc Dịch Trình.

"Cô là... Thanh Uyển?" Mạc Dịch Trình gọi tên vai diễn của cô gái ra.

Cô gái hơi bất ngờ, vội trả lời, "Mạc lão sư, đúng... đúng vậy, tôi là người diễn Thanh Uyển, tên Phương Nhã."

(Về cách gọi Mạc lão sư, đây là cách gọi những người vai vế lớn hơn hoặc có kinh nghiệm hơn hẳn mình trong một lĩnh vực chuyên môn nào đó, thường thấy trong giới giải trí, đây là cách gọi thể hiện sự tôn trọng, hẳn các bạn đọc nhiều cũng đã quen cách xưng hô này rồi.)

Thì ra chị gái này tên là Phương Nhã, trên nguyên tắc lịch sự, Nguyện Tác nhẹ giọng kêu một tiếng, "Phương Nhã tỷ tỷ."

Một bên lông mày hơi nhướn lên của Mạc Dịch Trình phút chốc nảy mạnh một cái, nắm cổ tay Nguyện Tác cũng siết chặt hơn một chút.

"Ưm..." Nguyện Tác bị siết cổ tay hơi khó chịu, lại không dám giãy ra.

"Phương tiểu thư bị thương rồi?"

"A... không... không có gì đâu." Sợ Mạc Dịch Trình lại hỏi ra chuyện gì, Phương Nhã đáp lấy lệ, may mà Mạc Dịch Trình cũng không hỏi kĩ.

Mạc Dịch Trình nhìn ra chỗ rẽ ngoài kia, thấy nhân viên công tác trong đoàn phim ở đó bèn chào một tiếng, dặn họ đưa Phương Nhã đi khám rồi dẫn Nguyện Tác đi.

Lúc về phòng nghỉ, Nguyện Tác thấy Mạc Dịch Trình là lạ, dọc đường đi không nói tiếng nào, cứ nắm cổ tay mình kéo đi, người khác nhìn cũng không chịu buông ra.

Đóng cửa phòng nghỉ lại, Mạc Dịch Trình kéo một cái ghế qua, bảo Nguyện Tác ngồi xuống, sau đó hắn thì ngồi ngay đối diện, tư thái rất giống lần đầu tiên hai người "đàm phán".

Nguyện Tác thấy Mạc Dịch Trình có vẻ khá nghiêm túc thì cũng thấy hơi hồi hộp, víu hai bên quần mình, "... Mạc Dịch Trình?"

Mạc Dịch Trình ừ một tiếng.

Cái đầu không được linh hoạt lắm của Nguyện Tác chạy với tốc độ nhanh nhất, cuối cùng đưa ra kết luận, "Em... em không có đi lung tung đâu, em chỉ đi giúp mang ít đồ đạc, đáng lẽ đã về sớm rồi, nhưng mà gặp phải Phương Nhã tỷ tỷ bị một người say xỉn kiếm chuyện, vậy nên em mới... ra tay giúp đỡ."

Mạc Dịch Trình nghe thấy tiếng gọi "Phương Nhã tỷ tỷ" ngọt xớt đó lần hai thì chỗ giữa lông mày nhíu chặt lại, nghe thêm đến đoạn "ra tay giúp đỡ" thì lưng đang thả lỏng tức khắc thẳng lên, hắn ngồi thẳng người lại, "Em gặp chuyện phiền phức gì à?"

Nguyện Tác thấy Mạc Dịch Trình lo lắng thì vội giải thích, "Không có đâu, sức em khỏe, chớp mắt thôi đã đẩy người say kia ra rồi, nhưng mà người đó lại giả bộ bị đẩy té..." Trong lúc kể còn giơ cánh tay nhỏ của mình lên khoe khoang sức lực.

Nghe xong những chuyện Nguyện Tác mới trải qua, trong lòng Mạc Dịch Trình tuôn mồ hôi lạnh, giọng điệu càng trở nên nghiêm túc, "Sau này gặp phải những chuyện như vậy không được cậy mạnh nữa, phải đi tìm tôi ngay, hoặc là tìm người khác giúp, có hiểu không?"

"Vâng, được ạ." Biết Mạc Dịch Trình đang quan tâm mình, tuy rằng bị hung dữ, thế nhưng trong lòng Nguyện Tác lại như được rót cho một ly nước ngọt có ga vị táo, ngọt đến bay bổng.

Thầm nhớ kĩ chuyện liên quan đến Phương Nhã, tạm thời thì Mạc Dịch Trình vẫn chưa định nhúng tay vào chuyện nhà người khác, thế nhưng về chuyện bé con xưng hô linh tinh với người khác thì phải sửa lại cho đàng hoàng.

Mạc Dịch Trình bất ngờ kề bản mặt lạnh thấu xương lại gần, Nguyện Tác sợ đến nỗi không dám nhúc nhích gì, cậu bị vây trong ghế, không khỏi căng cứng cả người lại.

"Mạc... Mạc Dịch Trình."

Mạc Dịch Trình híp mắt, "Gọi chưa đúng."

"Hở?"

"Em định gọi tên tôi như thế mãi à?"

Ánh mắt Nguyện Tác lảng tránh, "... Chứ gọi sao?" Gọi... gọi lão công có phải là hơi sớm không? Hơn nữa chính cậu vẫn chưa xác định được hai người con trai yêu nhau thì phải gọi đối phương như thế nào...

Mạc Dịch Trình càng dán sát lại hơn, đôi môi với đường cong hoàn mỹ gần như dán vào lỗ tai Nguyện Tác, giọng thật trầm thật khàn, "Gọi là Dịch Trình ca ca."

Không biết có phải vì hơi thở nóng ấm của Mạc Dịch Trình đang phun trên cổ mình hay không mà Nguyện Tác bất chợt thấy run rẩy, hô hấp cũng không thông. Mạc Dịch Trình nhìn vành tai xinh xắn đang càng ngày càng hồng, dường như sắp rỉ máu tới nơi của Nguyện Tác, đột nhiên há miệng cắn.

"Hưm..." Tuy không đau, thế nhưng giống hệt như bị một luồng điện bất ngờ đánh trúng, Nguyện Tác muốn tránh lại phát hiện mình không có chỗ để tránh nữa, chỉ có thể dứt khoát gọi, giọng vang lên nhỏ xíu như tiếng kêu của một con mèo nhỏ, sau đó rụt cổ lại, "Mạc... ưm... Dịch Trình... Dịch Trình ca ca." Giọng mềm mềm, nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Bị một tiếng Dịch Trình ca ca của Nguyện Tác làm cho trong lòng loạn nhịp, song dường như Mạc Dịch Trình cũng không có ý định buông tha cho bé con đang làm bộ đáng thương trong lòng mình.

"Chưa nghe rõ." Nói xong lại dán đến.

Nguyện Tác hoảng hốt vội gọi thêm một tiếng nữa, "Dịch Trình ca ca!"

Mạc Dịch Trình làm bộ muốn cắn, Nguyện Tác gấp quá, kêu Dịch Trình ca ca Dịch Trình ca ca liên tục.

Khóe miệng Mạc Dịch Trình cong lên một nụ cười tràn đầy cưng chiều, ăn hiếp nữa thì sẽ khóc mất, thế là bèn đặt một cái hôn nhẹ nhàng lên chóp mũi vểnh vểnh, dịu dàng bảo, "Được rồi, lần này nghe thấy rồi."

Nguyện Tác được Mạc Dịch Trình hôn từ chóp mũi nhẹ nhàng hôn lên đến trán, tâm trạng căng thẳng thoáng cái dịu lại, ý nghĩ hỗn loạn cũng dần dần rõ ràng... Mạc Dịch Trình bắt mình gọi Dịch Trình ca ca, là vì... ghen ư?

"Mạc... ờm... Dịch Trình ca ca, anh đang... ghen hở?" Nguyện Tác dè dặt hỏi.

Gương mặt vốn đang thong dong của Mạc Dịch Trình ngẩn ra, hắn hơi quẫn bách đánh trống lảng, "Khụ khụ."

"Dịch Trình ca ca ghen kìa." Nguyện Tác nói sự thật, lại vô tình đảo vị trí công thủ nãy giờ của hai người.

"Không... không sao mà, chính Đô Đô cũng ghen." Ngón tay Nguyện Tác xoắn vào nhau, ngẫm lại biểu hiện trước đó của mình thì gục đầu xuống.

"Ừm." Mạc Dịch Trình kéo tay Nguyện Tác, gỡ hai bàn tay đang quấn vào nhau như thắt nút kia, sau đó bao lại bằng đôi tay to rộng của mình, "Ừ, bởi vì rất thích, vậy nên mới có ghen."

Vậy ra, là bởi vì rất thích.

Mạc Dịch Trình vốn tưởng rằng chuyện của Phương Nhã đến đó là xong, thế nhưng Nguyện Tác thì vẫn nhớ, bộ dạng say bí tỉ đáng khinh của anh trai cô thậm chí còn xuất hiện trong giấc mơ của Nguyện Tác, gã ta thật sự vì không cầm được tiền mà đâm đầu vào chiếc xe van màu trắng, lúc cậu tỉnh lại mồ hôi lạnh túa khắp người.

Lúc ăn sáng Nguyện Tác cứ lo lắng mãi, cuối cùng cũng kể lại mọi chuyện cho Mạc Dịch Trình, Mạc Dịch Trình đồng ý sẽ phái người để ý động tĩnh một chút, chí ít cũng đảm bảo được sự an toàn của Phương Nhã, lúc này Nguyện Tác mới yên tâm. Ngay sau đó nhận ra hình như Mạc Dịch Trình... lại ghen tiếp? Vì vậy cậu nhanh trí gọi mấy tiếng Dịch Trình ca ca, lúc này mới vượt được ải khó an toàn.

Hôm nay Mạc Dịch Trình diễn ban đêm, buổi sáng có kế hoạch nhận phỏng vấn từ một tạp chí, sau khi phỏng vấn xong thì cần chụp một tấm ảnh tập thể.

"Anh Mạc, vị này là trợ lí của anh à?" Nhiếp ảnh gia là người có trình độ hàng đầu trong nước, vừa liếc mắt đã định vị được thiếu niên bên cạnh Mạc Dịch Trình, nhạy cảm phán đoán được gương mặt này hết sức ăn ảnh, là một mầm non làm người mẫu rất tốt.

Mạc Dịch Trình trả lời: "Là... bạn."

"À à, là thế này, vừa hay trên mặt này tôi cũng có mấy chỗ sắp xếp hợp tác chụp ảnh..."

Mạc Dịch Trình nghe hiểu ý tứ trong lời nói của nhiếp ảnh gia, quả quyết từ chối, "Xin lỗi, cậu ấy cũng không phải người trong giới." Hiện giờ tuy Nguyện Tác đã sinh hoạt bên ngoài trò chơi hết một nửa, nhưng dù gì thì thân phận vẫn là tinh linh, lộ diện quá nhiều với bên ngoài vẫn có khả năng làm bại lộ thân phận, Trường Cung chính là ví dụ rõ ràng nhất.

Nhiếp ảnh gia thấy khá tiếc nuối, song cũng không kì kèo nữa.

Nguyện Tác không hề biết mình đã bỏ lỡ một cơ hội trở thành người mẫu, cầm kem do Trần Củ mua ngồi ngoài studio ăn đầy thích thú. Nhiệt độ của các loại bảng đèn bên trong phòng chụp ảnh khiến không khí trên cao ít thông thoáng, Mạc Dịch Trình sợ cậu bị ngộp nên bảo cậu ra ngồi ngoài cửa cho thoáng, còn cho phép ăn kem nữa.

Nguyện Tác nhìn mọi người bận rộn đi tới đi lui, tậm tình rất tốt, ánh mắt đột nhiên lại bị một bóng dáng cao gầy thu hút, cậu bé đang cố hết sức vác một cái hòm bự, chiếc áo sơ mi giặt đến bạc màu trên người bị mồ hôi thấm ướt, vì quá tốn sức nên gân xanh cũng hằn hết lên trên gương mặt tái nhợt, một vết sẹo trông vô cùng xấu xí vô tình lộ ra trên cánh tay, thấy mà giật mình.

Phách... Phách Phi. Cây kem trong tay Nguyện Tác suýt thì rơi xuống, cậu đứng dậy khỏi ghế dài, vô thức gọi tên Phách Phi một tiếng.

Phách Phi quay đầu lại, nhìn thấy là Nguyện Tác thì ngẩn ra, cái hòm đang vác trên vai bị đẩy một cái, ông chú đang khuân đồ cùng với cậu lập tức càu nhàu, "Này này này, ngẩn ngơ cái gì thế, khiêng cho nhanh lên đi! Lười biếng nữa coi chừng bị trừ tiền công đấy."

Phách Phi cứng nhắc gật đầu với Nguyện Tác một cái, biên độ nhỏ đến mức nhìn như không có, sau đó lập tức lại cắm đầu làm việc.

Nguyện Tác đứng đó ngây ngốc nhìn bóng lưng Phách Phi gian nan khuân vác đồ nặng, kem ăn trong miệng dường như không còn mùi vị gì nữa, trong lòng ê ẩm.

Một tiếng lại trôi qua, bên kia Mạc Dịch Trình đã chụp ảnh sắp xong, trong lúc đó Trần Củ có ra vào hai lần để đưa cam, cũng tiện xem thử người có còn ở đó không, hôm qua Nguyện Tác quậy một trận "mất tích" nhỏ, Mạc Dịch Trình của lúc đó, đến Trần Củ cũng không muốn thấy lại nữa.

"Anh Trần Củ, em muốn đến nhà vệ sinh một lát." Ban nãy Nguyện Tác mới vừa nhìn thấy Phách Phi bước vào hành lang bên cạnh, chỗ đó có một bảng hướng dẫn ghi là nhà vệ sinh.

"À, được rồi, để anh trông đồ giúp cho." Trần Củ chỉ vào một cặp đồ ăn vặt mà Nguyện Tác mang trên lưng, còn có mớ tạp chí giải trí và đồ uống bày trên ghế dài nữa.

"Cảm ơn anh Trần Củ!" Nguyện Tác nói cảm ơn, sau đó không kịp chờ xông thẳng về phía nhà vệ sinh. Tuy rằng vẫn chưa suy nghĩ xong gặp Phách Phi thì phải nói cái gì, Nguyện Tác chỉ loáng thoáng cảm thấy cậu ấy cần được người khác giúp, tuy Trường Cung và những người khác đều bảo là rất khó, thế nhưng không thử một lần thì sao biết được?

Vào nhà vệ sinh, quả nhiên Nguyện Tác gặp được Phách Phi đã đi vệ sinh xong đang trên đường quay trở lại.

"Hai." Nguyện Tác lên tiếng chào hỏi.

Phách Phi thấy Nguyện Tác, đầu tiên là bất ngờ, sau đó, trên gương mặt u ám không ngờ lại nở một nụ cười, mặc dù trông hơi miễn cưỡng.

Đây vẫn là lần đầu tiên thấy Phách Phi cười, lòng tin của Nguyện Tác thoáng cái tăng lên gấp bội, "Cậu... ban nãy cậu lợi hại thật đó, mấy món đồ kia nặng như vậy."

Phách Phi thở dài, giọng nói cũng rất bình thản, "Quen rồi, còn cậu... ở đây làm gì?"

Nguyện Tác trả lời: "Tớ đến giúp... giúp một người bạn làm việc."

"À."

"Ừm."

Cuộc nói chuyện của hai người rơi vào bế tắc.

Một lát sau, Phách Phi nói: "Tôi ra đây, lát nữa... còn phải đi làm."

"À, vâng." Thấy Phách Phi sắp ra khỏi nhà vệ sinh, Nguyện Tác vội vàng nói, "Chờ chút đã!"

"Sao vậy?" Phách Phi quay đầu, dưới đôi mắt hẹp dài là một vầng xanh, tơ máu trên khóe mắt khiến cậu trông càng thêm uể oải.

Nguyện Tác cẩn thận tìm từ, "Mình... Bọn mình là bạn học, cũng là bạn bè, nếu cậu có chuyện gì không vui, có thể nhờ cậy bạn bè, mọi người cùng nhau thì sức mạnh sẽ lớn hơn một chút đó."

Phách Phi giật mình, há hốc miệng, khóe mắt dường như đo đỏ, "Ừ."

"Ừ ừ!" Nguyện Tác nở nụ cười, hàm răng trắng tinh, ánh mắt cong cong, sáng sủa đến mức khiến người ta không thể mở nổi mắt.

"... Xin lỗi chuyện lúc trước." Giọng Phách Phi rất chân thành.

Nguyện Tác vội đáp: "Không sao không sao, tớ cũng quên cả rồi! Hơn nữa lúc đó sàn xe thấp, té không có đau đâu!"

Phách Phi bị Nguyện Tác chọc cười, nỗi u buồn trong mắt hơi tán đi, sau đó xoay lưng rời khỏi.

Hết Chương 53

oOo